Chương 11 - Cô bé
“Không… đã hỏi xong rồi ạ.” Giản Linh thấy mỹ nhân là bị ma xui quỷ
khiến, giả làm học sinh để lừa Quan Tự thôi, chẳng ngờ lại tự đào hố
chôn mình. Thế là xong, muốn đưa La Nhất Mộ về nhà cũng không thấy lý
do, đành phải tiếp tục giả ngoan nói cảm ơn La Nhất Mộ, “Cô La, cảm ơn
cô giải đáp, em được lợi không ít. Các cô về nhà cẩn thận.”
Quan Tự đánh giá Giản Linh một lát, cười như không cười, “A Mộ, khó có học
sinh “xinh đẹp” như vậy quan tâm cậu, tôi còn tưởng học sinh của cậu
thấy cậu như thấy ôn thần, né còn không kịp.” Cô ấy cố ý nhấn mạnh âm
tiết “xinh đẹp”, nghe ái muội không tả nổi. Giản Linh cau mày, chỉ cảm
thấy giọng điệu của cô ấy làm người ta không thoải mái.
La Nhất Mộ không chú tâm tới ẩn ý trong lời Quan Tự, chỉ nói: “Đi thôi.” Rồi bật đèn pin, dẫn đầu đi ra ngoài.
“Vậy bạn học Giản, hẹn gặp lại.” Quan Tự vẫy tay với Giản Linh, xoay người
đuổi theo La Nhất Mộ, rất tự nhiên mà cầm lấy sách giáo khoa giáo trình
trong tay cô, “Nặng, để tôi cầm.” Khi xuống lầu còn không quên vươn tay
vòng eo La Nhất Mộ. Giản Linh nhìn họ từ phía sau, cứ như La Nhất Mộ
ngoan ngoãn rúc vào lòng Quan Tự vậy. Đáy mắt Giản Linh âm u nhìn chằm
chằm hai người thân mật đi xa, cảm giác như vật tư của mình bị cô ấy
đoạt đi một cách không thể hiểu được, ngực nghẹn một hơi, càng cảm thấy
Quan Tự đúng là khiến người ta chán ghét.
Từ trước đến nay nàng luôn thích mỹ nhân, đây là lần đầu tiên dùng từ “chán ghét” với bọn họ.
Đã chín giờ rưỡi tối, vườn trường không nhiều người lắm, bảo vệ cũng không quản nghiêm nữa. Xe của Quan Tự đậu ở dưới khu dạy học mà không ai
nhắc, hai người lên xe rồi đeo dây an toàn, Quan Tự khởi động xe, thuận
miệng trêu chọc: “Cô bé kia trông không tồi.”
“Ừ.” Trong bóng đêm La Nhất Mộ không thấy gì cả, chống đầu đáp.
“Ở phòng học hôn hít, chậc chậc, A Mộ, đây không giống chuyện cậu có thể làm.”
La Nhất Mộ đáp: “Đừng nói bậy.”
Quan Tự cười nhạo, “Tôi có nói bậy không trong lòng cậu không rõ ư? Đừng bảo không hôn hít, tôi vào trễ một giây là cậu và cô bé kia đã củi khô lửa
bốc, chẳng qua là giữ mặt mũi cho cậu, cậu thật sự nghĩ tôi có mắt như
mù?”
La Nhất Mộ không nói nữa.
Quan Tự cười cười hỏi tiếp: “A Mộ, cậu thích cô nhóc ấy thật à?”
La Nhất Mộ híp mắt, sau đó cười khinh, lạnh lùng bảo: “Sao có thể.”
“Vậy thì tôi ra tay nhé.” Nụ cười của Quan Tự trở nên xấu xa, “Nhóc ấy tên
Giản Linh đúng không? Nhìn đã biết là trái ớt nhỏ, hợp khẩu vị tôi.”
La Nhất Mộ nghe vậy, mày lập tức nhíu, trong bóng đêm mở mắt ra, đầu quay
về phía ghế lái. Tuy cô không thấy gì nhưng Quan Tự vẫn cảm nhận được
đôi mắt hình viên đạn của cô.
“Hừ, lừa cậu thôi.” Quan Tự châm chọc cười nói, “Khẩu thị tâm phi, La Nhất Mộ, cậu gạt cả bản thân mình luôn ư?”
La Nhất Mộ rời mắt, trầm mặc.
Quan Tự và La Nhất Mộ là bạn nối khố, chỉ nhỏ hơn La Nhất Mộ hai tuổi. Cha
mẹ hai nhà đều định cư ở nước ngoài, là hàng xóm, từ nhỏ bọn họ đã chơi
chung, sau thì La Nhất Mộ đột nhiên về nước mà không thông báo, Quan Tự
không hỏi nhưng cũng đoán được nguyên nhân. Sau nữa ông nội Quan Tự bệnh nặng, cha mẹ cô ấy đều làm việc ở nước ngoài không thể phân thân, chỉ
có thể để Quan Tự trở về chăm sóc, thuận tiện tiếp nhận cơ ngơi nhà họ
Quan từ tay ông nội.
