Chương 14 - Giải vây
“Vậy tại sao chị làm lơ em?” Giản Linh chơi bời nhiều năm, kỹ thuật diễn cao siêu, hốc mắt nói đỏ là đỏ cứ như tủi thân ngất trời, “Em gọi điện
cho chị chị không bắt máy, cũng không chấp nhận lời mời kết bạn của em.
Chị không để ý em, không phải tức giận thì là gì?”
“Cô hiểu
lầm.” La Nhất Mộ nói rất lạnh nhạt, “Chúng ta chỉ là người xa lạ gặp vài lần, tôi không có nghĩa vụ suy xét cảm nhận của cô.”
Vừa rồi là
giả tủi thân, nhưng sau khi nghe La Nhất Mộ nói những lời này, Giản Linh thật sự hơi tổn thương, sự đau lòng trong mắt cũng chân thật hơn, phản
bác, “Em không tin, Mộ Mộ, ngày đó lúc em hôn chị, tim chị đập rõ ràng.”
“Đó không nói lên gì cả.” La Nhất Mộ nhẹ nhàng tránh khỏi tay nàng, “Cô nói chờ đáp án cho câu hỏi khi trước, hiện tại tôi có thể nói cho cô.”
Giản Linh thấy ánh mắt lãnh đạm của cô, bỗng nhiên hơi sợ hãi, nụ cười cũng
trở nên miễn cưỡng, “Không cần nhanh như vậy, Mộ Mộ, chị suy nghĩ kỹ hơn đi.”
“Nói rõ ràng thì hơn.” La Nhất Mộ liếc nhìn nàng một cái,
“Cô nói rất đúng, hai chữ cảm tình không trắng thì đen, đơn giản thích
hoặc ghét, không tồn tại vùng ở giữa.”
Dự cảm không tốt dâng lên
trong lòng, Giản Linh cười ha ha cho qua đề tài này, “Chị đói chưa,
ngoài trường học có cửa hàng bán cơm nhồi cánh gà rất ngon.”
La Nhất Mộ không để ý tới nàng, chỉ muốn nói hết, “Giản Linh, tôi ghét cô, cũng không muốn ở bên cô.”
Cô nói rất bình tĩnh, nhưng tim Giản Linh thì thắt lại khi nghe thấy điều
đó, giống như bị một vật đâm rất mạnh, lập tức đau đến mức nàng hít sâu
một hơi.
Từ trước đến nay Giản Linh dạo chơi nhân gian, vô cùng
đào hoa, người theo đuổi được nhiều vô số kể, số lần bị đá cũng nhiều vô số kể, luôn luôn cười cho qua mà không để ý. Giờ này nghe La Nhất Mộ
nói ghét mình, không hiểu vì sao tâm can đau thấu, khó chịu đến nỗi muốn lăn lộn trên mặt đất.
“Chị nói bậy.” Mắt Giản Linh thật sự đỏ,
con ngươi nở ra, vô số tơ máu nổi lên ở tròng trắng mắt. Nàng xông đến
trước mặt La Nhất Mộ nắm lấy bả vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Chị
không ghét em, chị thích em.”
Đáy mắt La Nhất Mộ nhàn nhạt ý cười coi khinh, cô không bao giờ cãi cọ loại chuyện vớ vẩn này với người ta, chỉ hất tay Giản Linh ra, nói: “Để tránh hai bên lúng túng, xin cô Giản đừng liên hệ tôi nữa, cảm ơn cô thông cảm.” Nói xong xoay người đi
không chút lưu luyến.
Giản Linh bị câu chữ của La Nhất Mộ kích
thích tới mức muốn hộc máu, một nửa không cam lòng vì sức hấp dẫn suy
giảm lớn, một nửa vì nỗi đau không hiểu được nơi đáy lòng. Nàng không
chấp nhận để La Nhất Mộ đi như vậy, đuổi theo muốn cản cô, nhưng tay
chưa đụng tới vai La Nhất Mộ, gáy của cô đã như mọc mắt, quay đầu lạnh
lùng trông Giản Linh. Vì thế động tác của Giản Linh tức khắc đóng băng
như bị rút cạn sức lực, ngơ ngác đứng hình, chỉ có thể đăm đăm nhìn La
Nhất Mộ đi xa.
