Chương 25 - Cùng giường cùng gối
“Sao lại khóc?” La Nhất Mộ hỏi.
“A?” Giản Linh ngây ngốc trả lời, giơ tay sờ mặt mình mới phát hiện mí mắt ướt nhẹp, thì ra là rơi lệ.
Đúng, sao lại khóc cơ chứ? Chính Giản Linh cũng không biết, rất lâu rồi nàng không khóc. Nàng luôn luôn mỉm cười, cuộc sống có nhiều chuyện vui như thế, có nhiều bông hoa xinh đẹp chờ nàng hái như thế, tại sao phải khóc? Mu bàn tay lung tung
sượt trên mặt, nàng hít hít mũi, nở nụ cười thật to lộ ra răng nanh
trắng tinh, nhẹ nhàng nhún vai tựa vào người La Nhất Mộ, “Em quá đói
bụng, đói đến mức cái bụng kêu ục ục nhưng lại không có đồ ăn, vậy nên
đau lòng khóc mất rồi.” Nàng ngẩng đầu nhìn La Nhất Mộ, cười nói: “Mộ Mộ chị thấy thương em không? Vậy chị hôn em một cái đi, cái miệng nhỏ của
chị ngọt thế kia, chị hôn em một cái em sẽ không khóc nữa.” Lại miệng
lưỡi trơn tru.
La Nhất Mộ dường như nhận ra một điều.
Làm
người, không ai sống dễ dàng cả, không ai không mang mặt nạ sinh tồn.
Mặt nạ của La Nhất Mộ là ngạo nghễ lạnh nhạt, mặt nạ của Quan Tự là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mà Giản Linh, mặt nạ của nàng là du hí nhân gian.
Cứ như đeo mặt nạ thì cuộc sống sẽ bớt đau đớn hơn một chút, chí ít có thể che lấp dáng vẻ tổn thương chật vật.
“Ăn đi.” La Nhất Mộ không hỏi nhiều hơn.
Ai mà muốn cho người khác thấy mặt yếu đuối bất lực nhất của mình? Điều này La Nhất Mộ rõ hơn hết.
…
Tài nấu nướng của La Nhất Mộ không tệ, bánh mì rán óng ánh giòn tan, cắn
nghe răng rắc răng rắc. Trứng chiên như bình thường, nhẹ nhàng đâm thủng lớp bên ngoài, lòng đỏ trứng liền chảy ra. Giản Linh chấm bánh mì rán
vào lòng đỏ, còn có thể cảm nhận được vị muối và tiêu đen, thơm cực kỳ.
Nàng thật sự đói mòn đói mỏi, bụng dán vào lưng, như hùm như sói giải
quyết xong bánh mì và trứng gà trong khay, một hơi uống cạn sạch sữa bò. Bên mép dính một vòng trắng, còn chưa hết thòm thèm chép miệng một cái, “Còn nữa không?”
La Nhất Mộ nhìn râu bạc của nàng mà cảm thấy buồn cười, thu lại khay: “Buổi tối không thể ăn nhiều, khó tiêu.”
Giản Linh cười lên, “Ai bảo chị nấu ăn ngon thế, còn hơn cả bếp trưởng trong nhà hàng sang trọng.”
Đánh răng xong lại ăn, xem như uổng công, La Nhất Mộ ôm Giản Linh vào phòng
tắm đánh lại, nói với nàng: “Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi cho tốt.”
Giản Linh ngẩn ra, “Chị muốn đi?”
La Nhất Mộ buồn cười, “Không thì sao?” Qua mấy lần ở chung, quan hệ của cô và Giản Linh càng ngày càng tự nhiên, tinh thần cũng không căng thẳng
mọi lúc nữa, thanh tĩnh lại, vẻ mặt rõ ràng sinh động hơn lúc trước, lời cũng nhiều hơn. Chí ít sẽ không để Giản Linh độc thoại nữa.
