Chương 16 - Ôm kiểu công chúa
“Cô… cô La…” Thấy La Nhất Mộ, bốn tên vừa rồi còn làm hung thần ác sát
biến sắc, hai mặt nhìn nhau, run rẩy đứng tại chỗ. Bọn hắn cúi đầu cong
người mà xoa tay, ngượng ngùng cười, “Cô… cô có chuyện gì dặn dò ạ?”
La Nhất Mộ không nói gì, chỉ bình tĩnh đứng trong hồ nhìn chằm chằm chúng, ánh mắt lạnh như băng. Ban ngày ban mặt, bốn tên làm vườn thế nhưng
thấy lạnh đến rùng mình dưới ánh nhìn chăm chú của cô, càng chột dạ cùng cực, “Cô La… cô là đại nhân rộng lượng, bỏ qua cho chúng tôi lần này
đi, vừa nãy… chúng tôi đùa giỡn với cô gái này thôi…”
Bốn tên đàn ông đánh một cô gái đến mức đứng không vững rồi ném người ta vào hồ, vẻ mặt còn rất gian tà. Bây giờ bị bắt tại trận còn không biết xấu hổ liếm mặt nói mình đùa. Nghe lý do sứt sẹo này, Quan Tự ôm ngực đứng bên bờ
xem diễn cũng không nhịn được cười thành tiếng.
La Nhất Mộ và
Quan Tự đi hỏi thăm phu nhân La xong, chuẩn bị đến phòng tiệc chính. Ai
ngờ vừa ra khỏi cửa sân đã bắt gặp cảnh người làm vườn cùng ném Giản
Linh vào hồ suối phun. Tiếng kêu “Dừng tay” từ xa là của Quan Tự, Quan
Tự còn chưa nhận ra người bị ném, La Nhất Mộ đã cất bước chạy tới bên
hồ. Trước nay Quan Tự chưa bao giờ thấy La Nhất Mộ thất thố như vậy,
nghiền ngẫm nhìn bóng dáng của cô mà cười cười, cũng đút tay vào túi
quần chậm rì rì đi qua, tới nơi mới phát hiện người bị bắt nạt là Giản
Linh.
Đời này thứ Quan Tự không vừa mắt nhất chính là ăn hiếp
những cô gái xinh đẹp. Thấy Giản Linh đáng thương dựa vào lưng La Nhất
Mộ, lòng cô giật giật, khom lưng nhặt gậy gỗ bốn tên làm vườn đánh rơi,
nửa ngồi xổm bên cạnh hồ. Gậy gỗ nâng lên rồi hạ xuống thật mạnh, đập
thẳng vào lưng một gã trong đó. Gậy va chạm với da thịt vang một tiếng,
tên đó kêu thảm thiết, chân mềm nhũn quỳ gối trong nước, sặc một mồm
nước. Hắn chật vật vùng vẫy bò dậy, người run như cầy sấy, chẳng dám nói câu nào.
“Trò chơi của chúng mày đúng là thú vị, thảo nào ai
cũng giành chơi.” Quan Tự cười tủm tỉm, lại vung cây đánh mạnh vào một
kẻ khác. Hắn đã chuẩn bị trước, cơ bắp ở lưng căng lên, cứng rắn ăn một
gậy này, dù đã cắn răng gắng gượng nhưng vẫn phát ra một tiếng kêu rên.
“Chỉ là quá tốn sức, tao mệt.” Nụ cười trên mặt Quan Tự làm người ta không
rét mà run, mặt xoay về hướng La Nhất Mộ đưa gậy cho cô, nhẹ nhàng nói:
“A Mộ, cậu muốn thử không?”
La Nhất Mộ hờ hững nhấp môi, đôi mắt đảo qua gương mặt bốn người, toàn bộ lực chú ý lại đặt trên lưng.
Giản Linh nằm trên lưng cô.
Khi thấy La Nhất Mộ, Giản Linh lập tức an tâm. Thần kinh căng chặt rốt cuộc được thả lỏng, lúc này mới cảm thấy xương cốt toàn thân đều đang kêu
gào đau đớn, ngũ tạng lục phủ dường như cũng đau theo vì bị trọng
thương, trên người nàng không có chỗ nào không đau, chỉ có thể tựa vào
La Nhất Mộ miễn cưỡng đứng.
