Chương 7 - Em đi ra ngoài
Giản Linh ôm ngực ngồi ở hàng đầu nhìn chằm chằm vào La Nhất Mộ, ánh mắt nghiền ngẫm, miệng nở nụ cười ngả ngớn, cứ như đang nói chúng ta lại
gặp mặt.
Ánh mắt La Nhất Mộ thoáng dừng trên người Giản Linh vài
giây rồi lẳng lặng dời đi, giống như Giản Linh là người dưng chưa từng
thấy qua — thực tế cũng chẳng khác người dưng lắm, hai người chỉ mới gặp hai lần, đến tên của nàng La Nhất Mộ cũng lười biết.
La Nhất Mộ
có hơi bất ngờ khi gặp lại Giản Linh trên lớp học, đám sinh viên này nay đã lên năm hai, La Nhất Mộ dạy một năm cũng cho bọn chúng học khoá công cộng, rất quen với đám nhóc này, trước đó chưa từng thấy người như Giản Linh. Hơn nữa việc học của sinh viên học viện luật nặng nề, nào có thời gian chạy tới tiệm net thức đêm canh, tám phần là Giản Linh mò theo cô.
La Nhất Mộ không để ý lắm, thậm chí không chút phản ứng với nụ cười hồ hởi của Giản Linh, ngoại trừ cái nhìn đầu tiên khi vừa thấy nàng có hơi
kinh ngạc, lúc sau hoàn toàn đối đãi nàng như một sinh viên đến học ké
bình thường, chỉ cần sinh viên này không quấy rầy mình giảng bài là
được.
La Nhất Mộ cúi đầu, cầm bảng điểm danh, “Hiện tại bắt đầu điểm danh.”
Bục giảng trên lớp học đều có trang bị loa, tránh cho sinh viên phía sau
không nghe rõ thầy cô nói gì, giọng nói của La Nhất Mộ được phóng đại
qua loa, nghe có chút sai lệch, mất rất nhiều chi tiết so với lúc thì
thầm bên tai Giản Linh, tỷ như tông giọng khàn khàn, cùng với âm cuối
hơi bổng, nhưng không làm giảm sự êm tai tí nào.
La Nhất Mộ đứng
trên bục giảng ba thước, cụp mắt điểm danh vô cùng thong dong. Đôi tay
Giản Linh nắm hờ, cằm đặt trên mu bàn tay, chống đầu mê mẩn ngắm La Nhất Mộ.
Nàng ngồi ở ghế đầu hàng đầu, cách La Nhất Mộ gần đến vậy,
chỉ cần hơi ngẩng đầu đã thu hết dáng vẻ 360 độ không góc chết vào mắt,
bao gồm khi cô cúi đầu rũ mắt, cần cổ trắng nõn thon dài cong cong, còn
có đôi môi nhạt màu lúc đóng lúc mở.
Giản Linh ngứa ngáy trong
lòng, rất muốn lập tức đứng dậy lên bục giảng, ở trước mặt học sinh của
cô đè cô lên bàn vuông, hôn lên đoá môi xinh đẹp kia, cho đến khi cô
không phát ra được một âm tiết hoàn chỉnh, cho đến khi đôi môi hồng nhạt kia đỏ thẫm như hoa hồng nở rộ. Phòng học lớn như thế, loa có thể
truyền tiếng nỉ non khẽ khàng bên khoé môi cô tới từng góc.
Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi, Giản Linh đã được lĩnh giáo sức lực của La Nhất Mộ, với công phu mèo cào hồi trẻ tập được của mình, gì mà cưỡng hôn, chỉ sợ chưa đụng tới bả vai của cô đã bị cô trở tay một cái tóm
lại như tóm kẻ bắt cóc, Giản Linh vẫn hiểu thế nào là tự lượng sức mình.
Nàng tưởng tượng đến miệng khô lưỡi khô, bất giác liếm môi, ánh mắt quá nóng bỏng, La Nhất Mộ muốn làm ngơ cũng không được.