“Quá muộn rồi.” Giản Linh nhìn đồng hồ, đã hai giờ bốn mươi lăm sáng, trời
tối đen như mực. Lúc này xe công cộng tàu điện ngầm đã sớm ngừng chạy,
taxi cũng không dễ tìm, hơn nữa La Nhất Mộ đi về một mình, Giản Linh
không yên lòng, “Chị ở tạm chỗ em một đêm đi, ngày mai chị không có tiết mà đúng không?”
La Nhất Mộ nhìn phòng Giản Linh, lại quét quanh phòng khách rác chất như núi, thực sự không nghĩ ra cô có thể ngủ ở đâu.
Giản Linh nhìn ra suy nghĩ của cô, cố gắng nhích về phía trong giường, cho
La Nhất Mộ chỗ trống khoảng nửa mét, “Chen với em được chứ.” Nàng gãi
đầu, ngượng ngùng nói: “Điều kiện có hơi tệ, chị nhịn một chút, chỉ một
đêm thôi, ráng chịu một chút là được.”
La Nhất Mộ không tỏ ý
kiến. Tay chân Giản Linh đều có thương tích, hai người họ cũng không
thấp, chen trong chiếc giường đơn rộng một thước này, La Nhất Mộ sợ lúc
ngủ không cẩn thận đè vết thương của nàng.
“Không cần, tôi gọi xe taxi.” La Nhất Mộ đáp.
Giản Linh cho rằng La Nhất Mộ không muốn ngủ cùng giường với mình, lại đề
nghị, “Trong ngăn kéo có nhiều đệm lắm, vậy chị ngủ trên giường, em nằm
trên đất, được không?”
La Nhất Mộ vẫn cứ từ chối.
“Vậy em ngủ giường, chị ngủ đất?”
La Nhất Mộ nhớ lúc nãy dọn dẹp kệ bếp thấy hai con gián lớn nghênh ngang bò qua khay trà ở phòng khách.
Trong điều kiện vệ sinh ác liệt như vậy, ngủ trên đất có khi lại bị gián bò vào tai.
La Nhất Mộ bỗng muốn về nhà mình.
Lúc hai người bọn họ giằng co không xong, đột nhiên một tia chớp xẹt qua
chân trời, mấy giây sau, tiếng sấm vang bên tai, để lại dư âm ầm ầm liên tiếp, theo sau là tiếng mưa rơi ào ào.
Cơn mưa đầu thu đến mà
không hề báo trước, ban ngày vẫn là nắng to, khi La Nhất Mộ đưa Giản
Linh về vẫn không có dấu hiệu mưa. Theo tiếng sấm vang rền, mưa to như
trút nước nói đến là đến, hạt mưa rơi trên nóc nhà, cửa sổ và bạt tránh
mưa, bùm bùm vang vọng, nghe như tia chớp xé vòm trời ra thành một lỗ
hổng khổng lồ, không ngừng giội nước.
Cơn mưa này không biết lúc nào mới ngừng.
Thôi, lần này La Nhất Mộ hoàn toàn không đi được.
Giản Linh nghĩ, thật sự là vạn sự như ý, lúc vận may đến ông trời cũng giúp nàng, mưa này tới thật đúng lúc.
“Mưa lớn quá, chẳng biết khi nào mới hết.” Giản Linh nói, “Thời tiết như vậy, chị gọi xe về cũng không an toàn, ở lại đây đi.”
La Nhất Mộ rốt cuộc buông lỏng, gật gật đầu.
Giản Linh hưng phấn mà mắt sáng lên, cười thoải mái, căn dặn liên miên:
“Trong ngăn kéo có áo ngủ của em, còn có khăn mặt mới, nội y mới đều
sạch sẽ, chị cứ yên tâm dùng. Sữa tắm và dầu gội đều đặt trên kệ phòng
tắm, vừa vào cửa là thấy, kệ thứ hai có bàn chải mới.” Nàng suy nghĩ một chút, lại dặn: “Hôm nay mưa lớn, không khí ẩm ướt, chị đừng ngủ trên
đất. Chị ráng chịu đựng, nghỉ tạm trên giường nhỏ một đêm đi, may mà hai ta đều không béo, chen một chút cũng ngủ được.”
