Chương 26 - Chương 26
La Nhất Mộ nhắm hai mắt, ừ một tiếng.
Giản Linh đã nghiêng người
đối mặt với cô, nàng cẩn thận khoát cánh tay phải bị thương của mình lên người La Nhất Mộ. Nghe cô đáp liền biết cô chưa ngủ, Giản Linh cười,
sượt sượt gáy La Nhất Mộ, nằm nhoài bên tai cô lười biếng hỏi: “Ngủ mà
còn trả lời em được?”
Lỗ tai ngứa, lông mi khẽ nhúc nhích, cô trầm giọng cảnh cáo: “Khuya rồi, đường hoàng ngủ.”
“Nhưng em ngủ không được.” Giản Linh ngẩng đầu, chóp mũi chạm chạm cằm La Nhất Mộ, lẩm bẩm cười khẽ, “Mộ Mộ, em chưa từng cùng giường cùng gối với
người khác.”
Câu nói nhỏ nhẹ mềm mại như sợi tơ, bao chặt lấy La Nhất Mộ tựa mạng nhện.
Trước mắt La Nhất Mộ hiện ra cảnh tượng lần đầu hai người gặp mặt.
Lúc đó Giản Linh đang chia tay một cô gái, rất quen thuộc tùy ý, nhìn đã
biết không phải lần đầu chia tay, còn nói gì mà trước đây chưa bao giờ
“cùng giường cùng gối” với người khác.
Kỳ thực lúc trước Giản
Linh có bao nhiêu bạn gái đều không liên quan tới La Nhất Mộ, La Nhất Mộ vốn không cần quan tâm. Nhưng cô nhớ tới chuyện này, lòng không thoải
mái được, hít vào một hơi, tiếng cười lạnh coi khinh phát ra từ chóp
mũi, “Lừa quỷ à?”
Giản Linh ngẩng người, sau đó phản ứng lại, vùi vào cổ La Nhất Mộ cười khàn, cười mà vai run lên, bất cẩn đụng tới vết
thương trên tay. Nàng hít một hơi đau điếng.
“Lừa quỷ à”, một câu không thể bình thường hơn phát ra từ miệng La Nhất Mộ luôn luôn lạnh nhạt lại có hơi đáng yêu.
“Mộ Mộ, chị đang ghen à?” Giản Linh khẽ ho khan một cái, vẻ mặt nghiêm
chỉnh, thì thầm vào tai La Nhất Mộ, âm cuối vui vẻ cao lên.
Giọng của nàng kỳ thực rất dễ nghe. Giọng của con gái thường là cao, vậy nên
lúc xúc động âm thanh sẽ hơi chói, cứ như muốn đâm thủng màng nhĩ người
nghe. Giản Linh thì khác, âm điệu thấp hơn đa số nữ giới một chút nhưng
không quá trầm, khi nàng vui vẻ âm cuối sẽ giương lên như cọng lông vũ,
không hề chói tai, lay động màng nhĩ, cũng rất mềm mại thoải mái. Không
giống nói chuyện mà như là có ai đang nhẹ nhàng ngân nga một bài hát.
La Nhất Mộ nghĩ, ngoài cái miệng ngọt xớt không có nửa câu đàng hoàng và
ngoại hình xinh xắn giúp Giản Linh quen bạn gái, cái cổ họng tốt trời
sinh này chắc cũng giúp nàng ơn lớn.
La Nhất Mộ hồi lâu không trả lời, Giản Linh không buông tha nằm bên tai cô hỏi lại, “Mộ Mộ, chị ghen à?”
La Nhất Mộ vẫn không đáp.
Giản Linh nhẹ nhàng cười lên, cố ý muốn trêu chọc La Nhất Mộ liên tục hỏi:
“Chị ghen à? Mộ Mộ, chị nói cho em có phải không, câu hỏi này khó trả
lời lắm sao? Có phải không có phải không?” Nàng cười nheo mắt, khẽ
khàng, khiêu khích nói: “Mộ Mộ, em rất kiên trì, chị không trả lời em
thì em sẽ hỏi đến khi phiền mới thôi.”
La Nhất Mộ bị tiếng cười
lanh lảnh của nàng quấy nhiễu đến nỗi buồn bực mất tập trung, chân mày
nhăn lại trong đêm khuya, trầm giọng: “Không phải.” Cô sợ Giản Linh chưa từ bỏ ý định muốn hỏi tiếp, bổ sung: “Chúng ta còn chẳng phải bạn, nói
gì đến ghen? Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Không sao, chúng ta có thể nhảy qua bước làm bạn, làm người yêu luôn, đỡ phải lúng túng vì thân phận
thay đổi.” Giản Linh không thèm để ý lời phủ nhận của La Nhất Mộ, cố
gắng nhúc nhích trong chăn, nửa người kề sát La Nhất Mộ. Nàng ngẩng đầu, nhìn cái cằm thanh mảnh của cô, không biết tại sao lòng đột nhiên ấm
áp, nụ cười cũng trở nên lưu luyến, cong mắt hôn lên nó.
Cánh tay của La Nhất Mộ căng chặt.
Ý cười vơi bớt, Giản Linh nói bên tai cô: “Chúng ta không thể làm bạn, Mộ Mộ, em đối với chị là nhất kiến chung tình.”
Nàng sượt sượt lồng ngực La Nhất Mộ, ngửi hương thơm của cô.
Chính là mùi hương đó, khiến Giản Linh từ đây không buông được người phụ nữ này.
“Mộ Mộ, sao chị thơm thế.” Giản Linh hít mũi, “Em muốn ăn chị quá.”
“Xạo đó.” Giản Linh cắn cô một cái, lại cong môi, “Sao em nỡ.”
Tìm khắp thế giới cũng chỉ có một La Nhất Mộ như thế, giờ khắc này ngay
trong lòng Giản Linh. Ăn cô thì sao Giản Linh tìm được người thứ hai?
