Chương 18 - Quan tâm
Giản Linh tóc ngắn nên tốc độ sấy khô rất nhanh. La Nhất Mộ tắt máy sấy, Giản Linh đang lim dim, tiếng máy dừng lại nàng liền mở mắt ra, tay sờ sờ đỉnh đầu mơ màng hỏi: “Xong rồi ạ?”
“Ừm.” La Nhất Mộ tháo phích cắm máy sấy, đặt lại chỗ cũ.
Giản Linh thở phào nhẹ nhõm, muốn giơ hai tay lười biếng duỗi người nhưng
động đến phần lưng bị thương, đau mà hít khí, “Cuối cùng cũng được ngủ.” Nàng vuốt mắt, loạng choà loạng choạng tới bên giường, vùi mặt vào
trong chăn, vừa nhắm mắt đã nghe La Nhất Mộ nói: “Kéo áo lên.”
Giản Linh đột nhiên trừng to mắt, hai tay khoanh trước ngực, sợ hãi đủ kiểu, nhỏ yếu đáng yêu, “Mộ Mộ, chị muốn làm gì em?”
“…” Thái dương của La Nhất Mộ nảy lên, cắn răng bảo: “Bôi thuốc.”
Bấy giờ Giản Linh mới thấy trong tay cô tự nhiên hiện ra một hòm thuốc, còn có túi đá.
Giản Linh vực dậy khỏi đệm chăn mềm mại, ngồi ở bên giường nghe lời vén áo
lên, vẻ mặt ngại ngùng còn mắt thì nhìn góc giường. Nàng cắn cắn môi,
nũng nịu: “Không chỉ bôi thuốc, nếu là Mộ Mộ thì cũng có thể làm chuyện
khác…”
“…” Trán La Nhất Mộ hằn gân xanh. Trong một khoảnh
khắc, cô do dự mình có nên ném con nhóc không biết xấu hổ này đi không,
cần gì quan tâm sự sống chết của cô ta.
Giản Linh có kinh nghiệm
phong phú với mấy vụ ẩu đả đầu đường, rất biết cách bảo vệ bản thân
trong tình huống song quyền khó địch nổi bốn tay. Chỗ yếu không bị
thương, nhưng phần bụng, lưng vẫn trúng mấy gậy mấy đá của bọn hắn, làn
da trắng như tuyết có mấy mảng bầm lớn, xanh tím, nom rất đáng sợ.
La Nhất Mộ ngồi cạnh Giản Linh, trước tiên đưa tay ấn ấn mấy vết trên
người nàng, xác nhận xương cốt không bị thương. Lực nhấn của La Nhất Mộ
đã hết sức nhẹ nhưng Giản Linh không chịu đau được. Vừa rồi bị người ta
đánh đến nỗi lăn lộn trên mặt đất mà chẳng mở miệng kêu một tiếng, bây
giờ La Nhất Mộ nhẹ nhàng chạm mấy lần, nàng lại kêu trời kêu đất, không
biết còn tưởng rất nghiêm trọng.
La Nhất Mộ không nhìn nổi, bảo: “Đau như vậy chắc là thương tới xương rồi, đi bệnh viện thôi.”
Giản Linh quả nhiên ngoan ngoãn, cười ngượng: “Không có, em không đau chút nào, đùa với chị thôi mà.”
La Nhất Mộ không lên tiếng, lấy khăn mặt bọc túi chườm nước đá rồi đặt lên vết thương. Giản Linh lạnh run người, lùi về sau trốn. Vì bảo đảm hiệu
quả chườm, La Nhất Mộ giữ lấy eo nàng không cho né. Chườm lạnh cần kéo
dài khoảng ba mươi phút, Giản Linh bị La Nhất Mộ túm nên không làm gì
được, buồn bực ngán ngẩm, thẳng thắn nghiêng đầu ngắm sườn mặt của La
Nhất Mộ.
Lông mi của La Nhất Mộ rất dài, rất dày, như hai cây
quạt nhỏ vậy, mấp máy theo đôi mắt chuyển động của cô, xinh xắn đáng
yêu. Lòng đùa cợt nổi lên, Giản Linh giơ một ngón tay khẽ chạm vào hàng
mi của La Nhất Mộ. Đôi mắt của La Nhất Mộ bị bên ngoài tác động, nhanh
chóng nháy một cái, đuôi mi lướt qua lòng bàn tay Giản Linh, ngứa, lông
ngỗng cao cấp nhất cũng chẳng mềm mại bằng. Giản Linh vuốt nhẹ lòng bàn tay cười nhạt. La Nhất Mộ ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, kinh ngạc.