Trông bóng cô xa dần, Giản Linh cảm thấy ngũ tạng lục phủ co rút đau đớn. Nàng nắm chặt hai đấm, hồi lâu không nhúc nhích.
Giản Linh không hiểu mình làm sai chỗ nào, rõ ràng hai ngày trước quan hệ
của nàng và La Nhất Mộ còn đang phát triển, mà chưa đầy hai ngày thái độ của La Nhất Mộ đã thay đổi 180 độ làm nàng bất ngờ.
La Nhất Mộ đi lâu rồi, Giản Linh mới chậm rãi buông nắm tay, nhìn phương hướng cô biến mất, đầu lưỡi chống hàm răng cười khổ.
Chắc do bức bách quá chặt, làm chị giáo sư không thể thích ứng trong khoảng
thời gian ngắn. Biết vậy không tới rồi, chọc người ta ngại, còn làm bản
thân đau lòng. Xem ra mấy chị gái trưởng thành quả nhiên không dễ cua,
gánh thì nặng mà đường thì xa.
Giản Linh đã quen du hí nhân
gian, lúc này hẳn do lòng tự trọng quấy phá, thế nhưng nổi ý muốn tóm cô trong tay, một đời một kiếp không bỏ.
…
Sau hôm đó, Giản
Linh không chủ động đi tìm, không gọi điện hay nhắn tin, cũng không tới
trường học tìm La Nhất Mộ nữa – dù Giản Linh biết sáng thứ sáu La Nhất
Mộ có tiết.
Ai cũng có lòng tự trọng, bề ngoài Giản Linh nhìn như không để bụng, cả ngày cợt nhả, ít có người biết lòng tự trọng của nàng còn cao hơn người bình thường một ít. La Nhất Mộ nói rõ chán ghét nàng, bảo nàng hôm sau đi quyến rũ cô như không có gì, Giản Linh làm không
được.
Đây là lần đầu tiên Giản Linh trải nghiệm cảm giác tựa như
thất tình, chỉ là bị người ta từ chối thôi, vậy mà còn khó chịu hơn
nhiều lần bị đá trong quá khứ. Giản Linh chẳng muốn làm gì, mơ màng hồ
đồ ngủ hai ngày, tối thứ sáu lại nhận được tin nhắn của mụ đàn bà kia,
bảo nàng nhất định phải mừng sinh nhật “chú La”.
Giản Linh phiền muộn nghĩ: sinh nhật chứ có phải lễ tang đâu, long trọng vậy làm gì, còn phải bắt một người xa lạ như mình đi. Nếu lần trước không lanh mồm lanh miệng đồng ý thì nàng thật sự muốn ở nhà ngủ.
Tuy rằng mấy năm nay lợi nhuận của tiệm net không tồi nhưng vòng quay vốn
giảm sút, Giản Linh không có tiền tiết kiệm gì cả. Năm tốt nghiệp cấp ba nàng ăn không ngồi rồi, cha bảo nàng đi thi bằng lái, kết quả nhiều năm vậy mà cũng không mua được xe, bằng lái cũng hoang phế. Địa chỉ mụ ta
đưa cho Giản Linh cách nhà khoảng hai ba mươi cây số, phụ cận thì không
có trạm giao thông công cộng hay tàu điện ngầm nên Giản Linh bắt xe qua, tốn cả trăm tệ tiền xe, lúc trả tiền xuống xe thịt đau thấu.
Tân Lĩnh không ít người giàu, Giản Linh chỉ nghe nói, trước nay chưa từng
chứng kiến. Đến hôm nay đứng trước toà nhà diện tích cực lớn, kiến trúc
tráng lệ huy hoàng như lâu đài Trung cổ này, mới biết “người giàu” chân
chính là gì.
Người tới mừng thọ rất nhiều, cửa chính tòa nhà có
nhân viên phụ trách tiếp đãi. Khách tới đều ăn mặc chỉnh tề, phần lớn
đều mang theo bạn đến. Nam mặc tây trang lịch sự, đeo cà vạt hoặc nơ, nữ cơ bản đều xuyên lễ phục tôn dáng, lỗ tai cổ tay đầy ngọc ngà châu báu, sợ kim cương của mình không nhiều cara bằng kẻ khác. Giản Linh chỉ nghe nói là người quen tụ hội ở sinh nhật, hơn nữa còn tới không tình nguyện nên không quá để ý, mặc áo thun, quần jean và giày vải trắng, không thể so với mọi người xung quanh. Lúc đưa thiệp mời cho nhân viên tiếp đãi ở cửa, vẻ mặt người nọ kỳ quái đánh giá nàng vài lượt, kiểm tra thiệp
thêm lần nữa mới xác nhận là thật, cho Giản Linh vào.