“Giản Linh.” La Nhất Mộ lạnh giọng nói, “Cô còn nói hưu nói vượn nữa thì tôi sẽ đi.”
“Đừng đi!” Giản Linh nghe cô muốn đi, quả nhiên ngoan ngoãn hơn, ôm lấy La
Nhất Mộ hứa với cô, “Em sai rồi, Mộ Mộ tốt, chị đừng đi. Em sẽ không làm gì cả. Em chỉ là… quá vui vẻ.”
Mặt nàng lấy lòng sượt cánh tay La Nhất Mộ, “Thật sự, em vui lắm. Căn phòng này… chưa bao giờ có ai
khác tới, thật đó! Em không gạt chị, chị là người duy nhất em đưa về,
cũng là người duy nhất ngủ trên chiếc giường này. Em… từ khi cha qua
đời, lâu rồi em không vui đến vậy.”
Nàng oan ức nghẹn ngào, câu
nói phát ra từ cổ họng mơ hồ không rõ, nếu thính lực của La Nhất Mộ kém
hoặc là phân tâm thì sẽ không nghe nàng nói gì. Nhưng mỗi một câu La
Nhất Mộ đều nghe rõ ràng, không chỉ có đi vào tai mà còn đi vào lòng.
La Nhất Mộ thở dài, nghĩ thầm chẳng lẽ mệnh mình có một kiếp nạn, không
thì sao lại gặp một tai tinh như vậy, mỗi lần nàng oan ức thì trái tim
mình sẽ mềm nhũn, hoàn toàn không giống mình lúc trước.
Chưa bao giờ có thứ tình cảm như vầy.
La Nhất Mộ sống đến ba mươi lăm tuổi, cô là một người hoàn toàn bình
thường, cũng có hỷ nộ ái ố của người thường, không phải là chưa bao giờ
rung động với người khác, nhưng chưa từng như bây giờ với Giản Linh, lúc nào cũng nhượng bộ mềm lòng. Cảm tình này thậm chí khiến La Nhất Mộ hơi sợ sệt.
Có lẽ là cô nhóc này thật sự quá giống con cún ngốc mình từng nuôi, La Nhất Mộ bất đắc dĩ nghĩ, đều ngốc, đều dính người, làm người ta không nỡ nổi nóng hay nặng lời.
Một tay La Nhất Mộ ôm lấy vai Giản Linh, sờ đầu nàng. Giản Linh thuận thế sượt sượt lòng bàn tay cô.
Giản Linh rất thích La Nhất Mộ sờ đầu mình, chẳng biết vì sao, lúc cô làm
vậy luôn cho Giản Linh loại ảo giác được cưng chiều yêu thương, không
nhịn được mà muốn nhiều hơn.
La Nhất Mộ là đối tượng giao du
Giản Linh chưa từng tiếp xúc qua. Những người nàng thích khi trước luôn
luôn bắt nàng chiều họ, nàng cũng quen đóng vai người chiều chuộng. Dưới góc nhìn của nàng, những cô gái xinh đẹp kiếm cớ làm nũng giận dỗi rất
đáng yêu, Giản Linh vui vẻ dung túng. Nhưng nàng chưa từng được người
khác nuông chiều trong lòng, chắc cũng chỉ có La Nhất Mộ có thể khiến
nàng như vậy, cơ mà, cảm giác được chiều chuộng cũng rất tốt. Cứ như tất cả lỗi lầm mình làm ra đều được người ấy bao dung, tất cả oan ức của
mình đều được xoa dịu trong lòng người ấy.
Đây là cảm giác an toàn Giản Linh chưa bao giờ nhận được.
Giản Linh thở dài một hơi, nghĩ rằng nếu khi bé La Nhất Mộ đã xuất hiện thì tốt biết bao. Chị ấy lợi hại thế,
nhất định có thể giúp mình dạy dỗ mấy đứa nhóc bắt nạt kia.
Lúc Giản Linh năm tuổi bị một thằng nhóc béo đè xuống đất bẻ răng cửa, máu
me đầy mặt khóc lóc chạy về nhà. Cha nàng chỉ có thể vội vàng đưa nàng
đến bệnh viện địa phương cầm máu. Giản Linh rất muốn ông mang mình tới
nhà tên kia nói chuyện với phụ huynh nó, hoặc là trực tiếp dạy cho nó
một bài học. Song cha chỉ biết lắc đầu, nói là bỏ qua đi, làm người phải biết khoan thứ.
Cha nàng không biết hậu quả của khoan thứ chính là tên nhóc béo đó được voi đòi tiên, ỷ mình cao to hơn Giản Linh, sau
khi đánh nàng lại không bị phạt, thế là biết Giản Linh là một quả hồng
nhũn, thường tìm cớ đánh Giản Linh, đánh hơn một tháng. Đến tận ngày
nàng nắm bắt cơ hội đá vào chỗ chí mạng của nó, nó mới ôm chỗ đó đau đớn ngã xuống đất. Giản Linh lại thừa cơ đấm đá, đánh nó sưng mặt sưng mũi, nó mới biết Giản Linh không dễ bắt nạt.
Cũng từ ngày đó trở đi,
Giản Linh học được đạo lý lấy mạnh thắng yếu. Bên dưới cái xã hội nhìn
như văn minh là thực tại cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu nhất định sẽ bị bắt
nạt. Khi những bạn nhỏ khác còn đang mút kẹo que, Giản Linh đã chạm được mặt chân thật nhất của xã hội.
Sau đó Giản Linh thường ao ước có một Tôn Ngộ Không hay Doraemon xuất hiện trong cuộc sống của nàng, hoặc là một anh hùng lợi hại khác có thể bảo vệ nàng, để nàng có thể vô tư
ăn kẹo que như những đứa nhỏ khác mà không phải lo sẽ bị người ta ức
hiếp.