Từ trước đến nay La Nhất Mộ luôn là người tâm lý vững, Thái Sơn có sập
trước mặt cũng bất biến, đừng nói bị người ta nhìn chằm chặp, dẫu có kẻ
cầm dao đặt trên cổ, nếu phải dạy học cô vẫn có thể hết sức chuyên chú
dạy. Nhưng hôm nay chả biết làm sao nữa, bị đứa nhóc ngỗ nghịch này nhìn đăm đăm, nhịp tim của cô thế nhưng nhanh hơn bình thường, đầu óc không
tập trung được, chắc là do màu tóc của Giản Linh quá chói mắt, còn ở
hàng đầu nữa chứ. Khi cô điểm danh nhìn quanh phòng học, ánh mắt luôn vô thức lia tới chỗ Giản Linh, nhìn lầm bảng điểm danh, vậy mà gọi sai tên một sinh viên.
Nếu đây là thầy cô khác thì chả phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng xảy ra trên người giáo sư La Nhất Mộ thì quá kỳ quái.
Phải biết rằng ngoài truyền thuyết “Diêm La Vương” ra, ở học viện luật giáo
sư La còn có một kỷ lục khác, đến nay chưa ai phá được: cô đi dạy ở đại
học Tân Lĩnh bảy năm, chưa bao giờ gọi sai tên sinh viên nào. Từ giảng
viên tới học sinh học viện luật đều đang đoán kỷ lục này sẽ kéo dài bao
lâu, có người đoán sẽ luôn duy trì đến ngày La Nhất Mộ từ chức hoặc về
hưu, chẳng ngờ kỷ lục dài bảy năm lại đứt đoạn ở một hôm vô cùng bình
thường như hôm nay, vài học sinh kích động vì được chứng kiến lịch sử,
lặng lẽ dựng sách giáo khoa lên giấu điện thoại ở sau sách, chậm rãi mở
camera, chụp được khoảnh khắc mang tính lịch sử này, gấp không chờ nổi
đăng lên, chưa đến mười lăm phút đã được trăm like, còn được nhiều người chia sẻ về QQ, Weibo, diễn đàn mạng xã hội, cả học viện luật bỗng chốc
có loại không khí náo nhiệt như ăn Tết, khiến cho giáo sư sinh viên của
học viện khác ngu ngơ.
Đương nhiên, La Nhất Mộ đang lên tiết
không biết mấy việc đó, trừ chuyên môn của mình ra, bình thường cô rất
ít quan tâm chuyện bên ngoài, biết được biệt danh của mình cũng là bởi
có học sinh nói lỡ, còn chuyện phá vỡ kỷ lục nhàm chán gì đó, trong mắt
cô chỉ là phí thì giờ.
“Điểm danh xong, bắt đầu học.” La Nhất Mộ
kẹp bảng điểm danh vào cuối sách giáo khoa, mở PowerPoint ra, rồi lật
chỗ đánh dấu tiết trước trên sách giáo khoa và giáo trình ra, “Hôm nay
chúng ta sẽ học về hợp đồng lao động và chế độ bảo hiểm pháp luật xã
hội…”
“Cô ơi.” Giản Linh giơ tay cao cao, cười lười biếng cắt lời La Nhất Mộ, “Cô còn chưa gọi tên em.”
Nàng chỉ muốn chơi đùa, cố ý làm La Nhất Mộ khó xử một phen, không ngờ chạm vào vảy ngược của La Nhất Mộ.
La Nhất Mộ ngừng nói, tay cầm sách, từ trên cao liếc xuống Giản Linh, đen mặt.
Phòng học to lớn yên lặng trong ba giây, thậm chí nghe được tiếng sợi tóc rơi xuống đất.
La Nhất Mộ không nhẹ không nặng đặt sách giáo khoa lên bàn, trầm giọng bảo Giản Linh: “Em đi ra ngoài.”
