Chương 17 - Gió quá lớn
Phòng của La Nhất Mộ ở trong nhà, khoảng cách không xa. Cô mang Giản
Linh về phòng thay quần áo, bảo Quan Tự đi sảnh tiệc trước, không cần
chờ cô.
Dọc theo đường Giản Linh không ngoan chút nào, động tay
động chân với La Nhất Mộ. Lúc sắp đến phòng La Nhất Mộ không nhịn được
nữa, nhíu mày bảo: “Còn lộn xộn nữa tôi sẽ ném cô xuống.”
Giản Linh cười hì hì, ôm cổ cô như trêu đùa: “Mộ Mộ, chị nỡ ư?”
La Nhất Mộ nhìn nàng, bây giờ mới hiểu ý nghĩa của câu “đả xà thượng côn”.
* thành ngữ này có nguồn gốc từ câu “mộc côn đả xà, xà tùy côn thượng”
(dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò ngược lên). Ý chỉ những người
tranh thủ cơ hội.
May mà đi vài bước nữa là tới phòng, La
Nhất Mộ đặt Giản Linh trên ghế, tuy ngoài miệng nói lời tàn nhẫn nhưng
động tác lại mềm nhẹ cẩn thận. Buông Giản Linh, cô mở tủ quần áo ra, ném bộ đồ treo bên trong cho nàng, chỉ chỉ góc phòng, “Phòng tắm ở kia, tắm rửa thay đồ rồi tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Nhưng người em đau
quá.” Giản Linh lăn một cái, đổi thành tư thế cuộn mình trên ghế, tựa
vào lưng ghế nhìn La Nhất Mộ, chớp chớp mắt, “Tay đau chân cũng đau,
không nâng tay được luôn. Mộ Mộ, chị ôm em đi tắm được không?”
La Nhất Mộ nghe vậy cau mày cười lạnh, “Giản Linh, cô đừng được voi đòi tiên.”
Giản Linh biết mình chạm tới giới hạn của La Nhất Mộ, sợ La Nhất Mộ sẽ tuyệt tình như lần trước, không dám nói bậy nữa, thè lưỡi bò dậy khỏi giường
rồi cầm quần áo La Nhất Mộ ném qua vào phòng tắm. Người nàng đúng là rất đau, tư thế đi đường khập khiễng, có khi đi quá mạnh sẽ đụng vào chỗ
thương nặng, đau mà nhe răng trợn mắt, cũng không có tâm tư nghiêm túc
tắm rửa. Nàng tuỳ tiện dùng vòi hoa sen rửa mình rồi lau khô là tính tắm xong, mặc quần áo của La Nhất Mộ đi ra.
Đó là một chiếc áo sơ
mi và quần tây, áo sơ mi phối màu đen trắng kinh điển, quần đen thuần.
Bả vai của La Nhất Mộ rộng hơn Giản Linh, chân cũng dài hơn, cho nên
Giản Linh mặc quần áo của cô hơi thùng thình, vai áo sơ mi lỏng lẻo
trượt xuống, ống quần thì che khuất mu bàn chân. Giản Linh đi ra, ba cúc áo ở trên rộng mở, bên trong không mặc nội y, da thịt trắng tuyết ở
vùng ngực như ẩn như hiện theo bước đi của nàng. Trang phục của La Nhất
Mộ vô cùng đàng hoàng, nàng thế mà mặc thành quyến rũ mê hoặc.
La Nhất Mộ nghe tiếng cửa phòng tắm mở, ngẩng đầu, trông thấy Giản Linh
vừa tắm xong nên người còn dính nước. Nháy mắt, con ngươi La Nhất Mộ nở
to hơn chút, nhưng cô đã nhanh chóng quay đi, thoạt nhìn bình tĩnh, “Đi
bệnh viện thôi.”
“Chị không tắm à?” Giản Linh ngẩn ra một chút, “Quần áo và tóc của chị cũng bị ướt.”
“Không cần.”
Giản Linh nghĩ tới điều gì, “Chị chỉ mang một bộ đồ sạch đúng không? Cho em mặc, nên chị không có quần áo thay?”
La Nhất Mộ mất kiên nhẫn, “Đừng nói nhiều, đi theo tôi.”
Giản Linh biết mình đoán trúng, có hơi áy náy, “Không cần đi bệnh viện. Em
bị thương ngoài da thôi, không sao đâu. Đúng rồi, vừa nãy em thấy tủ
quần áo còn một bộ đồ ngủ, chị tắm trước rồi thay áo ngủ nha? Lát nữa em sấy khô đồ của em rồi bọn mình đổi cho nhau, chắc không mất nhiều thời
gian đâu, sẽ không chậm trễ công việc của chị.”
Giản Linh trong
mắt La Nhất Mộ là người chỉ biết suy xét cảm thụ của bản thân, chẳng ngờ cũng có lúc nghĩ cho người khác. Cô cảm thấy bất ngờ nhưng chỉ nói: “Dù gì phải đưa cô đến bệnh viện kiểm tra đã.”
“Nhưng em không muốn đi bệnh viện.” Giản Linh ôm gối ngồi trên giường, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mùi nước sát trùng hôi lắm.”
Ông bà nội, cha của Giản Linh đều mất trong bệnh viện, khi còn nhỏ nàng rất ít đổ bệnh, mỗi lần đi bệnh viện đều đại biểu có một người thân rời đi. Trong lòng nàng, mùi nước sát trùng ở bệnh viện đã đồng nghĩa với cái
chết.