La Nhất Mộ chính là anh hùng xuất hiện trong sinh mệnh của
nàng. Như ngày đó ở nhà họ La, Giản Linh bị La Miểu sai người bắt nạt,
La Nhất Mộ không biết từ đâu nhảy ra, thẳng tắp che trước mặt nàng, giúp nàng đuổi những người kia đi. Hay là lần này bị ngã, La Nhất Mộ cam
nguyện làm thịt lót cho nàng để nàng không bị thương. Tuy rằng Giản Linh đợi hai mươi năm anh hùng này mới xuất hiện, nhưng nàng đã thỏa mãn lắm rồi.
“Mộ Mộ.” Giản Linh nhìn La Nhất Mộ, lòng sinh ưa thích, lời nói ra ngọt chết người, “Sao chị lại tốt với em vậy?” Câu hỏi này xuất
phát từ nội tâm. Bản thân nàng tự biết, lý trí mà xem xét, mình căn bản
không đáng được La Nhất Mộ đối xử thế này. Cô quá ưu tú, xứng với người
tốt hơn, hoàn toàn có thể tìm một cô gái có bằng cấp cao, tính cách tốt, xuất thân sạch sẽ, không có nhiều bạn gái cũ bắt đầu một chuyện tình
hồn nhiên. Trên đời có rất nhiều cô gái giỏi giang, so với bọn họ Giản
Linh chính là cặn bã.
Trước khi gặp La Nhất Mộ, Giản Linh không
cảm thấy mình thiếu chỗ nào. Nàng khá hài lòng, kinh doanh một quán
Internet, tuy không phải giàu nứt đố đổ vách nhưng vẫn kiếm nhiều hơn
người bình thường một chút, áo cơm không lo, còn có lượng lớn tiền dư đi tán gái. Nhưng sau khi gặp La Nhất Mộ, lần đầu tiên nàng tự ti mặc cảm, cảm giác mình chưa đủ tốt, hoàn toàn không có tư cách xứng đôi với cô.
Vì lẽ đó lần đầu Giản Linh hoảng hốt, mình chưa đủ tốt, tương lai làm giáo sư La ghét bỏ thì phải làm sao bây giờ? Chỉ đành xác nhận với La Nhất
Mộ, muốn biết mình có điểm nào hấp dẫn cô mà khiến cô đối xử tốt với
mình thế kia?
Trả lời ra sao đây? La Nhất Mộ không thể nói mình
đối tốt với nàng là vì nàng quá giống con cún mình từng nuôi. Lý do sứt
sẹo như thế chính La Nhất Mộ cũng không tin. La Nhất Mộ cũng rất thắc
mắc, cô nhóc tên Giản Linh này đâu đâu cũng thấy khuyết điểm, hoàn toàn
tìm không được sở trường đáng hâm mộ nào. Lần đầu tiên gặp cô ta chỉ có
ấn tượng xấu, tại sao mình cứ để ý cô ta đến vậy?
Hay là do Giản
Linh quá xinh đẹp? Còn có giọng nói của cô ta thật sự dễ nghe đến mức lu mờ điểm khác? La Nhất Mộ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ không ra nguyên nhân.
Xét nhân quả, chắc là do ấn tượng đầu tiên Giản Linh để lại quá xấu, thế nên biểu hiện tốt một xíu sẽ được phóng to vô hạn, làm cho cô nhóc này
ngày càng hấp dẫn cô.
La Nhất Mộ nghĩ không ra tại sao, chỉ đành nói với Giản Linh: “Ngủ đi.”
“Em muốn chị ôm em ngủ.” Giản Linh nói.
“Giản Linh.” La Nhất Mộ cảnh cáo.
“Được rồi, không ôm thì không ôm.” Giản Linh lẩm bẩm, cẩn thận lùi một bước, “Vậy em nắm tay chị ngủ, được không?”
La Nhất Mộ không lên tiếng, vậy chính là ngầm đồng ý.
Thế là Giản Linh nắm tay La Nhất Mộ nằm lại trên gối, cười đắc ý.
Nàng cảm giác mình đã hoàn toàn hiểu được La Nhất Mộ.
Ai mà ngờ giáo sư La Nhất Mộ lạnh lùng nghiêm khắc lại là người ăn mềm
không ăn cứng, chỉ cần mềm giọng làm nũng với cô, cô liền mất sức chống
đỡ. Đầu tiên phải vượt quá giới hạn của cô, sau đó vô cùng đáng thương
lùi lại một bước, tuy rằng đã giẫm vào hạn mức ấy, nhưng vì đã lùi về
sau một chút, cô sẽ cố hết sức tiếp thu sự vi phạm nho nhỏ này.
Giới hạn của La Nhất Mộ luôn thu hẹp lại vì Giản Linh, không biết khi nào mới đến cùng.
Giản Linh nắm tay La Nhất Mộ, đắc ý nghĩ rằng e là giáo sư La không phải không thích mình mà là quá thích mình, thích
đến mức không biết biểu đạt thế nào, bằng không người như chị ấy sao lại khoan dung cho mình một lần lại một lần được voi đòi tiên?
Giáo sư La nói một đằng làm một nẻo thật đáng yêu.
Đáng yêu đến mức Giản Linh chỉ muốn thích cô, không hề quan tâm những oanh oanh yến yến bên ngoài.
Trước khi ngủ, Giản Linh lại nhớ ra điều gì đó, nói với La Nhất Mộ, “Xin lỗi.”
La Nhất Mộ ngập ngừng một chút mới trả lời: “Tại sao xin lỗi?”
“Cái hôn ở cầu thang.” Giản Linh đáp, “Khi đó đúng là lỗi của em, nếu chị
không cẩn thận, không từ chối em thì hai chúng ta đã lăn xuống cầu thang rồi.” Nàng nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, lưng lạnh toát, xin lỗi La
Nhất Mộ thành khẩn hơn: “Em xin lỗi.”