Sau khi vào tòa nhà còn có xe chuyên dụng đưa đến sảnh tiệc, Giản Linh được một
thanh niên mặc trang phục chỉn chu mời lên xe. Dọc theo đường đi là bãi
cỏ phong cách châu Âu, hoa viên và suối phun, nhìn là biết có chuyên gia tỉ mỉ chăm sóc, kiến trúc xuất hiện trong tầm mắt cũng thiết kế phỏng
theo lâu đài Châu Âu trung đại. Giản Linh thầm nghĩ Hách Tâm Nghi thật
sự leo lên hào môn, mỗi của cải, phẩm vị này thôi là đã lập tức đánh bay những nhà giàu nàng gặp trước đó.
Nếu nói phong cảnh ngoài cửa
xe chỉ là thoáng qua, vậy tới phòng tiệc Giản Linh mới biết lầu vàng gác tía là thế nào. Trần thả cao tới lầu ba, diện tích phòng rộng lớn. Vào
trong sảnh, đập vào mắt là sân khấu chính cao hơn một mét, sân khấu phụ
bày một chiếc đại dương cầm, nhạc sĩ mặc áo bành tô đang đàn một khúc
nhạc cổ điển tao nhã êm tai. Sân khấu trước là sàn nhảy hình tròn lớn,
hai bên trái phải là khu nghỉ ngơi, có bàn ăn tự phục vụ và bàn tròn
nhỏ, sô pha cho khách nghỉ. Đồ ăn trên bàn cơm rực rỡ muôn màu, sơn hào
hải vị có đủ, đều là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng Giản Linh chưa từng
thấy. Nhân viên phục vụ ăn mặc giống nhau nâng khay ánh vàng rực rỡ
xuyên qua đám người tùy thời cung cấp sự phục vụ chu đáo nhất. Một buổi
tiệc không biết hao phí biết bao vật chất và nhân lực, hiện rõ sự xa hoa lãng phí của chủ tiệc. Đặt lên bàn cân, đồng hồ năm vạn Giản Linh đưa
không hề đáng nhắc tới.
Một phòng khách nam khách nữ cử chỉ nhã
nhặn, thoạt nhìn không giàu cũng sang. Trang phục thoải mái tuỳ tiện của Giản Linh rất kỳ dị giữa bọn họ, nàng vừa vào sảnh đã có vài kẻ nghía
nàng một cách tò mò, nhưng người ở xã hội thượng lưu rốt cuộc không tầm
thường, trình độ giáo dục rất cao, tìm tòi nghiên cứu đánh giá đều kín
kẽ, không làm Giản Linh thấy bị mạo phạm chút nào. Đương nhiên cũng có
khả năng da mặt Giản Linh dày, căn bản không quan tâm bọn họ có đang âm
thầm cười nhạo nàng hay không.
Giản Linh hơi say xe, trước khi
ra cửa chỉ ăn một cái bánh mì nướng nên giờ đã đói bụng, rất tự giác mà
cầm đĩa sứ hình tròn đến bàn dài gắp thức ăn. Dù sao miễn phí, đã ăn thì phải ăn của quý, quét từ bò Wagyu đến tôm hùm Úc Châu và trứng cá muối
Châu Âu cao cấp, không ngờ thật sự ngon, tóm lại bình thường chắc chắn
không được ăn.
Kết quả Giản Linh gắp đầy một mâm lớn, chưa kịp thưởng thức Hách Tâm Nghi đã gọi hỏi nàng tới chưa.
“Ở sảnh tiệc.” Giản Linh kẹp thịt tôm hùm đưa vào miệng, thơm ngon tuyệt
vời, quả nhiên ngon hơn tôm càng xanh một cân năm mươi đồng nhiều.