La Nhất Mộ không từ chối lời mời của Giản Linh, cô tìm quần áo và khăn mặt trong tủ đồ của Giản Linh rồi vào phòng tắm rửa ráy.
Giản Linh nghe tiếng nước từ phòng tắm, lòng ngứa ngáy, nếu tay chân nàng
nhúc nhích được thì nhất định đã thừa cơ vào đó làm chút chuyện rồi.
Đáng tiếc giờ có muốn cũng chỉ là hữu tâm vô lực, nàng thuận tay phải,
tay trái với nàng chỉ để trang trí, thật sự làm gì đó thì chỉ sợ làm đau La Nhất Mộ, khiến La Nhất Mộ sinh ra bóng ma tâm lý.
Chả làm ăn
được gì, Giản Linh chỉ đành tưởng tượng cho đã ghiền, nào ngờ tưởng
tượng một hồi cảm giác lại đến, lòng ngứa ngáy khó nhịn, tiếng nước khi
La Nhất Mộ tắm cũng biến thành trêu chọc, khiến Giản Linh bất giác kẹp
chặt hai chân, phải nói là đùi phải cuốn lấy chân trái, tự an ủi.
La Nhất Mộ chỉ tắm rửa sạch sẽ, không có gội đầu, mặc áo ngủ của Giản Linh đi vào phòng. Vai Giản Linh nhỏ hơn cô, tay chân cũng không dài bằng
cô, may mà kiểu dáng của áo ngủ khá rộng rãi, La Nhất Mộ mặc cũng không
có vẻ nhỏ. Chỉ là ống tay áo và ống quần ngắn một đoạn, lộ ra cổ tay và
mắt cá chân trắng nõn.
Bình thường thì không sao, nhưng bây giờ
Giản Linh đang có cảm giác, với nàng cổ tay và mắt cá chân hơi lộ ra
ngoài cũng là sự mê hoặc vô thanh. Ánh mắt cực nóng quét qua mắt cá chân trắng như tuyết của La Nhất Mộ, nuốt ngụm nước bọt, ép bản thân quay
mặt không nhìn nơi dụ dỗ kia nữa. Nàng vỗ vỗ nửa bên giường trống dành
cho La Nhất Mộ, mình chui vào chăn trước, quay lưng ngượng ngùng nói:
“Ngủ đi.”
Làm sao vậy? La Nhất Mộ bỗng cảm thấy Giản Linh
hơi lạ, nhưng không nói được là lạ chỗ nào, may mà cô cũng mệt mỏi một
ngày, không để ý quá nhiều. Cô cởi dép leo lên giường, tắt đèn, nằm bất
động trên giường, hai tay quy củ đặt lên bụng mình.
Một chiếc
giường đơn, hai người trưởng thành cao to nằm đúng là hơi chen, La Nhất
Mộ cố gắng bất động nhưng vẫn cảm giác được vai của mình đụng vào vai
Giản Linh. Hơi ấm không ngừng truyền đến từ tay phải của cô.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn tí tách, một cơn mưa lớn mang đi làn hơi nóng cuối cùng của mùa hạ. Không khí trong lành mát mẻ nhưng người La Nhất Mộ lại khô
nóng, chỉ chốc lát sau lòng bàn tay đã đổ mồ hôi mỏng.
Tuy đã
nhắm hai mắt nhưng lòng cô rối tinh rối mù, không tài nào ngủ được. Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe được tiếng sột soạt rồi ngực hơi nặng, sau đó giọng nói của Giản Linh cạnh bên tai, trầm thấp, có hơi mất
tiếng, “Chị ngủ chưa?”
Đôi môi ẩm ướt nhẹ nhàng chạm vào vành tai La Nhất Mộ, mang đến hồi tim đập thình thịch thiêu đốt.