Giản Linh chưa bao giờ xin
lỗi, nàng là tên cứng đầu đến chết, xưa nay chỉ có người khác sai, nàng
không sai. Nhưng trước mặt La Nhất Mộ, nhận sai nói xin lỗi tựa hồ cũng
không sao. La Nhất Mộ đã nhượng bộ vì nàng, vạch giới hạn liên tục lùi
lại, vậy nàng lùi giới hạn của mình cũng có sao đâu. Dù gì người đó là
La Nhất Mộ, là người nàng thích.
Giản Linh chỉ lo xin lỗi và xấu hổ, không chú ý khoé miệng La Nhất Mộ hiếm khi cong lên.
Xem xét biết nhận sai, không tính toán nữa, La Nhất Mộ nghĩ, nắm thật chặt tay Giản Linh.
Một chiếc giường nhỏ, một đêm mộng đẹp.
…
Khi Giản Linh tỉnh lại, La Nhất Mộ đã không ở đây.
Nàng dụi dụi mắt, nhìn đồng hồ, đã là một giờ chiều. Tay trái sờ sờ bên
cạnh, nửa giường trống không đã mất đi độ ấm từ lâu, nếu nếp nhăn do có
người từng nằm không còn, Giản Linh đã cho rằng mọi chuyện xảy ra tối
qua chỉ là một giấc mơ đẹp của mình rồi. Tỉnh mộng thì chẳng còn lại gì, La Nhất Mộ vẫn chán ghét nàng.
Nhớ đến đêm qua, lòng Giản Linh
rạo rực, khóe miệng không khỏi cong lên, vén chăn rời giường, phát hiện
có chiếc xe lăn ở cạnh giường từ bao giờ. Nàng xem hướng dẫn sử dụng,
hình như là chạy bằng điện.
Giá xe lăn không rẻ, không cần hỏi
Giản Linh cũng đoán được nhất định là La Nhất Mộ mua. Dù sao ngoại trừ
La Nhất Mộ, người duy nhất biết mình bị thương là Tiểu Lưu trực ca đêm
qua. Với tiền lương của Tiểu Lưu sao có thể mua được xe lăn đắt thế kia. Hơn nữa quan hệ của nàng và Tiểu Lưu cũng không thân thiết như vậy.
Chẳng ngờ món quà đầu tiên La Nhất Mộ tặng mình lại là xe lăn. Không biết là
chuyện tốt hay là chuyện xấu, cái tay phải và chân trái bị gãy của nàng
đổi lấy sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của La Nhất Mộ và tiến triển trong mối quan hệ. Đây chắc là cái gọi là phúc họa tương y *.
* phúc
họa tương y là câu nói nổi danh nhất của Lão Tử, lột tả hết bản chất mối quan hệ đi đôi của phúc và họa. Sau phúc có thể là hoạ, mà trong hoạ
cũng có thể tìm thấy phúc.
Giản Linh lê cái chân phế ngồi
lên xe lăn, dùng thử theo sách hướng dẫn, không ngờ rất thuận lợi. Khỏi
phải nói xe lăn hiện tại vô cùng cao cấp, không chỉ chạy bằng điện mà
còn có thể điều khiển bằng ứng dụng điện thoại, đưa bố cục căn phòng
lên, muốn đi chỗ nào thì nhấn chỗ đó, xe lăn tự động vạch ra con đường
đi đến đó, đơn giản thuận tiện, không cần mình di chuyển.
Giản
Linh rất ham chơi, đột nhiên có món đồ công nghệ cao, nàng chơi đến
không biết trời trăng. Nàng mở điện thoại, điều khiển xe lăn đến phòng
khách, vừa nhìn thấy phòng khách liền kinh ngạc đến ngây người.
Trời ạ… Đây có phải ổ chó nhà mình nữa không?
Giản Linh ngẩn ngơ nhìn phòng khách sạch sẽ sáng sủa, quần áo bẩn rải rác
bên đông bên tây trên sàn nhà trên ghế đã được giặt sạch phơi trên ban
công. Hộp thức ăn ngoài ruồi bọ bay tán loạn trên bàn trà cũng chẳng
biết đi đâu, mấy quyển tạp chí người lớn đã yên vị trên giá sách nhỏ
cạnh bàn TV, được phân loại với sách khác. Sàn nhà không một hạt bụi
sáng đến mức soi gương được. Giản Linh kinh ngạc ngây người, thì ra sàn
nhà của nàng có thể sạch vậy ư? Thực sự khó mà tin nổi.
Lúc nàng
ngạc nhiên, điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn nhìn, là cuộc gọi từ La
Nhất Mộ. Giản Linh sợ chần chừ điện thoại sẽ tắt, vội vã bấm nút gọi,
đặt bên tai.
“Dậy chưa?” Giọng nói của La Nhất Mộ truyền ra từ loa, vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng rất êm tai.
“Ừm.” Giản Linh nói, “Phòng khách của em là chị dọn giúp ư?”
“Kêu hai nhân viên dọn dẹp đến.” La Nhất Mộ nói.
À, thì ra không phải cô. Đôi mắt Giản Linh thoáng hiện sự thất vọng nhưng
rất nhanh đã vui lại. Dù gì thì có nghĩ đến việc dọn phòng giúp nàng
chứng tỏ Mộ Mộ cũng rất quan tâm nàng. Đây chính là bước tiến, dẫu sao
tốt hơn lúc trước thấy nàng là xụ mặt. Nhân viên dọn thì sao, quan trọng là tâm ý của cô, hơn nữa nếu là cô làm, Giản Linh trái lại đau lòng cô
vất vả.
“Ăn cơm chưa?” La Nhất Mộ hỏi.
“Em chưa, em mới dậy.” Giản Linh ngáp một cái, lại hỏi: “Xe lăn cũng là chị mua hả?”
“Dùng được không?”
“Ừm, rất thuận tiện, nhưng mà chị mua đồ đắt tiền như vậy làm gì?” Giản Linh giả bộ oán giận, “Chân của em mấy tuần là khỏi, lúc đó cái xe lăn này
chẳng phải bỏ không sao? Tốn kém quá, giảng viên đại học kiếm tiền đâu
dễ đúng chứ?” Chưa làm vợ người ta đã bắt đầu tiết kiệm giùm người ta,
rất ra dáng bà chủ gia đình.