“Được, mẹ lập tức sai người dẫn con lại đây, làm quen người thân.” Bên Hách
Tâm Nghi nghe rất náo nhiệt, một đám nói nói cười cười, tiếng nói của mụ trong điện thoại cũng rất vui vẻ. Có điều Giản Linh nghe mụ nói chữ
“người thân”, ghê tởm đến mức dạ dày quay cuồng, uống một ngụm đồ uống
đầy mồm mới không nôn ra.
Vì thế cuối cùng ăn không nổi bàn tiệc lớn này, Giản Linh vội vàng nhét một miếng tôm hùm vào miệng, chùi một
cái, đi qua phòng tiệc với người hầu của Hách Tâm Nghi. Vòng qua đường
mòn vườn hoa, hai mươi phút sau mới tới một toà nhà nhỏ an tĩnh, vừa vào đã nghe tiếng cười nói, còn có Hách Tâm Nghi ôm bụng to đứng lên tiếp
đón nàng: “A Linh! Mau đến đây.”
Hách Tâm Nghi là một người phụ
nữ vô cùng xinh đẹp, bề ngoài xuất sắc của Giản Linh hoàn toàn được di
truyền từ mụ. Năm nay mụ ta bốn mươi tuổi, bảo dưỡng thích đáng, dù đang mang thai không thể trang điểm nhưng nom cũng chỉ mới đầu ba, đứng
chung với Giản Linh không giống mẹ con mà giống chị em hơn – tuy nhiên
thật sự là tuổi tác chị em, khi Hách Tâm Nghi sinh Giản Linh còn chưa
đến mười sáu.
So với phòng tiệc lớn, nơi này hiển nhiên là buổi
tụ hội riêng tư. Trong sân bày một chiếc bàn dài, có mười mấy người ngồi quanh, nam nữ già trẻ đủ cả. Ngồi ở ghế chủ là một phụ nhân ung dung
cao quý, đầy đầu tóc bạc không có sợi đen nào, mang hoa tai trân châu và vòng cổ, trên cổ tay là đôi vòng tay phỉ thuý óng ánh, không tìm ra tỳ
vết.
Bên bãi cỏ có đầu bếp nấu nướng thức ăn ngon, Hách Tâm Nghi ôm bụng to ngồi ở đầu góc bàn dài. Thấy Giản Linh đi qua, vị phu nhân
già ở ghế chủ nhíu mày, lạnh nhạt dặn người hầu ở cạnh đem ghế cho Giản
Linh ở góc bàn kế Hách Tâm Nghi. Giản Linh cao, ngồi ở chỗ đó thậm chí
chẳng duỗi chân được.
Một bàn người hoặc trào phúng hoặc lạnh lùng nhìn về phía Giản Linh, không khí bàn ăn rõ ràng không đúng.
“Chao ôi, mẹ nhỏ, đây là con gái của mẹ hả, cũng xinh đẹp đó chứ.” Một gã đàn ông ngồi xe lăn mở miệng, khoảng hơn hai mươi tuổi, nghiêng đầu liếc
nhìn Giản Linh, bình phẩm từ đầu đến chân, “Nhưng ngực hơi bé ấy nha, mẹ nhỏ à ngực mẹ to như vậy, sao đứa con gái này không thừa hưởng ưu điểm
của mẹ vậy?”
Đây là cố ý sỉ nhục, Giản Linh híp mắt, đập bàn đứng dậy lạnh mặt nhìn hắn. Vì động tác quá mạnh, vị trí lại hẹp nên cạnh
bàn gỗ dày nặng đập vào eo nàng rất mạnh, nàng đau đến mức cau mày, đoán chừng eo đã tím tái.
Gã đàn ông làm mặt kiêu ngạo, nhe răng,
đắc ý dào dạt mà miệt thị Giản Linh, không hề che giấu sự khiêu khích
trong ánh mắt như chắc rằng Giản Linh không dám làm gì hắn.
“Nuốt mấy thứ dơ bẩn đó vào mồm mày lại.” Giản Linh âm u nhìn chằm chằm hắn, nghiến răng bảo.