Trái tim nhỏ của bọn học sinh ngồi sau cũng đột nhiên chấn động theo, tiếng
thở dốc nghẹn cả lại, thầm mắng bạn học tới học ké này sao lại đui mù
thế, chọc ai không chọc, cố tình chọc Diêm La Vương, nói không chừng lát nữa sẽ tai bay vạ gió làm bọn họ xui xẻo theo.
Giản Linh hơi
kinh ngạc, không nghĩ tới thuận miệng đùa một câu mà lại rước lấy phản
ứng lớn như vậy của La Nhất Mộ, thậm chí dữ dằn hơn hôm qua mình hôn
trộm cô. Giản Linh tự biết lỡ lời, không dám lắm miệng khiêu khích La
Nhất Mộ nữa, sờ sờ mũi, cười hì hì xin lỗi: “Cô ơi em sai rồi, em không
dám nữa, cô tha thứ cho em một lần đi.”
Ai ngờ La Nhất Mộ không tha, lạnh mặt bảo: “Tôi cho em hai lựa chọn, ra ngoài, hoặc để bảo vệ mang em ra ngoài.”
Giản Linh đối diện cô vài giây, sự nghiêm khắc trong mắt cô làm Giản Linh
chột dạ, do đó Giản Linh biết cô đang nghiêm túc, ủ rũ đứng lên, tay cắm vào túi rụt cổ ra ngoài phòng học. La Nhất Mộ một đường trông nàng ra
phòng, ánh sáng bên ngoài chập chờn, không thấy rõ, bấy giờ mới đưa mắt
về lại sách giáo khoa, bắt đầu dạy.
Trước khi giảng bài, cô còn
nhắc nhở cả lớp: “Về sau phàm là người cố ý nhiễu loạn trật tự lớp học
đều sẽ phải ra ngoài phòng nghe giảng.”
Nhưng tiêu chuẩn đánh giá là cố ý nhiễu loạn trật tự lớp học là gì? Các bạn học không biết, cũng không dám hỏi.
Giản Linh bị đuổi khỏi phòng vẫn không về, tựa vào cửa chờ La Nhất Mộ tan
học, nghe tất tần tật những lời ấy, chắc mẩm là nói cho nàng nghe. Nàng
cong khóe miệng, nghĩ thầm chị giáo sư ngoài mặt thì hung dữ, kỳ thật
trái tim rất mềm, bằng không nói thẳng về sau không được tới học là
được, cần gì phải bảo ra ngoài phòng học nghe giảng? Xem ra hy vọng của
mình vẫn rất lớn. Từ trước đến nay nàng luôn lạc quan, đụng vào vách
tường một lần cũng chẳng nhụt chí, chỉ coi như ngã một phen sẽ khôn hơn
một chút. Giờ đã biết chuyện chị giáo sư rất nghiêm túc với việc học,
mắt không chứa nổi hạt cát, Giản Linh phải nghiêm túc nghe giảng phát
triển theo hướng học sinh ngoan.
Giản Linh cười khổ, lúc mình còn là học sinh chưa từng ham học như vậy, vì La Nhất Mộ, nàng đúng là bỏ tâm huyết.
Một tiết tổng cộng một trăm phút, lúc bảy giờ bốn mươi có hai mươi phút
nghỉ ngơi. Chuông tan học vang lên, La Nhất Mộ bảo: “Nghỉ ngơi một
chút.” Bọn học sinh tức khắc thở phào, thần kinh căng chặt thả lỏng, có
nhóm đi vệ sinh, rót nước, cũng có nhóm rỗi chuyện quanh bàn. La Nhất Mộ khép sách lại, thả lên bàn, uống ngụm nước giải khát chuẩn bị đi vệ
sinh.
Khi ra cô cố ý nhìn quanh hành lang vài lần, đáng tiếc quá
mờ, không thấy gì cả. Lỗ tai cô giật giật, cũng không nghe được âm thanh của Giản Linh, cô nghĩ rằng chắc Giản Linh bị mình đuổi khỏi phòng, tức giận nên đi về rồi.