“Tiện lợi là được.” La Nhất Mộ nói, lại nghĩ đến mấy văn phòng luật sư cô đầu tư, hình như kinh doanh không tệ, ngược lại là lợi nhuận đủ cho một người bình thường mấy đời áo cơm
không lo, thế là nói thêm: “Chuyện tiền bạc cô không cần lo lắng.”
Giản Linh chắc có nằm mơ cũng chẳng ngờ giáo sư đại học bình thường này lại
là cổ đông của mấy văn phòng luật sư lớn nhất Tân Lĩnh. Lần đầu tiên La
Nhất Mộ tới quán net bắt học sinh đã móc ra hơn hai ngàn đồng, nàng cũng có thể đoán được lờ mờ La Nhất Mộ không phải người thiếu tiền.
“Tháng này em hơi kẹt, chờ tháng sau quán net có lợi nhuận em trả tiền lại cho chị.” Giản Linh nói, không chỉ xe lăn mà còn tiền viện phí nữa, gãy
xương không phải nhẹ, phỏng chừng tiền cũng không ít, tất cả đều là La
Nhất Mộ trả, cũng không nhắc tới trước mặt Giản Linh. Cô không nhắc là
cô tốt bụng, còn Giản Linh không nhắc thì là không biết điều.
La Nhất Mộ đáp: “Không cần.”
Nhưng Giản Linh vẫn khăng khăng, anh em với nhau còn tính toán rõ ràng, huống hồ quan hệ của nàng và La Nhất Mộ chưa tới mức nhận thứ quý trọng như
thế. Giản Linh hơi vô tư, nhưng với việc lớn thì rất minh bạch, tuyệt
đối không chiếm của người khác kiếm lời, đây là lời cha nàng dạy lúc ông còn sống, nàng không dám quên.
“Mau ăn cơm đi.” La Nhất Mộ không cãi cọ với nàng, đổi đề tài, “Bữa sáng đặt trên bàn ăn ở nhà bếp, chắc
lạnh rồi, cô bỏ vô lò vi sóng rồi hẵng ăn.”
“Chị làm à?” Giản Linh hỏi.
“Ừm.” La Nhất Mộ đáp.
Lòng Giản Linh ấm áp, miệng sắp nhếch đến sau gáy, “Mộ Mộ, chị đối tốt với em quá.”
Bên kia hô hấp của La Nhất Mộ hơi dừng lại, đáp: “Ăn cơm đi, tôi đi dạy.” Thế là vội vàng cúp điện thoại.
Nhưng Giản Linh biết, hôm nay cô không có tiết.
Giản Linh điều khiển xe lăn đến nhà bếp xem thử, quả nhiên có hai cái đĩa
đặt trong lồng đậy trên bàn, mở ra nhìn, giống y như tối hôm qua: hai
miếng bánh mì nướng, một trứng chiên, một ly sữa bò. Chỉ là phong phú
hơn đêm qua, thêm một đĩa đồ rán và rau xà lách, nước chấm phô mai và
lòng đỏ trứng.
La Nhất Mộ sống ở nước ngoài từ nhỏ, hầu như chỉ nấu món phương tây.
Giản Linh dạ dày thép từ bé, ăn quen đồ sống đồ nguội, chê bỏ lò vi sóng
phiền nên bôi sốt lòng đỏ lên bánh mì, kẹp trứng gà với rau xà lách làm
cái sandwich luôn. Cắn một cái, sốt lòng đỏ trứng nồng đậm thơm ngọt xốp giòn thơm mùi tiêu, rau xà lách tươi ngon, còn có mùi bánh mì lúa mạch
nữa, tất cả cùng tan trong miệng. Nàng kỳ thực không quá thích món tây,
nhưng vì đó là La Nhất Mộ làm nên sơn hào hải vị gì cũng chẳng bằng,
khiến người ta không khỏi thòm thèm.
Tay chân đều bị thương, muốn ăn cái gì cũng không được. Tối qua mới mưa xối xả, hôm nay trời lại
thoáng đãng, gió hiu hiu, khí trời se se thật thoải mái. Mấy người bạn
thân thiết của Giản Linh rủ nàng đi đạp xe ở công viên Nam Sơn, nói là
tiện cho buổi tối cắm trại trên đỉnh núi luôn, còn có đốt lửa trại nữa.
Nếu như bình thường Giản Linh chắc chắn sẽ đồng ý. Nàng là người rảnh rỗi
không chịu nổi, bốn phương đều là bạn, thích hoạt động ngoài trời, kết
bạn với những người cùng thích leo núi, làm quen với một nhóm người rảnh rỗi cũng thích ra ngoài chơi. Nàng là người thoải mái, hơn nữa có hẹn
tất đi, vì vậy bọn họ đi chơi đều rủ nàng, dù sao hoạt động dã ngoại
phải có nhiều người mới náo nhiệt.
Đáng tiếc bây giờ không được, Giản Linh tay chân tàn phế, nói chi đạp xe, xuống lầu đã là việc khó rồi.
“Tao đi không được, chúng mày đi đi, chơi vui vẻ.” Giản Linh không tiện gõ chữ, chỉ có thể phát tin nhắn thoại.
Đoạn tin nhắn thoại này kéo toàn bộ đảng lặn dưới nước lên bờ.
[Lạ lùng, A Linh vậy mà không đi chơi?]
[Gần đây A Linh lạ lắm, gần một tháng không đi chơi rồi nhỉ?]
[Đừng nói nữa, chắc chắn là lại yêu đương rồi, nó trọng sắc khinh bạn đâu phải ngày một ngày hai, chúng mày ngạc nhiên cái gì.]
