Chương 15 - An tâm
La Nhất Mộ cũng không ngờ sẽ chạm mặt Giản Linh ở nhà họ La. Sau khi từ
chối rõ ràng, Giản Linh thức thời không quấy rầy cô nữa, vốn tưởng sau
này sẽ không có giao thoa với Giản Linh, ai ngờ mới mấy ngày đã gặp lại, địa điểm gặp vậy mà ở nhà họ La, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của La
Nhất Mộ.
La Nhất Mộ tới cùng Quan Tự sớm hơn Giản Linh nửa giờ,
sau đó cùng Quan Tự chúc thọ La Thế Sâm, ở phòng sách của La Thế Sâm hàn huyên một lát mới ra ngoài. La Nhất Mộ vừa bước ra thềm cửa đã bị cái
đầu không giống người thường của Giản Linh hấp dẫn, cô kinh ngạc, chẳng
ngờ sẽ gặp Giản Linh khéo như vậy, kết quả nhìn kỹ lại, thật là nàng,
rồi nghe thấy Giản Linh và La Miểu khắc khẩu. Mấy câu vô giáo dục của La Miểu thật sự khó nghe nhưng Giản Linh phản bác rất khắc chế, La Nhất Mộ đứng sau cửa quan sát, có thể thấy góc bàn Giản Linh đứng, lưng thẳng
tắp, đôi tay sau người nắm chặt chẽ, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ
tĩnh mạch xanh lá nổi trên mu bàn tay do dùng sức quá mức.
La
Nhất Mộ nhìn bóng lưng thẳng của nàng, hôm nay nàng mặc áo thun trắng
mỏng, hai mảnh xương bướm hơi nhô ra từ lớp vải, lưu lại vệt bóng nhỏ ở
áo thun thuần trắng của nàng, nhìn mảnh mai nhưng lại có chút khí khái
thà chết đứng chứ không sống quỳ của quân tử, khác hoàn toàn tên lưu
manh đầu đường trong ấn tượng của La Nhất Mộ.
Thân cô thế cô,
kiên cường nhưng bất lực, không biết vì sao, miệng La Nhất Mộ nhanh hơn
đầu óc một bước, ngăn cản những ngôn từ nhục nhã ác độc hơn chưa ra
miệng của La Miểu.
Kỳ thật có cách tốt hơn, tỷ như làm bộ không
nghe thấy đoạn đối thoại giương cung bạt kiếm của bọn họ, ra khỏi phòng, lặng lẽ chuyển đề tài, thế thì tình cảnh sẽ không đến mức xấu hổ như
bây giờ. La Nhất Mộ luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi nghe Giản Linh bị
người ta mỉa mai lý trí lập tức biến mất, làm ra chuyện đường đột này.
Giản Linh nhìn La Nhất Mộ từ trong phòng ra ngoài sân rồi ngồi ở chỗ trống
gần phu nhân La nhất, cả quá trình không liếc Giản Linh một cái, coi
nàng như người xa lạ. Chỗ ngồi ở gia đình giàu có thường đại biểu cho
rất nhiều điều, không danh không phận như Hách Tâm Nghi chỉ có thể co
rút ở góc bàn; La Nhất Mộ được ngồi ở ghế gần phu nhân La nhất, đến
người thừa kế dòng chính như La Miểu cũng phải ngồi sau cô, nói lên địa
vị của La Nhất Mộ ở nhà họ La cực cao. Giản Linh nghĩ thầm, khó trách lần đầu tiên thấy chị ta đã cảm nhận được sự cao quý không giấu nổi,
thì ra thật sự là tiểu thư nhà giàu, dân đen phố phường như mình không
trèo cao được.
Trường hợp này giả bộ không quen thì hay hơn, La Nhất Mộ ra vẻ không biết Giản Linh, Giản Linh cũng biết ý phối hợp,
mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không tranh luận với La Miểu. La Miểu điên
đầu vì bị mắng nhưng ngại La Nhất Mộ ở đây nên không nói gì nữa, chỉ có
thể tạm nhượng bộ, an tĩnh lại.
Trận chiến chưa bắt đầu đã bị bóp chết trong nôi, ba cô sáu bà nhà họ La chờ xem diễn thấy không đánh nên rất thất vọng, nói chuyện nhà với người bên cạnh, dời lực chú ý khỏi
người Giản Linh. Chỉ có La Miểu còn tức tối vẫn đang suy nghĩ cách làm
khó Giản Linh, mặt bàn lần nữa náo nhiệt.
“Tiểu Mộ, cha mẹ cháu có khỏe không?”