Lòng La Nhất Mộ hiện lên chút cảm xúc thất
vọng không rõ, chẳng biết vì nguyên nhân gì. Mắt cô hơi khép, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, chuyên tâm đi đường.
Cô có bệnh quáng gà bẩm
sinh, buổi tối cơ bản là có mắt như mù, lúc không có đèn pin chỉ có thể
cảm nhận đường bằng thính lực. La Nhất Mộ đi chậm rãi cẩn thận, nhưng
vẫn bị một học sinh đùa giỡn ầm ĩ ở hành lang đụng trúng, cô lảo đảo, cơ thể không lường được nghiêng về phía trước, suýt té ngã. Lúc này một
cánh tay không biết từ đâu vươn ra, choàng bả vai cô ôm cô vào lòng. La
Nhất Mộ thuận thế ngửa ra sau, lưng hình như đụng vào bộ phận mềm mại,
chỉ nghe phía sau có người kêu lên một tiếng, hít một hơi, sau đó cười
khẽ có chút ấm ức: “Mộ Mộ, chị đụng vào ngực em đau quá.”
Người
nói chuyện thấp hơn La Nhất Mộ một ít, cánh tay siết trên vai cô, gần
như tư thế ôm từ phía sau, cằm đặt trên đầu vai cô, tiếng nói đối diện
gáy, chui vào trong tai, hơi thở nóng ấm hun đỏ vùng da sau cổ La Nhất
Mộ. Môi người nọ cũng như có như không chạm vào làn da phiếm hồng, mềm
nhẹ nóng bỏng, La Nhất Mộ thậm chí cảm nhận được miệng nàng cong cong,
cùng với động tác khép mở môi khi nói chuyện, ngả ngớn mà thâm tình,
“Đau quá, chị xoa xoa giúp em đi.”
Nàng nói, chóp mũi kề sát cần
cổ La Nhất Mộ khẽ ngửi, cánh tay siết chặt, làm La Nhất Mộ dính chặt
ngực nàng. Âm thanh quen thuộc êm tai, có hơi ranh mãnh, La Nhất Mộ vừa
nghe đã biết là ai.
Trừ Giản Linh ra, không có người thứ hai.
Vân môi lướt qua cổ, gáy La Nhất Mộ hơi ngứa, lông tơ nhỏ xíu run rẩy dựng
đứng lên dưới sự kích thích cố ý trước công chúng của Giản Linh, trên
hành lang có không ít học sinh, tư thế này quá dễ gây hiểu lầm, may mà
không phải học sinh học viện luật, nếu không lại rước lấy một hồi reo hò của quần chúng hóng hớt.
La Nhất Mộ nhẹ nhàng đẩy nàng, hơi khom lưng như cảm ơn nàng đỡ mình, sau đó xin lỗi vì vô tình làm đau nàng.
Lồng ngực Giản Linh bỗng trống không, mỉm cười xua tay, “Gì mà xin lỗi.” Đôi mắt lại rất là tiếc nuối.
Giản Linh theo La Nhất Mộ một đường, phát hiện cách đi của cô hơi khác người bình thường, phán đoán mắt cô có lẽ có vấn đề. Nhưng nàng cũng không
nói ra, cười nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi, “Chị muốn đi vệ sinh? Khéo
quá, em cũng tiện đường.”
Cặp mắt không dùng được, cảm quan sẽ
nhanh nhạy dị thường, xúc cảm trên cổ tay rõ mồn một, nhiệt độ ở lòng
bàn tay hơi cao, ngón cái còn hư hỏng vuốt ve quanh động mạch của La
Nhất Mộ, làm cả cánh tay La Nhất Mộ ngứa ngáy.
Thân mật với một người phụ nữ mới gặp ba lần như vậy, La Nhất Mộ nghĩ, cô nhóc này quá lỗ mãng.
Nhưng cũng không từ chối.