La Nhất Mộ phát hiện màu mắt của Giản Linh là màu trà nhàn nhạt, ở khoảng
cách gần lại giống như pha lê, rất trong suốt. Một người láu lỉnh lõi
đời như vậy mà khi kề cận, đôi mắt ấy vẫn chất chứa chút ngây thơ, ngơ
ngác, rất giống con Samoyed La Nhất Mộ từng nuôi lúc nhỏ. Ánh mắt nhìn
cô lúc trước của con cún ngốc kia y hệt Giản Linh bây giờ, dáng vẻ khẽ
nhếch miệng của Giản Linh cũng cực kỳ giống nó, chỉ khác là Giản Linh
sẽ không lè lưỡi như con Samoyed đó, cũng sẽ không kêu áu áu.
Có lẽ do bầu không khí yên lặng hòa hợp quá mức làm cho tinh thần La Nhất
Mộ thả lỏng chưa từng có. Cô nhìn cặp mắt của Giản Linh, thế mà không
khỏi mỉm cười nhẹ nhàng, khóe môi cong lên, ánh sáng trong đáy mắt cũng nảy nở như nụ cười. Đây là lần đầu tiên Giản Linh may mắn thấy La Nhất
Mộ cười, nhất thời ngây dại.
“Mộ Mộ, chị cười lên đẹp quá.” Giản
Linh ngơ ra nhìn chằm chằm La Nhất Mộ, lầm bầm bật thốt. La Nhất Mộ chợt nhận ra mình thất thố, cấp tốc thu hồi hết thảy, cụp mắt che giấu hồ
sáng, lấy túi đá ra rồi lạnh nhạt nói: “Gần đủ rồi, thoa thuốc thôi.”
Tất thảy dịu dàng tựa phù dung chớm nở, tựa như chưa từng xuất hiện.
Giản Linh chưa đã thèm, nghiêng đầu nhìn cô cười, “Mộ Mộ, chị đẹp vậy thì
nên cười nhiều hơn, chị cười một cái là cả thế giới bừng sáng luôn đó.”
Ánh mắt của nàng chân thành nhiệt liệt, trông rất giống xuất phát từ nội tâm.
Nhưng La Nhất Mộ đã thấy bộ dạng nói dốc của nàng, cũng là chân thành nhiệt liệt thế kia.
Lần đầu La Nhất Mộ gặp Giản Linh là lúc mối quan hệ của Giản Linh kết thúc
vì lời nói dối của nàng, sau đó ngôn từ của Giản Linh vẫn luôn chứng
minh nàng là hạng người gì.
La Nhất Mộ cúi đầu cười thầm một
tiếng, chẳng nói gì, lấy một bình rượu thuốc lưu thông máu ứ từ trong
hòm thuốc rồi đổ một chút lên lòng bàn tay. Hai tay xoa nóng, sau đó
không chút do dự đáp lên vết thương gần xương sườn của Giản Linh.
“A!” Giản Linh lập tức hét thảm một tiếng.
La Nhất Mộ mắt điếc tai ngơ, một tay bóp eo để nàng khỏi vặn vẹo, một tay khác nhẹ nhàng mát xa chỗ đau.
“Đau đau đau!” Giản Linh kêu rên như giết lợn, “Đau chết! Mộ Mộ chị nhẹ chút! A ––”
“Nhẹ nữa thì không có hiệu quả.” La Nhất Mộ nói, để Giản Linh xoay người, lại dùng rượu thuốc xoa máu bầm ở lưng nàng.
“A! Đau! A…” Lưng Giản Linh đưa về hướng La Nhất Mộ, eo thì bị cô giữ
trong lòng bàn tay, vốn dĩ đang kêu trời trách đất, kêu một hồi thì thay đổi ý vị, kéo dài dịu nhiễu, còn có chút giọng mũi, “Mộ Mộ… Đau…”
Rất dễ khiến người ta liên tưởng đến phương diện khác.
Lòng bàn
tay của La Nhất Mộ đặt trên lưng nàng, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại và
thanh âm ái muội của Giản Linh nóng bỏng như sắp xoa ra lửa, cô suýt thu tay.
Cô gái tên Giản Linh này hình như luôn có thể biến đứng đắn thành kỳ lạ.
Tim La Nhất Mộ đập nhanh hơn, vội vã xoa vết thương ở lưng nàng rồi dọn hòm thuốc vào phòng tắm rửa tay, lúc lau khô tay đi ra thì thấy Giản Linh
nằm nhoài ở đầu giường, nhìn mình đăm đăm.
“Tiệc tối sáu giờ bắt đầu, còn ba tiếng nữa, cô ngủ ở đây một lúc đi. Năm giờ sẽ có người dẫn cô đi.” La Nhất Mộ bảo.
Giản Linh nhìn cô, hỏi: “Chị không muốn hỏi em ư?”
“Cái gì?”
“Tại sao em ở đây.”
“Không liên quan gì tới tôi.”
Mắt Giản Linh lộ ra sự thất vọng, “Chả quan tâm em.”
La Nhất Mộ có thể thấy cái đuôi căn bản không tồn tại sau lưng nàng cụp xuống.
Thật, càng nhìn càng giống.
La Nhất Mộ phải bấm mạnh vào lòng bàn tay mới có thể nhịn không sờ đầu Giản Linh.