“Cút, Đường Gia Uy mày đừng có nói xấu tao.” Giản Linh cười mắng phát tin
nhắn thoại, “Gần đây gặp hạn, hôm qua mới té lầu gãy xương, chúng bây
còn không mau phát lì xì an ủi tao?”
[Gãy xương? Thiệt không đó? Hay là mày đi hẹn hò qua loa lấy cớ với tụi tao?]
Giản Linh: “Tao là người vậy à? Hơn nữa dạo đây tao độc thân, muốn hẹn cũng chả có ai để hẹn.”
[Lại bị đá? Chậc, thảm ghê.”
[Chậc, thảm ghê.]
[Chậc, thảm ghê.]
[Chậc, thảm ghê.]
Cả đám như nhau, Giản Linh nhìn chỉ muốn cười, lòng thầm nghĩ chúng bây hôm nay cười nhạo tao chờ đó, chờ tao theo đuổi được Mộ Mộ rồi, dẫn ra ngoài để chúng bây nhìn, bảo đảm khiến chúng bây hâm mộ đến chảy
nước miếng. Hừ, bây giờ chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác, chờ
ngày ăn trái đắng đi.
Nói chung là không đạp xe được, không
chỉ xe đạp, hai tháng này đừng nghĩ tới việc đi đâu chơi. Giản Linh nghĩ liền rầu, thật sự không biết sống qua hai tháng tẻ nhạt này thế nào.
Không cho nàng ra ngoài chơi? Giết quách đi còn thoải mái hơn.
Không thể tham gia hoạt động ngoài trời nhưng Giản Linh cũng chẳng nhàn, nàng vẫn có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ. Rảnh rỗi xem TV rồi chuẩn bị
xuống lầu kiểm tra quán net của mình.
Nàng bị thương một chân,
coi như muốn xuống lầu cũng chẳng dễ, thế nhưng nhốt nàng trong căn
phòng ngột ngạt cả ngày không được đi đâu? Đùa gì thế!
Coi như nhảy lò cò, Giản Linh cũng phải nhảy xuống.
Đoạn đường từ phòng khách tới cửa còn ổn, nhảy một chân cũng không khó, khó chính là cầu thang.
Giản Linh cẩn thận vịn lan can, nhảy xuống từng bậc từng bậc, mới được mấy
bậc đã đầu đầy mồ hôi. Nàng chưa bao giờ hoài niệm một đôi chân khoẻ
mạnh có thể chạy nhảy tung tăng như bây giờ.
Hôm nay Tiểu Lưu
trực ca quản lý, vừa khéo muốn lên lầu tìm Giản Linh bàn việc. Nhìn thấy Giản Linh nhảy xuống từng bậc từng bậc cậu ta sợ đến mức tim sắp nhảy
lên đến cuống họng, vội vàng đỡ nàng, “Chị Linh chị không muốn sống nữa
hả? Chỉ còn một chân vẫn không yên ổn, chị không biết làm vậy là nguy
hiểm sao? Lỡ như không cẩn thận té xuống lầu thì làm sao bây giờ?”
“Thôi thôi thôi, miệng quạ, mày đừng trù chị!” Giản Linh không cãi lại, để
Tiểu Lưu đỡ xuống lầu, “Hôm nay quán làm ăn thế nào? Không ai gây sự
chứ?”
“Không ai gây sự, chỉ là thời điểm hiện tại… Chuyện làm ăn như vậy thôi, chắc buổi tối sẽ nhiều người hơn.”
“Ừm, vất vả rồi.” Giản Linh ngồi sau quầy nước, “Mày tìm chị có việc không?”
“Không có việc gì lớn lao, chỉ là vừa nãy ông Ngô gọi, nói đống linh kiện chị đặt đến rồi, hai ngày nữa ông ấy cho người giao.”
“Biết rồi.” Giản Linh chống đầu, lười biếng đáp một câu.
Mở quán Internet kỳ thực là việc rất rườm rà. CPU máy tính, thẻ đồ hoạ,
linh kiện bên trong các thứ, hàng năm đều phải đổi mới. Dù sao năm nào
cũng có bom tấn, chỉ cần cấu hình không theo kịp yêu cầu của trò chơi
mới, không tới hai tháng, khách quen sẽ bớt một nửa.
Đêm qua Giản Linh ngủ muộn, lúc này bắt đầu mệt lử. Nàng cầm bút ghi lại những việc
chưa làm trên vở, mí mắt nặng nề, ngáp liên tục.
Tiểu Lưu vừa đưa thuốc lá cho khách trở về, thấy dáng vẻ uể oải của nàng bèn trêu chọc,
“Chị Linh sao đó? Hôm qua sinh hoạt rất phong phú hả? Nhìn chị mệt rã
rời, vành mắt đen sắp rớt xuống cằm rồi.”
“Mày thấy chị giống như người có thể hưởng thụ cuộc sống về đêm lắm hả?” Giản Linh vừa nhấc cái tay bó thạch cao lên, vừa chỉ chỉ chân của mình, cười mắng, “Tuổi không lớn lắm nhưng suy nghĩ rất phức tạp.”
Tiểu Lưu bĩu môi, “Trách ai bây giờ? Nhớ năm đó em cũng là một chú bé ngây thơ trong sáng, tại chị Linh dạy hết.”
“Cút, đừng làm chị buồn nôn.” Giản Linh cười lấy cái chân lành lặn đạp Tiểu Lưu một cái.
“Chỉ là em có thấy cái cô mấy ngày nay hay đến quán tụi mình, đẹp dữ thần.” Tiểu Lưu cười hì hì né tránh.
“Mày thích người ta?”
“Em nào dám!” Tiểu Lưu liên tục xua tay, “Cô giáo sư đó nhìn là biết không dễ trêu, em trèo cao không nổi.”
Không dễ trêu à?
Giản Linh nghĩ tới bản thân thường trêu cô đến nghiến răng nghiến lợi, hoặc là mặt đỏ tận mang tai, không khỏi nở nụ cười.
