Chương 12 - Không hợp
“Giản Linh.” La Nhất Mộ nói.
Vừa rồi La Nhất Mộ ở bên nghe được Giản Linh giới thiệu bản thân với Quan Tự, có tâm ghi nhớ.
“Không sai, là em.” Trước đó La Nhất Mộ chưa bao giờ kêu tên nàng, nghe La
Nhất Mộ gọi họ tên mình không sai chữ nào là biết cô cũng nghe những lời mình nói với Quan Tự. Vui sướng vì sự quan tâm không lường được của La
Nhất Mộ, Giản Linh không quá để ý chuyện bị Quan Tự ngáng đường nữa,
khóe miệng hơi nhếch lên, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng, “Xem ra số
điện thoại của em chị cũng nhớ kỹ. Mộ Mộ, chị quan tâm em thật đó.”
“Có việc gì không?” La Nhất Mộ hỏi.
Giản Linh đáp: “Có việc.”
La Nhất Mộ không lên tiếng chờ nàng nói ra, chỉ nghe nàng bảo: “Chị về nhà chưa?”
“Vừa về.” La Nhất Mộ trả lời.
“Lên lầu chưa? Hàng hiên có đèn không? Có cần leo thang không? Trời tối, chị để ý một chút, đúng rồi, trước khi ngủ nhất định phải kiểm tra cửa khoá chưa…”
Với quan hệ ba lần gặp mặt của La Nhất Mộ và Giản Linh
thì mấy câu dặn dò tủn mủn này có vẻ đường đột, La Nhất Mộ cắt ngang
nàng, “Còn có chuyện khác không?”
Giản Linh dừng một tí rồi không nói thêm nữa, chỉ đáp: “Có.” Nàng cầm điện thoại, mặt mày dịu dàng như
cách điện thoại trông thấy dung mạo La Nhất Mộ, khe khẽ chuyện trò với
di động như thỏ thẻ bên tai La Nhất Mộ, “Mộ Mộ, mong rằng lần sau gặp
mặt, chị có thể cho em đáp án của câu hỏi hôm nay.”
Thanh âm truyền qua sóng vô tuyến, nhẹ nhàng gãi màng tai La Nhất Mộ.
Câu hỏi hôm nay… Giữa mày La Nhất Mộ nhúc nhích, nghĩ đến một giờ trước, Giản Linh ở bên tai hỏi ba lần cô thích hay ghét nàng, dây dưa không thôi, nhất định
phải có được câu trả lời.
La Nhất Mộ không nói gì, trực tiếp tắt máy.
Kỳ thật đã có đáp án.
Lúc trước còn ý nghĩ muốn nếm thử, qua đêm nay, La Nhất Mộ đã xác định cô và Giản Linh không hợp, không cần lãng phí thời gian.
La Nhất Mộ không nhỏ nữa rồi, dù động lòng cũng phải tìm một người muốn
yên ổn cùng sinh hoạt như cô chứ không phải những cô bé thích chơi bời
như Giản Linh. Giản Linh muốn tìm bạn giường mà La Nhất Mộ thì muốn tìm
bạn đời, mục đích hai người bất đồng, dây dưa tiếp cũng chẳng có ý
nghĩa.
Quan Tự không lái đi, vẫn luôn chờ xem kịch, thấy La Nhất
Mộ cúp máy mới bấm còi với cô, hạ cửa kính xe trêu chọc: “Dù gì cũng là
mỹ nhân, cậu đối xử nhẹ nhàng với người ta chút.”
La Nhất Mộ cau mày hơn, lưu lại vài dấu vết rõ ràng giữa mày, “Sao cậu còn ở đây?”
“Được rồi, tôi đi, không ở cạnh cậu làm chướng mắt cậu nữa.” Quan Tự cười
nhạo cô, “Đúng là thẹn quá hóa giận, qua cầu rút ván.” Vẫn là tự giác
giẫm chân ga, chớp mắt đã cách xa nhà La Nhất Mộ.
…
La
Nhất Mộ và Quan Tự đi rồi, Giản Linh ở phòng học cũng không có nghĩa lý
gì, cũng rời khỏi sau bọn họ, dọc theo con đường phủ cây xanh của vườn
trường đại học chậm rãi trở về tiệm net.
Vườn trường đại học Tân
Lĩnh đẹp đẽ có tiếng, núi cây tươi xinh đình đài lầu các đầy đủ. Trên
con đường hẹp Giản Linh về có liễu rủ hai bên, còn có một dòng suối nhỏ
nhân tạo, do tối tăm nên là thánh địa hẹn hò của rất nhiều cặp tình nhân trẻ. Dọc theo đường đều là người có đôi có cặp, còn có bạn trẻ nghĩ đèn rất mờ nên lớn mật ngồi ở ghế đá bên cây liễu ôm hôn. Giản Linh tức
cảnh sinh tình, nhớ tới cái hôn suýt thành công lại chết non hôm nay,
thiên thời địa lợi nhân hoà lại đụng một Quan Tự chạy ra quấy rối. Nàng
cúi đầu đá văng đá vụn bên chân, tâm tình buồn bực.