“Tùy cô.” La Nhất Mộ thấy thái độ kiên quyết của nàng cũng
không hề miễn cưỡng, cầm áo ngủ vào phòng tắm rửa ráy. Cô tắm rất kỹ,
thời gian cũng lâu hơn Giản Linh. Lúc cô lau tóc bước ra ngoài, Giản
Linh đã ngủ. Tư thế ngủ của nàng có hơi kỳ, giường một mét năm, nàng chỉ chiếm vị trí rất nhỏ ở mép giường, cong lưng cuộn thành nửa vòng tròn,
tóc vẫn ướt.
La Nhất Mộ đứng ở mép giường xem dáng ngủ của Giản
Linh: hai mắt nhắm nghiền, cánh mũi hít hít, bộ dạng thật bình yên, hoàn toàn tương phản với tính cách của nàng. La Nhất Mộ không khỏi buồn ngủ
theo.
Giản Linh ngủ thật sự sâu, cổ áo sơ mi rộng mở, La Nhất Mộ từ trên cao nhìn xuống, nhìn không sót thứ gì trong áo nàng. La Nhất Mộ luôn khinh thường loại chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cô hẳn
phải lập tức, lập tức, nhanh chóng kiên định mà quay đầu đi không nhìn
Giản Linh; nhưng cô lại như bị người ta bỏ bùa đóng băng, đứng cạnh mép
giường, ánh mắt thăm dò ở cổ áo mở rộng, hồi lâu không nhúc nhích.
Qua vài phút, ngoài cửa sổ vang tiếng “cộc cộc cộc”. La Nhất Mộ giật mình
hoàn hồn, đến bên cửa sổ thì thấy một con chim đang mổ vào tấm kính. Cô
mở cửa sổ đuổi chú chim đi mới kinh ngạc phát hiện lưng mình phủ mồ hôi
lạnh, vừa rồi đi tắm cũng bằng không.
Đuổi chim đi, đóng cửa sổ,
La Nhất Mộ quay đầu trông Giản Linh đang ngủ say. Tóc nàng vẫn ướt nhẹp, ngủ dậy chắc chắn đau đầu, vì thế La Nhất Mộ lấy máy sấy trong phòng
tắm ra cắm vào ổ điện cạnh đầu giường, khom lưng vỗ vỗ vai Giản Linh,
“Dậy sấy tóc.”
“Ưm…” Giấc ngủ của Giản Linh bị quấy rầy, ở trong mộng nhăn chặt mày, lật mình đưa lưng về phía La Nhất Mộ rồi ngủ tiếp.
La Nhất Mộ đẩy nàng một cái, “Dậy.”
“Đừng phiền tôi… Buồn ngủ…” Giản Linh cho rằng nàng đang ngủ trên cái giường
nhỏ ở nhà mình, rút gối dưới đầu ra rồi ném văng, “Tránh ra… Tôi không
ăn sáng…”
La Nhất Mộ lay nàng mạnh hơn, “Mau dậy, sấy tóc rồi ngủ tiếp.”
“Dài dòng quá có biết phiền không vậy?” Giản Linh còn buồn ngủ bật dậy khỏi
giường, cảm giác đau đớn từ chuyển động vội vàng khiến nàng tỉnh táo hơn chút. Mắt hé một đường ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình, cơn buồn
ngủ lập tức biến tan, kinh hãi nói: “Mộ Mộ? Sao chị ở nhà em?” Cơn giận
bị dọa chạy trong tức thì.
“…” La Nhất Mộ rũ mi nhìn nàng.
Đầu óc nàng hỗn độn vài giây rồi thanh tỉnh, nhớ tới chuyện đã xảy ra, nàng ngượng ngùng cười cười với La Nhất Mộ, “Em… hôm qua mất ngủ, không ngủ
được…”
La Nhất Mộ nâng máy sấy, “Hong khô tóc rồi ngủ tiếp.”
“Vâng, cảm ơn.” Giản Linh nhận máy sấy rồi xuống giường ngồi vào bàn trang
điểm sấy tóc. Người nàng bị bầm, giơ tay liền đụng miệng vết thương nên
tư thế rất quái dị. Cánh tay muốn nhúc nhích nhưng không dám, mặt nhăn
nhó vì đau, thổi một chút nghỉ một chút, sau đó lại cầm máy sấy nâng
cánh tay. Lặp lại vài lần, đột nhiên cảm giác tay trống không. Quay đầu, máy sấy đã nằm trong tay La Nhất Mộ.
La Nhất Mộ bật máy, ngón
tay nhẹ nhàng nâng sợi tóc của Giản Linh, gió không xa không gần thổi
tóc nàng lất phất, rồi lại hợp lại ở năm ngón tay La Nhất Mộ. Tiếng máy
rất lớn, động tác của La Nhất Mộ thì dịu dàng. Giản Linh nhìn La Nhất Mộ cúi đầu sấy tóc cho mình trong gương, mắt tràn ngập ý cười, thân mình
ngả về sau gối lên đùi cô.
“Ngồi thẳng.” La Nhất Mộ lạnh nhạt bảo.
Giản Linh tìm tư thế thoải mái rồi dựa, cười nói: “Gió quá lớn, em không nghe rõ.”
La Nhất Mộ cũng không nói gì nữa.
Dường như đây là lần đầu tiên hai người bình yên ở chung. Đêm qua Giản Linh
đúng là không ngủ được, nằm lên chân La Nhất Mộ, bên tai là âm thanh
“ong ong” đều đều của máy sấy. Nàng ngáp một cái, cơn buồn ngủ lần thứ
hai đánh úp, đôi mắt chớp vài lần, cuối cùng chậm rãi khép lại.
Tư thế này dễ tổn thương xương cổ, La Nhất Mộ nâng cằm, chỉnh thẳng lưng nàng nhưng không đánh thức.
Kỳ thật phải quăng nàng đi.
Sống chết của nàng liên quan gì tới La Nhất Mộ.
Thôi được rồi.
Niệm tình nàng bị thương, lần sau vậy.