Quần áo La Nhất Mộ cũng ướt đẫm khi
nhảy xuống nước, dính dính trên da. Nửa sườn mặt của Giản Linh dựa trên
lưng cô, cô có thể cảm nhận rõ rệt độ ấm của khuôn mặt mềm mại kia, và
cả nhịp tim đồng đều, hô hấp mỏng manh của Giản Linh.
Rất khó nói một giây đó có bao nhiêu ý niệm không thể kể cho người khác hiện lên
trong lòng La Nhất Mộ, hơi nóng khẽ khàng của Giản Linh dán vào sống
lưng, truyền vào trái tim làm nhiệt độ tăng lên. Yết hầu của cô trượt
xuống, chỉ phun ra ba chữ: “Lên bờ trước.” Rất bình tĩnh, có chút lạnh
lẽo, hoàn toàn khác sự ấm áp trong lòng cô.
Tai phải của Giản
Linh dán vào lưng La Nhất Mộ. Câu chữ của La Nhất Mộ căn bản không cần
thông qua không khí, mà là truyền thẳng từ sống lưng cô đến tai Giản
Linh, nặng nề hữu lực. Màng tai của nàng chấn động theo từng lời của cô, nửa khuôn mặt bất chợt đỏ.
Tay La Nhất Mộ đưa về sau đỡ lấy eo
Giản Linh, phòng ngừa nàng đột nhiên mất sức chống đỡ lại ngã vào nước,
rồi mới thong thả xoay người trong nước, đứng đối diện Giản Linh.
Đến giờ phút này, La Nhất Mộ mới thấy rõ dáng vẻ của Giản Linh.
Cả người nàng ướt dầm dề, tóc ngắn màu tím khói đã ngừng nhỏ nước vì ánh
mặt trời, ẩm ướt dán bên tai nàng, mất đi độ bồng bềnh. Mặt nàng cũng
như nhỏ đi, cằm nhòn nhọn, trông rất đáng thương. Áo thun trắng của nàng dính nước nên hơi trong suốt, lộ ra một đoạn eo nhỏ.
La Nhất Mộ lẳng lặng dời mắt.
“Đứng vững.” Cô nói bên tai Giản Linh.
“Hửm?” Giản Linh chưa kịp phản ứng, bàn tay trên eo đã buông.
Lúc Giản Linh ngây người, tay La Nhất Mộ đáp lên cổ áo của mình. Ngón tay
cực kỳ linh hoạt như rắn bò, động tác cởi nút áo dứt khoát lưu loát.
Giản Linh còn chưa hoàn hồn, La Nhất Mộ đã cởi áo sơ mi của mình ra
khoác lên người nàng, bọc kín kẽ cơ thể ướt nhèm của nàng. Hôm nay La
Nhất Mộ mặc chiếc áo sơ mi đen làm bằng tơ lụa, cô cởi nó, lộ ra áo
trắng bên trong. Giờ Giản Linh mới phát hiện La Nhất Mộ thoạt nhìn gầy,
kỳ thật tướng tá rất rắn chắc, cánh tay có cơ bắp nhỏ, trơn nhẵn như tơ
lụa dưới ánh nắng, trắng đến lóa mắt.
Giản Linh đau cả người, môi trắng bệch, mặt không có chút máu nào, thế mà còn có tâm tư nói giỡn.
Nàng khoác áo sơ mi tơ lụa màu đen của La Nhất Mộ, thấp giọng cười, “Mộ
Mộ, dáng người của chị đẹp quá.”
“…” Khóe miệng La Nhất Mộ thoáng run rẩy, nghĩ thầm quả nhiên sự quật cường vừa rồi Giản Linh biểu hiện
ra ngoài chỉ là giả, đây mới là bản chất của nàng.
“Tôi đỡ cô
lên bờ.” La Nhất Mộ không nhiều lời, dìu Giản Linh lên. Quan Tự ở trên
giơ tay kéo Giản Linh, La Nhất Mộ còn ở trong nước chống tay nhẹ nhàng
nhảy lên bờ, chỉ có bốn gã làm vườn không biết làm sao nên vẫn đứng
trong hồ. Không được La Nhất Mộ cho phép, bọn chúng không dám nhúc
nhích.
“Bốn tên này xử lý thế nào?” Quan Tự liếc bốn người đàn ông một cái.
“Nhà họ La có gia pháp, không tới phiên người ngoài chúng ta nhọc lòng.”
Quan Tự bất mãn, “Chẳng lẽ bỏ qua như vậy?”