Giản Linh đi
chậm, quãng đường từ đại học về tiệm net cùng lắm bảy tám phút nàng lại
lề mề tận mười lăm phút. Khi về tiệm net nhân viên chào hỏi nàng, nàng
đáp lại một cách chưng hửng, nói câu vất vả rồi im lặng ủ rũ cụp đuôi về phòng ngủ ở lầu hai, làm hai nhân viên chuyển ca bàn tán sôi nổi.
“Ai, chị Linh làm sao vậy? Chưa từng thấy chỉ buồn bực như thế.”
“Nhìn như thất tình ấy.”
“Không đời nào, lúc trước tôi thấy chị Linh thất tình rồi, luôn là vui sướng cười tủm tỉm chứ đâu ỉu xìu như hôm nay?”
“Ai biết, thôi làm việc đi, chuyện của bà chủ chúng mình nào dám đoán mò.”
…
Giản Linh nằm thẳng trên giường, mắt dòm trần nhà, ánh mắt tan rã không có
tiêu cự, trông như đi vào cõi tiên vậy. Nàng nằm năm phút, nghĩ rằng
chắc La Nhất Mộ về nhà rồi, móc điện thoại gọi hỏi cô, vốn không ôm hy
vọng nhưng ai ngờ La Nhất Mộ không chỉ bắt máy mà còn kêu tên nàng. Giản Linh vui mừng khôn xiết, buồn bực lúc trước thoáng tan thành mây khói,
cá chép lộn mình nhảy xuống giường đi tắm rửa, khóe miệng sắp cong đến
tận ót, còn ca hát trong phòng tắm nữa. Nếu bạn gái cũ của Giản Linh
thấy nàng thế kia chắc chắn sẽ tưởng nàng bị trúng tà, Giản Linh đã bao
giờ cười ngu như vậy?
Có cuộc điện thoại buổi tối với La Nhất Mộ, đêm nay Giản Linh ngủ rất ngon, mơ thấy chuyện tốt, còn thực hiện được
khát vọng hôn cái miệng nhỏ của giáo sư La nữa. Chỉ tiếc đang muốn cởi
quần áo của giáo sư La thì ngoài cửa vang tiếng đập đáng chết, phá vỡ
mộng đẹp của nàng.
“Ai đó?” Mộng đẹp của Giản Linh bị gián đoạn, bực bội vùi mặt vào gối muốn mơ tiếp thì ngoài cửa lại có tiếng gõ.
Nàng chọi cái gối vào cửa, cả giận mắng: “Không dậy đâu, đừng phiền
tôi!”
Người gõ cửa sợ hãi nói: “Chị Linh, có khách nói muốn gặp chị.”
“Bảo anh ta lăn, nói chị mày không rảnh.”
“Nhưng… nhưng anh ta nói anh ta được mẹ chị phái tới…” Người gõ cửa rất khó xử.
“…” Giản Linh cau mày bò khỏi giường, đầu tóc bù xù mơ mơ màng màng mở cửa, ngoài cửa là Tiểu Lưu vừa nghỉ phép xong, nuốt nước bọt sợ hãi nhìn
Giản Linh, “Chị Linh, khách ở bên ngoài đợi chị.”
Giản Linh rất
ghét bị kêu rời giường, tự nhiên tỉnh thì không sao, nếu đang ngủ bị
đánh thức thì sẽ phát ra áp suất thấp khiến người ta hít thở không
thông. Có hôm một nhân viên tốt bụng gọi nàng dậy ăn sáng bị nàng mắng
đến khóc, từ đó nhân viên tiệm net đều biết việc này. Lúc nàng ngủ nếu
không có gì quan trọng thì không ai dám quấy rầy nàng.
“Bảo anh
ta chờ.” Giản Linh chỉ nói một câu rồi đóng cửa phòng thật mạnh. Nàng
vốn không thích người của mụ đàn bà kia, huống chi còn không có mắt quấy rầy giấc ngủ của nàng.
Giản Linh đóng cửa rồi ở trên giường mê
man nửa giờ, tỉnh ngủ mới vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Chải tóc rối, thay quần áo rồi tươi mát ra khỏi phòng tắm cứ như không cùng một
người, tâm trạng cũng nhẹ nhàng không ít. Nàng lấy hộp sữa bò từ tủ
lạnh, cắm ống hút, ngậm ống hút vừa uống sữa bò vừa xuống lầu, lười
biếng hỏi Tiểu Lưu, “Người nọ đâu?”
Tiểu Lưu trả lời: “Em mời anh ta vào ngồi một lát nhưng anh ta không chịu, chắc bây giờ còn ở ngoài cửa.”
Giản Linh gật gật đầu, chậm rì rì ra cửa tiệm net, quả nhiên trông thấy có
chiếc Mercedes dừng bên đường. Nàng vừa ra ngoài, cửa xe Mercedes đã mở, một chàng trai mặc tây trang mang giày da bước xuống, nom khoảng đầu
hai, cao lớn đẹp trai, tay trái còn cầm mấy cái túi mua hàng.