…
Yến hội sau đó chẳng có gì đặc biệt, Giản Linh cũng gặp mặt “chú La” trong
truyền thuyết như mẹ của nàng Hách Tâm Nghi mong muốn. Ông ta là một lão già gần sáu mươi, xem ra đủ làm ông nội Giản Linh, cặp bọng mắt sưng to treo trên gương mặt đầy vết nhăn, con ngươi đã hơi vẩn đục, người có
mùi thuốc rượu hôi điển hình của những ông cụ, hôi đến mức Giản Linh
buồn nôn. Giản Linh bị Hách Tâm Nghi dẫn đi giới thiệu chỉ qua loa mấy
câu với La Thế Sâm, La Thế Sâm cũng không để ý nàng, không mặn không
nhạt bảo “Sau này thường xuyên tới nhà ngồi” rồi đi chiêu đãi khách làm
ăn xã giao của lão. Hách Tâm Nghi ôm bụng lớn đuổi theo, ôm cánh tay La
Thế Sâm ngọt ngào nói mình thích một sợi dây chuyền kim cương ở buổi đấu giá nào đó, không đắt, chỉ sáu mươi ngàn đồng Euro *, hỏi La Thế Sâm có đồng ý không.
* 60000 Euro ~ 421185 nhân dân tệ ~ 1416340191 VND
Sau đó Giản Linh không nghe thấy nữa, cũng không có hứng thú thám thính
Hách Tâm Nghi liệu có được toại nguyện không, chỉ cười lạnh nghĩ rằng chẳng trách chi mạnh như vậy, bỏ hơn mười mấy vạn đặt mua trang phục cho
mình, thì ra chỉ cần ngọt giọng một câu là có thể kiếm lại gấp bốn năm
lần. Người đàn bà này đã bao giờ mua bán lỗ vốn?
Ở tiệc tối
không thấy bóng La Miểu nữa, phu nhân tóc bạc phơ kia cũng không. Mười
giờ tiệc rượu kết thúc, khách lục tục đi về hết. Người được tới tham gia tiệc mừng thọ của La Thế Sâm đa số đều có tài xế riêng, hoặc chí ít tự
lái xe đến, chỉ có Giản Linh vừa không có tài xế vừa không có xe. Nhà họ La ở ngoại thành, chung quanh là rừng núi hoang vắng, chẳng có cái trạm xe buýt nào. Giản Linh nhìn màn đêm đen kịt, hết cách, nàng đành phải
mở bản đồ đi trước mấy cây số, tốt xấu đến chỗ bớt hẻo lánh gọi được
taxi rồi nói. Lúc bắt đầu còn liên tục có xe gào rít lướt qua nàng, hơn
mười phút sau thì ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn Giản Linh trên con
đường không một bóng người. Bên tai vang đều tiếng dế mèn và ếch nhái,
đầu đội trời sao, buổi tối ngoại thành rất náo nhiệt nên không sợ, chỉ
là mệt, người còn đau nữa. Giản Linh không khỏi rủa trong lòng.
Đi hơn một tiếng, hai chân Giản Linh như rót chì, đột nhiên nghe tiếng còi ô tô phía sau, Giản Linh giật mình nhảy một cái. Quay đầu thì thấy một
chiếc xe chậm rãi dừng cạnh nàng, cửa sổ chạy xuống, lộ ra sườn mặt xinh đẹp của La Nhất Mộ ở ghế phụ. Quan Tự ở ghế lái vẫy tay với Giản Linh,
“Cô bé lên đây đi, vừa khéo tiện đường, tôi cho em đi nhờ.”
Giản
Linh quả thực như gặp được Chúa cứu thế, trong phút chốc người Quan Tự
như phát sáng, nàng mau chóng kéo cửa sau chui vào, lại nghe Quan Tự
nói tiếp: “Chân trước chúng tôi đang định hỏi em có muốn đi nhờ không,
ai ngờ chân sau em đã chạy mất tăm hơi. Tôi và A Mộ tìm vài vòng ở nhà
họ La, A Mộ suýt tưởng rằng tên nhóc La Miểu kia trói em đi rồi, nếu
không có người bảo thấy em sớm đi thì chắc bây giờ A Mộ đang đi đánh La
Miểu.”
Giản Linh nghe xong cười híp cả mắt, “Mộ Mộ, thì ra chị quan tâm em tới vậy.”
Bên trong xe rất mờ, La Nhất Mộ không thấy rõ mặt Giản Linh, chỉ nghe lời nàng nói, tai ửng đỏ.
Quan Tự cười bảo: “Nói lên trọng lượng của cô Giản trong lòng A Mộ không nhẹ. A Mộ hiếm khi quan tâm một người như thế đó.”
“Câm miệng.” La Nhất Mộ lạnh giọng cảnh cáo.
Quan Tự cười ha ha, “Coi như tôi đoán trúng tim đen của cậu, đừng thẹn quá hóa giận à nha.”
Sau đó Giản Linh cười ngọt hơn cả mật, gật đầu phụ họa: “Đúng đúng.”