…
Tối qua đúng là ngủ quá muộn, Giản Linh ngồi ở trong quầy nước lại bắt đầu
mệt rã rời, liền bảo Tiểu Lưu đỡ nàng lên lầu rồi đi ngủ bù. Trước khi
đánh giấc vẫn suy nghĩ, đêm qua La Nhất Mộ cũng bị nàng trêu đùa đến nửa đêm không ngủ, không biết sao hôm nay dậy sớm vậy, cũng chẳng biết có
ảnh hưởng công việc không.
Nghĩ thế, lòng nàng hơi áy náy.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Giản Linh ích kỷ từ trong xương. Lúc
trước cũng không thiếu ong bướm, xưa nay không quan tâm đến cuộc sống
của bọn họ, ngoài miệng tuy nhiều lời ngon tiếng ngọt nhưng hầu như
không thật lòng để ý. Giản Linh thường xuyên hoài nghi liệu tính cách
của mình có phải được truyền từ mẹ nàng Hách Tâm Nghi không, trời sinh
máu lạnh, không phải thế thì tại sao lúc nào cũng là đối phương chịu
không nổi nữa nói chia tay trước, chưa từng có một đoạn cảm tình lâu
dài.
Hiện tại, chính Giản Linh cũng không nhận ra, nàng thế mà quan tâm tới người khác.
Vừa cảm giác ngủ đến đất trời đen kịt, lúc nàng tỉnh, sắc trời đã tối sầm.
Giản Linh mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ngác nằm trên giường một
lúc mới tỉnh táo. Tay lung tung mò mẫm đầu giường, bật đèn, ngồi dậy, vẻ mặt đã hơi tỉnh.
Trong phòng không có ai khác.
Nàng vô
thức muốn gãi đầu, tay phải đưa lên, cảm giác đau đớn truyền đến, mới
nhận ra tay phải bị thương, bó thạch cao không thể động đậy. Thế là giơ
tay trái gãi tóc, gãi mấy lần, cuối cùng cũng coi như hoàn toàn tỉnh,
lúc này mới thấy đói bụng.
Giản Linh vốn là chỉ muốn chợp mắt một lúc, không ngờ mình sẽ ngủ lâu vậy. Nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối.
Nàng ăn cơm lúc hơn một giờ chiều, giờ đã thấy hơi đói bụng, thế là mở điện
thoại chuẩn bị đặt thức ăn ngoài. Nhưng nhìn thấy tên những quán ăn đã
thuộc nằm lòng, Giản Linh lại không thèm nữa.
Ăn quá nhiều lần,
khách hàng của mấy quán ăn gần trường học đa số là học sinh, phần lớn
chỉ bán bún, mì, cơm gà, hoặc là những món cay nóng, khẩu vị từa tựa
nhau, Giản Linh đã ăn ngán rồi, còn không ngon bằng bánh mì nướng và
trứng trưa nay La Nhất Mộ làm.
Giản Linh hơi hối hận, sớm biết vậy trưa không nên ăn hết, để lại một nửa buổi tối ăn là được rồi.
Đương lúc nàng nghĩ như thế, bên ngoài vang tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Giản Linh hỏi.
“Tôi.”
Giản Linh vừa nghe âm thanh này lỗ tai liền dựng đứng lên, không thể tin tưởng chớp chớp mắt.
Đây là… Thanh âm này ở mấy trăm dặm Giản Linh cũng có thể nhận ra, rõ ràng là
La Nhất Mộ. Nhưng nàng không tin nổi, nàng luôn cảm giác mình nghe lầm, La Nhất Mộ sao lại đến bây giờ? Chị ấy tới đây làm gì? Chẳng lẽ… Một ý nghĩ lớn mật bốc lên trong lòng Giản Linh, chẳng lẽ La Nhất Mộ cố ý đến thăm nàng?
Ý nghĩ này khiến Giản Linh mừng rỡ như điên.
“Là tôi, La Nhất Mộ.” La Nhất Mộ ngoài cửa tưởng rằng Giản Linh không nhận ra giọng mình, lại tự giới thiệu một lần.
“Đến đây!” Giản Linh cao giọng trả lời, nhúc nhích nhúc nhích, chống cái
chân lành ngồi vào xe lăn, điều khiển xe lăn đến cạnh cửa mở cửa cho La
Nhất Mộ.
“Ăn cơm chưa?” La Nhất Mộ vào trong, thuận miệng hỏi.
“Vẫn chưa, vừa mới dậy.” Giản Linh cố sức che giấu sự vui mừng trong mắt, ho nhẹ một tiếng, làm cho giọng nói của mình bình tĩnh hơn, “Chị vừa tan
làm hả?”
“Ừm.” La Nhất Mộ nhấc đồ trong tay lên, “Tiện đường mua đồ ăn.”
Lúc này Giản Linh mới thấy tay cô xách mấy cái túi ni lông, có cá có thịt,
còn có một bọc rau xanh, có vẻ là muốn nấu cơm cho Giản Linh.
Sau khi vào cửa, La Nhất Mộ cởi giày cao gót đầu nhọn của mình ra, rất tự
nhiên lấy một đôi dép từ kệ giày dép ở gần cửa ra đổi, đi qua phòng
khách vào nhà bếp rồi đặt mấy cái túi ni lông lên kệ bếp. Cô làm tất cả
việc này rất thản nhiên, giống như ra vào nhà Giản Linh, nấu cơm cho
nàng là một chuyện quá đỗi bình thường.
Gần trường học không có
siêu thị, chỉ có cái chợ nhỏ ở đường bên kia, cư dân ở đây bình thường
đều đến đó mua thức ăn. Giản Linh hay đi mua trứng gà, mì sợi các thứ,
điều kiện trong đấy rất kém, tiếng người huyên náo, chen lấn lẫn nhau,
mặt đất quanh năm ẩm ướt lầy lội. Quang cảnh sinh hoạt của khu dân cư
nhỏ đó hoàn toàn không hợp với giáo sư La Nhất Mộ mặc đồ Tây, hình tượng cao cao tại thượng.