Phải nói La Nhất Mộ và Quan Tự cũng rất
có duyên, lớn lên cùng nhau, tính cách hợp nhau, hơn nữa đều thích nữ,
chỉ là Quan Tự mạnh bạo hơn La Nhất Mộ, nhân duyên cũng tốt hơn cô
nhiều.
Từng có người bạn biết xu hướng tính dục của hai người
nói đùa rằng nếu đều thích nữ, lại đều xinh đẹp như thế thì sao không
hẹn hò đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Lúc ấy hai người đều có
mặt, nghe vậy nhìn nhau một cái, đều thấy mặt đối phương xanh mét cứ như rất kinh hãi.
“Thôi thôi.” Khi ấy Quan Tự bật cười, xua xua
tay bảo: “Mỗi ngày đối mặt với chính bản thân đã đủ ngán, ở chung với
cậu ta chẳng phải thêm một “tôi” sao? Hai “tôi” còn không điên đầu lên?
Thích nữ không có nghĩa là nữ nào cũng được, đúng chứ?”
La Nhất Mộ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Theo lời Quan Tự, phẩm cách bọn họ rất giống, làm bạn thì được, làm người yêu? Không tra tấn nhau thì tốt hơn.
Quan Tự đánh tay lái quẹo phải ở một ngã tư đường, nhớ tới cái gì, nói tiếp: “Thứ bảy là tiệc mừng thọ của La Thế Sâm, cậu có đi không?”
Mặt La Nhất Mộ rất lạnh, “Đi, trong tuần cha tôi có bảo.”
“Từ khi trèo lên đường nhà họ Từ, mấy năm nay ông ta coi như xuôi gió xuôi
nước, họ La cũng gà chó lên trời theo. Nhưng mà mệnh không tốt, vài năm
trước con trai độc gặp tai nạn xe cộ nên bại liệt.” Đèn đỏ ở giao lộ
phía trước sáng lên, Quan Tự chậm rãi giẫm phanh, vững vàng ngừng ở
trước vạch trắng, lại nói, “Người thừa kế duy nhất thành phế nhân, thảo
nào La Thế Sâm chịu đem vợ nhí đang mang thai về nhà họ La, chắc là muốn bồi dưỡng lại một người thừa kế.”
La Nhất Mộ nói: “Từ lúc nào mà cậu bà tám như vậy?”
“Tôi không phải sợ cậu chán đến hoảng, kể dăm ba chuyện giải buồn sao? Hơn nữa cậu cũng coi như người họ La mà?”
Ông nội của La Nhất Mộ và ông nội La Thế Sâm là anh em, lúc trẻ cùng nhau
gây dựng sự nghiệp, sau vì vấn đề ích lợi mà hai người gây gổ, từ đó ở
riêng. Ông nội La Nhất Mộ rời đi dốc sức làm ăn, xem như thoát khỏi họ
La, rồi cha mẹ La Nhất Mộ định cư nước ngoài, càng không có liên quan.
Chỉ là hai ông cụ đều hối hận vì anh em bất hoà, giải hòa, người hai nhà mới bắt đầu liên lạc điện thoại thư từ. Kỳ thật hậu bối đều không thân, ông cụ mất rồi, ngoại trừ Tết mỗi năm gọi điện thoại thăm hỏi thì hoàn
toàn không lui tới, nhưng nếu La Nhất Mộ đã về nước thì về tình về lý
nên đi mừng thọ La Thế Sâm.
La Thế Sâm là một người khôn khéo, năm đó La Nhất Mộ một mình về nước, ông ta tự mình phái xe đi đón, hỏi
La Nhất Mộ muốn dọn về nhà họ La không nhưng La Nhất Mộ từ chối. Trước
khi về nước La Nhất Mộ đã tìm hiểu bối cảnh họ La, nom gọn gàng nhưng
nội bộ là một cuốn sổ nợ rối tinh rối mù, La Nhất Mộ khinh thường nhập
bọn.
Nói chuyện phiếm vài câu, La Nhất Mộ đã về đến nhà, Quan
Tự vừa dừng xe, chưa kịp bật đèn đã nghe điện thoại La Nhất Mộ reo. Quan Tự mở đèn để La Nhất Mộ thấy rõ màn hình điện thoại, cũng rất tò mò đã
trễ thế này mà ai gọi. Liếc một cái, là một chuỗi số không có ghi chú,
lại trông La Nhất Mộ, khi thấy màn hình ánh mắt cô hơi đổi, môi cũng
giật giật, Quan Tự dòm mặt cô đã đoán được là ai, cười nói: “Cô bé kia?”
La Nhất Mộ nhíu mày bất mãn, “Cô ấy có tên.”
“Cậu không thích nhóc ấy mà? Tôi gọi nhóc ấy thế nào cậu để ý làm chi?” Quan Tự hài hước, “Còn không mau bắt máy? Chờ lát nữa hệ thống sẽ tự động
tắt.”
“Hôm nay cảm ơn, hẹn gặp lại.” La Nhất Mộ nói, cởi bỏ
đai an toàn, ôm sách xuống xe rồi đóng cửa lại, lúc này mới bấm nút màu
xanh.
“Có việc?” La Nhất Mộ hỏi.
“Chị biết em là ai?” Giản Linh ở đầu dây bên kia mừng vui.