“Cảm ơn bà cả quan tâm, cha mẹ rất tốt ạ. Chỉ là quá bận việc nên bỏ lỡ tiệc mừng thọ của anh họ, cũng không thể đến hỏi thăm bà.”
“Tính ra
đã mười mấy năm ta không gặp cha mẹ cháu. Ai, nếu ông cả và ông nội cháu còn khoẻ mạnh, Thế Sâm và cha cháu chắc sẽ thân thiết hơn. Đều là anh
em nhà họ La mà hai người chúng nó còn xa lạ hơn người dưng.”
“Cha mẹ cháu cũng nhớ bà cả, Tết năm trước còn nói muốn đưa bà đến chỗ họ
chơi vài ngày, chỉ là sợ bà tuổi lớn không thể ngồi máy bay.”
Giản Linh nghe La Nhất Mộ và phu nhân La nói chuyện phiếm, có thể đoán ra
ông nội của La Nhất Mộ và chồng của “bà cả” là anh em, nói như vậy La
Nhất Mộ và “chú La” trong miệng Hách Tâm Nghi là anh em họ, khó trách
địa vị cao như thế, nhẹ nhàng một câu là La Miểu không dám cãi. Tích cực lên, nếu tương lai có một ngày Hách Tâm Nghi thật sự vào cửa nhà La,
theo bối phận Giản Linh còn phải kêu La Nhất Mộ là “cô”.
Một cái bàn dài gồm mười mấy người, đều có bạn nói chuyện phiếm, mỗi chỗ Hách
Tâm Nghi lạnh lẽo, ôm bụng lớn ngồi ở không gian hẹp hòi, chật đến mức
xương cốt khó chịu nhưng vẫn không dám nhúc nhích, sợ chọc bà cụ không
vui. Giản Linh nhìn không lọt mắt, thì thầm: “Khó chịu thì sao không về
nghỉ ngơi?”
Bà bầu dễ nóng, thời tiết hôm nay thì bí bách, trán
Hách Tâm Nghi đã đổ mồ hôi mỏng. Mụ rút một tờ khăn giấy lau mặt, miễn
cưỡng cười nói: “Trường hợp quan trọng, chú La của con còn chưa đến, mẹ
về trước không hay.” Nói, lại lau mồ hôi.
“Tôi đã đáp ứng yêu cầu của bà, bây giờ hết việc của tôi rồi, tôi đi được chưa?”
“Đợi thêm chút, chú La của con sắp tới rồi, ông ấy muốn gặp con. A Linh, con gặp mặt ông ấy một lần thôi.” Hách Tâm Nghi nhẹ giọng van nài.
Giản Linh nhìn vẻ mặt khó chịu mà sợ hãi của mụ ta là muốn cười, ôm một bụng lửa phát không ra, đi cũng chẳng được, dứt khoát lấy cớ ăn nhiều tiêu
thực rời bàn trước, khi nào Hách Tâm Nghi kêu nàng thì nàng về, mắt
không thấy tâm không phiền.
Ra sân, bên ngoài là hoa viên, ở giữa còn có suối phun, vừa lúc che khuất ánh mặt trời chói chang lưu lại
bóng mát. Giản Linh ngồi cạnh suối chơi game. Gần hai giờ chiều, trong
hoa viên không có ai, Giản Linh trốn ở bên suối vừa mát mẻ vừa yên tĩnh, một mình vui vẻ tự tại, chỉ muốn ở đây hết buổi chiều nhưng lại gặp
phiền toái.
“Mày là Giản Linh?” Hai gã đàn ông không biết từ đâu
bước ra, một cao một thấp, mặc quần áo lao động và mũ rơm của người làm
vườn, da đen thui, nhe răng vàng khè đứng cười trước mặt Giản Linh. Vì
quanh năm suốt tháng hút thuốc mà người thoảng mùi hôi hám.
Giản Linh cất điện thoại đứng dậy, cảnh giác nhìn hai kẻ lạ.
“Hỏi mày đấy, mày câm à?” Tên lùn nhổ nước bọt lên mặt cỏ bên cạnh.
“Chúng mày muốn gì?” Giản Linh nhìn ra hai tên này không có ý tốt, lặng lẽ lùi về sau hai bước tùy thời chạy trốn.
“Nhìn mặt chắc là mày.” Tên cao hùng hổ, “Con ranh, dám cãi cậu La, tao thấy mày chán mẹ nó sống rồi.”
Giản Linh hiểu ra, hoá ra là La Miểu phái tới.