La Nhất Mộ không lên tiếng, nhưng Quan Tự lại thấy sự tàn nhẫn lóe qua đáy mắt cô. Quan Tự vừa lòng mỉm cười, biết việc này không dễ chấm dứt như
thế.
“Cho cô bé thay quần áo trước.” Quan Tự nhìn Giản Linh mới
được vớt lên từ trong nước, nói, “Tuy nhiệt độ không khí hôm nay rất cao nhưng mặc quần áo ướt hoài cũng sẽ cảm. Cô bé, hôm nay mạng em lớn gặp
được tôi và A Mộ, đặc biệt là A Mộ, tám trăm năm khó được một lần quan
tâm chuyện của người khác, hiếm đến thế mà lại đụng trúng em. Tôi quen
biết A Mộ ba mươi mấy năm, đây là lần thứ hai thấy cậu ta hoảng loạn như thế.”
Giản Linh vác một thân đầy vết thương nhưng vẫn có tinh thần hóng chuyện về La Nhất Mộ với Quan Tự, “Vậy lần đầu tiên là vì ai?”
“Lần đầu tiên đương nhiên vì…”
Quan Tự còn chưa nói xong đã bị La Nhất Mộ không chút khách khí đá một cú, “Câm miệng.”
“Rồi rồi, tôi không nói.” Quan Tự nhún nhún vai, vô tội chớp mắt, “Không thể bóc trần quá khứ của giáo sư La trước mặt học sinh.” Cô ấy còn nhớ việc Giản Linh giả làm học sinh của La Nhất Mộ, cố ý lấy ra chế nhạo Giản
Linh.
Giản Linh biết lời nói dối bị người ta vạch trần, nhưng da
mặt nàng dày, số lần bị vạch mặt nhiều vô số, câu nói dối thuận miệng
này không đáng kể chút nào, còn có thể thoải mái mà cười theo Quan Tự.
Tiệc mừng thọ La Thế Sâm rơi vào cuối tuần, phu nhân La cố ý bảo La Nhất Mộ ở lại nhà họ La, nói muốn trò chuyện với cô, vì thế đã sớm sai người làm
dọn phòng cho La Nhất Mộ. La Nhất Mộ đem theo hai bộ đồ để tắm rửa, cô
tính mang Giản Linh đến phòng cô thay quần áo rồi nói. Ai ngờ Giản Linh
bị thương quá nặng, đứng thẳng cũng miễn cưỡng, nói chi đi đường. Bước
được nửa bước đầu gối đã mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà La
Nhất Mộ tay mắt lanh lẹ đỡ được.
Lúng túng trước La Nhất Mộ, vẻ
mặt Giản Linh xấu hổ, “Ngại quá, em…” Còn chưa nói xong đã cảm thấy có
thứ gì đó luồn qua đầu gối, sau đó một trận trời đất quay cuồng, cả
người bỗng dưng bay lên không trung. Nàng sợ biến sắc, bất giác ôm chặt
cổ La Nhất Mộ. Tới khi nàng ý thức được thì đã bị La Nhất Mộ bế đi được
ba năm mét.
Giản Linh bị La Nhất Mộ ôm, thoáng chốc không quen,
nhưng rất mau đã thích ứng, cười nhìn sườn mặt gần trong gang tấc và
vành tai xinh đẹp của cô, lòng ngọt ngào. Hai tay Giản Linh treo hết
trên cổ La Nhất Mộ, gần sát, mắt nàng chỉ có mỹ nhân, cảm giác đau trên
người biến mất tăm hơi. Giản Linh tới sát một chút, như chọc ghẹo mà cắn vành tai La Nhất Mộ, đổi lấy cánh tay đặt trên eo bỗng nhiên căng
thẳng, tai người kia tức khắc đỏ.
Giản Linh tựa đầu vào cổ cô, nhấp môi cười trộm, quả nhiên vẫn dễ thẹn thùng như trước, cũng khẩu thị tâm phi như trước.
Không phải nói chán ghét mình ư? Sao lại muốn tới cứu mình?
Còn cởi áo ra cho mình mặc.
Đôi mắt La Nhất Mộ tối lại, trầm giọng cảnh cáo, “Đừng lộn xộn.”
Chọc Giản Linh cười khẽ một cơn, rồi lại đụng tới miệng vết thương, đau đến mức nhíu mày, đành phải vừa cau mày vừa cười.