Nhưng Giản Linh nhìn giày cao gót đầu nhọn của cô, vết bùn từ chợ rau trên da trâu xa hoa vẫn chưa khô.
Giáo sư cao quý ngạo nghễ tình nguyện rơi xuống phàm trần vì Giản Linh, rửa tay nấu canh cho nàng.
Lòng Giản Linh ấm áp, chóp mũi chua chua, thầm giận La Nhất Mộ tại sao lúc
nào cũng vậy, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại làm cho nàng cảm động đến không kìm chế được.
Giản Linh rút một tấm khăn ướt, cầm giày La Nhất Mộ lên, từng chút từng chút lau đi vết bẩn trên đó.
“Cô đang làm gì thế?” La Nhất Mộ không biết khi nào đã buộc tạp dề, nghiêng nửa người từ phòng bếp nhìn nàng.
“Giày chị bẩn rồi.” Giản Linh hút hút mũi, không để La Nhất Mộ nghe ra sự
khác lạ trong giọng nói mình, quay đầu cho cô một nụ cười thật to, “Em
lau cho chị.”
Mắt La Nhất Mộ nhúc nhích một chút, cụp xuống, lại đứng thẳng người.
“Không cần.” Cô nói.
“Vậy đâu có được.” Giản Linh cẩn thận lau đôi giày đó, “Chị dù sao cũng là
giáo sư, phải chú ý hình tượng, bằng không để học sinh của chị nhìn
thấy, không phải làm hỏng hình tượng uy nghiêm của giáo sư La à.”
La Nhất Mộ cảm giác chắc là mình sống cô đơn quá lâu, nếu không thì sao
lại dễ cảm động như thế. Một hành động, một câu nói của Giản Linh cũng
khiến hốc mắt cô nóng lên.
…
Giản Linh gãy xương, nhất
định phải bổ sung protein, La Nhất Mộ mua một ký xương sườn và một con
cá. Cá đem ra kho, xương sườn và bắp thì nấu canh, còn xào cải thìa nữa. Giản Linh chỉ từng ăn bánh mì nướng và trứng gà chiên của La Nhất Mộ,
vốn tưởng rằng cô cũng không thạo nấu ăn, ai ngờ tay nghề của cô tốt đến thế. Nồi này hầm xương sườn, bếp kia chiên cá, món ăn đang nấu đã
thoảng hương. Giản Linh thèm ăn xoay vòng sau cái mông cô như con chó
con, muốn thừa cơ ăn vụng một hai miếng.
Đợi cơm nước lên bàn,
Giản Linh quét sạch như con sói đói, tay phải của nàng không tiện, chỉ
có thể cầm muỗng bằng tay trái. Nhét đầy một họng như có ai giành với
nàng. La Nhất Mộ tách thịt ở bụng cá, gỡ xương, bỏ vào bát nàng cau mày
nhắc nhở, “Ăn từ từ, đừng để nghẹn.”
“A a!” Giản Linh gật đầu
đồng ý thoải mái, miệng thì lại không rảnh rỗi, vừa ăn vừa nói, “Lâu lắm rồi em mới được ăn ngon như vậy!”
La Nhất Mộ nghe, đuôi mày khóe mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt, lại gắp cho Giản Linh một miếng thịt cá đã
được gỡ xương trong chén mình.
Ăn uống no đủ, Giản Linh vuốt cái
bụng tròn vo, hài lòng dựa vào ghế ợ một hơi, lười biếng cảm khái, “Nếu
vết thương của em vĩnh viễn không lành thì tốt quá rồi.”
“Đừng nói bậy.” La Nhất Mộ quát khẽ, thu dọn bát đũa đi rửa.
Giản Linh nằm nhoài trên bàn ăn, lẳng lặng nhìn cô bận bịu bốn phía.
Một cơn gió đột nhiên nổi lên ngoài cửa sổ, thổi qua lá cây, vang xào xạc.
Tất cả yên tĩnh mà tốt đẹp.
Giản Linh nhìn La Nhất Mộ, bỗng nhiên có loại ảo giác nàng và La Nhất Mộ là
bạn đời đã ở bên nhau nhiều năm, hai bên hoà hợp từ lâu, không thể rời
bỏ nhau.
Kỳ thực mới biết nhau một thời gian ngắn thôi.
Cả đời quá dài, Giản Linh chưa bao giờ dám nghĩ mình có thể sống hết đời cùng một người.
…
Ăn cơm tối xong Giản Linh đi tắm rửa.
Đã qua Trung thu, nhiệt độ thấp hơn giữa mùa hạ một chút nhưng vẫn khô
nóng. Hôm qua Giản Linh không tắm, hôm nay không rửa ráy là không được,
may mà xe lăn La Nhất Mộ cho nàng có chống nước, có xe lăn, tắm một mình cũng chẳng phải việc khó.
La Nhất Mộ biết nàng muốn tắm, trước
tiên lấy màng bọc bọc cánh tay và mắt cá chân của nàng, chắc chắn vết
thương không bị dính nước mới để nàng vào, mình thì xếp chén đũa đã rửa
sạch vào tủ bát. Cô dọn sạch nhà bếp của Giản Linh, bỏ rác vào túi đen
rồi xếp gọn ở cạnh cửa, chờ lát nữa xuống lầu sẽ đem ra ngoài vứt.
Nhà bếp phòng khách đều sạch sẽ như mới, La Nhất Mộ rửa sạch tay, nhìn xung quanh, xác định không có việc gì làm nữa mới chuẩn bị tạm biệt Giản
Linh. Cô vừa đi tới cửa phòng tắm, còn chưa kịp gõ cửa, đột nhiên trong
đó truyền ra tiếng hét thảm của Giản Linh, còn loáng thoáng tiếng nức nở nữa.
La Nhất Mộ rùng mình, không chút do dự vặn tay nắm cửa, phá cửa vọt vào.