Tên lùn bảo: “Đừng nói nhảm với nó, dám đắc tội với cậu La tìm đường chết
thì không cần nhẹ tay, cứ cho nó một bài học thôi. Cậu La bảo làm xong
rồi sẽ cho ta tiền thưởng.”
Giản Linh thấy tình thế không ổn,
thầm mắng Hách Tâm Nghi một trăm lần rồi cất bước chạy. Ai ngờ không chỉ có hai kẻ đến, nàng vừa xoay người đã có hai tên nữa xông ra, chặn
đường trốn của nàng. Bốn tên ép Giản Linh vào đường cùng, tay cầm gậy gỗ lao về phía Giản Linh, dưới tình thế cấp bách Giản Linh lập tức ngồi
xổm bảo vệ đầu, tay ăn mấy gậy của chúng. Bọn chúng hạ đòn chết, Giản
Linh đau đớn run rẩy vài cái, cắn răng chịu đựng, lưng lại bị đạp mấy cú tàn nhẫn, là đạp thẳng vào giữa lưng. Giản Linh ôm đầu bị đá ngã lăn
trên mặt đất, đau đến mức hút khí, nhìn chuẩn cơ hội ôm chặt đùi một tên đang muốn hạ chân đá, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn rồi xoay người đè
hắn trên mặt đất đấm liên tục, từng cú thấu xương làm người nọ kêu cứu
oai oái.
Lúc nhỏ Giản Linh chơi bời mấy năm, biết xuống tay thế
nào là ác liệt nhất, làm hắn đau chịu không được. Đáng tiếc hai đấm
không địch nổi bốn tay, rất mau đã bị ba người còn lại vây quanh công
kích. Nàng lại tóm một tên trong đó đánh túi bụi, bày ra tư thái không
muốn sống, tròng mắt đỏ máu như dã thú ăn thịt người. Bọn chúng nhìn,
không rét mà run, dứt khoát chung tay ném Giản Linh vào hồ.
Đứng
gần suối phun một mét, Giản Linh không hề phòng bị bị đẩy xuống. “Bùm”
một tiếng, bọt nước bắn lên, nàng sặc vài cái mới đứng dậy trong hồ
suối, cả người ướt đẫm. Tóc ngắn ướt dính vào trán, nước theo thái dương chảy xuống, không ngừng nhỏ giọt từ cằm nhọn. Áo thun trắng cũng hơi
trong suốt vì thấm nước, ôm lấy đường cong thân thể của nàng, thậm chí
có thể tờ mờ thấy màu áo trong.
Vừa rồi nàng bị đánh liều mạng
che đầu, thân tím bầm nhưng mặt thì sạch sẽ. Bọt nước chảy xuống khuôn
mặt trắng sáng, sóng nước trong hồ lóng lánh làm làn da trắng như trong
suốt. Đôi mắt quật cường hung ác kia ướt dầm dề, phối hợp với áo ngoài
ươn ướt ôm lấy cơ thể mảnh mai, làm vẻ đẹp kinh ngạc bật lên giữa ánh
mặt trời. Bốn tên bên cạnh ao suối phun xem ngây người, liếc lẫn nhau,
mắt đều nổi ý xấu.
Dù sao cậu La chỉ nói chấn chỉnh con khốn này chứ không nói chấn chỉnh thế nào, không bằng…
Bọn hắn nghĩ, xoa tay hầm hè, ném gậy gỗ trong tay rồi lần lượt nhảy xuống
nước muốn bắt Giản Linh, lời ra khỏi miệng xấu xa bất kham. Giản Linh
thấy mình trốn không thoát, nghiến răng nắm chặt tay muốn liều mạng với
chúng, tính toán rằng mình chết thì mấy kẻ này cũng đừng nghĩ đến việc
sống. Nhưng đột nhiên một loạt bước chân dồn dập trên bờ tới gần, một
người hét lớn: “Dừng tay!” Sau đó “bõm” một tiếng, người nọ thế nhưng
cũng nhảy xuống nước, đứng chắn Giản Linh khỏi bốn kẻ kia.
Mắt
Giản Linh ngập nước nên không thấy rõ diện mạo người che trước mình, chỉ biết cô ấy cao hơn mình nửa cái đầu. Giản Linh đứng ở sau chỉ có thể
thấy cần cổ của cô ấy, trắng nõn, thon dài, dính nước, có vẻ óng ánh, mỹ lệ như thiên nga.
Giản Linh rất đau, nàng che ngực, yên tâm dựa
hẳn vào lưng cô ấy. Một mùi hương thanh nhã quen thuộc bay vào chóp mũi, mùi hương này trước giờ chỉ biết trêu chọc nàng, hôm nay lại làm nàng
an tâm chưa từng có.