“Tôi nói không đúng à?” Gã đàn ông hoàn toàn không thấy mình sai, cười kiêu
căng hơn, “Cô thấy ngực mình không nhỏ hả? Hay là thấy ngực mẹ cô không
lớn? Đừng nói giỡn, ngực không lớn thì sao mà quyến rũ đàn ông được…”
Lửa trong lòng Giản Linh bốc lên, tròng mắt đầy tơ máu, tiến lên một bước
nắm chặt tay, hận không thể ném bàn cho tên kia một trận nhưng lại bị
Hách Tâm Nghi giữ chặt, “Thôi nào A Linh, La Miểu… thích nói giỡn, đứa
nhỏ này thích đùa thôi, con đừng để bụng…”
Giản Linh vứt tay Hách Tâm Nghi ra, cúi đầu liếc mụ ta, khóe miệng run rẩy vài cái, khinh miệt mà nghĩ mụ đàn bà này sao có thể đê hèn như vậy, mặc kệ người khác nhục nhã mình thì thôi, còn muốn tìm nàng tới để chịu nhục chung với mụ ta.
Khó trách Hách Tâm Nghi tám trăm năm không nhớ tới Giản Linh lần này lại ân cần như thế, đưa quần áo chuẩn bị đồ vật, cứng rắn bảo nàng qua. Chắc
mẩm là Hách Tâm Nghi ở cái nhà này không danh phận không địa vị, bị nhục nhã trong tối ngoài sáng nhưng vẫn một lòng một dạ muốn chen vào đám
phu nhân thiếu gia nhà giàu, những “thân thích” đó muốn chê cười mụ ta,
cố ý bảo mụ đưa Giản Linh tới, để bọn họ làm khó dễ tìm niềm vui.
Giản Linh thầm trào phúng, nhìn qua đám người chờ chế giễu này, biết rõ tình cảnh này nói lên bọn họ muốn thấy mình xấu mặt, gây gổ ở địa bàn của kẻ khác không tốt, mình nổi giận ngược lại làm bọn họ vừa lòng đẹp ý. Nàng trầm mặc vài phút, hít sâu một hơi, nhìn gã đàn ông tên La Miểu mà
thoải mái mỉm cười: “Mẹ tôi nói rất đúng, bỏ đi, rốt cuộc người không
thể chấp nhặt với chó, bằng không sẽ trở thành chó.”
“Mày nói cái gì?” Bây giờ đến phiên La Miểu tức muốn hộc máu mà đập bàn, “Con mẹ nó con khốn nạn mày mắng ai là chó?”
Giản Linh chậm rãi liếc hắn, bảo: “Không phải tôi mắng người, là có kẻ sủa ầm lên thôi.”
“Mày!” La Miểu là con trai độc của nhà họ La, được nuông chiều đến tận trời
xanh, trước giờ chỉ có hắn mắng, nào có ai dám mắng hắn. Hắn cho rằng
Giản Linh giống Hách Tâm Nghi, có thể để kẻ khác xoa tròn bóp méo chỉ để chen vào nhà họ La, chẳng ngờ Giản Linh bốn lạng đẩy nghìn cân, nhẹ
nhàng đáp trả. Hắn tức đến mức đấm bàn, đang muốn chửi ầm lên. Đúng lúc
này, một người ra khỏi phòng đánh bay lửa giận còn chưa ra miệng của La
Miểu, nhẹ giọng cười khinh: “Bà cả, phương pháp giáo dục hậu bối của nhà họ La đúng là làm người ta mở mang tầm mắt.” Thanh âm điềm nhiên không
cao không thấp nhưng đủ để mọi người nghe rành mạch.
Phụ nhân già trên ghế nghe vậy nhẹ giọng mắng La Miểu: “A Miểu, bình thường cha con
dạy con thế nào, miệng đầy lời thô tục vô tri, nào ra dáng người của họ
La, còn e không đủ mất mặt? Mau im miệng cho ta.” Lại quay đầu liếc Giản Linh, lời lại là với Hách Tâm Nghi, “Quản lý con gái mình cho tốt, nhà
họ La dù sao cũng là gia tộc lớn, không thể không biết phép tắc như nhà
bình thường.”
Hách Tâm Nghi nghe xong lòng run run, vâng vâng dạ
dạ, nhanh chóng kéo Giản Linh ngồi xuống, nâng bụng to của mình không
dám ngẩng đầu nói tiếp.
Vẻ mặt Giản Linh hờ hững, từ xa nhìn người giải vây cho nàng.
Kỳ thật không cần nhìn, nghe giọng đã có thể đoán ra ai.