Chương 90: Người ngoài cùng tiện nội*
* Tiện nội: Người đàn bà thấp hèn trong nhà mình. Tiếng khiêm nhường, chỉ vợ mình.
Vào lúc này cả hai tiểu cô nương đều cùng gào khóc nhìn nàng chờ được đút cho ăn, khiến cho nàng cảm thấy áp lực rất lớn. Rõ ràng mình cũng chỉ là nữ phó hoặc là sư tỷ, từ lúc nào lại phải gánh vác trọng trách đút cơm như thế này?
Lý Quý Hâm vẫy vẫy tay gọi Thanh Thư toàn năng tới, sắc mặt của nàng trầm xuống: “Ngươi làm đi!”
Thanh Thư yên lặng lui về phía sau một bước: “Việc này ta không dám nhúng tay vào. Không thể đắc tội với công chúa, mà Tấn Nhất lại có võ công cao cường.”
Bàn về chuyện giữa Thanh Thư cùng Lý Tấn Nhất võ công ai cao hơn, quả thực Lý Quý Hâm rất khó phân định. Nhưng nếu như vóc dáng của Lý Tấn Nhất cao thêm một chút nữa, chắc hẳn Thanh Thư không đánh lại nàng.
Không vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ vì cô nhóc dễ bị trật chân té ngã.
Một bên là hai tiểu cô nương như lang như hổ, một bên là Lý Quý Hâm mặt không cảm xúc. Nếu như phải lựa chọn giữa mưu giành quyền lực với phải nuôi công chúa cái nào khó khăn hơn, không nghi ngờ chút nào, câu trả lời là, phải cùng Trầm Dao Quân lập mối quan hệ tuyệt đối không có chuyện tốt.
Trầm Dao Quân kéo vạt áo của Lý Quý Hâm lắc lắc: “Mỹ Nhân Nữ Phó, có người ngoài ở đây, cho ta chút mặt mũi đi!”
Nghe thấy vậy Lý Tấn Nhất tức khắc mất hứng: “Ngươi mới là người ngoài! Ta cùng sư tỷ đã là người một nhà! Này Quỷ nhát gan công chúa, ta đã đem sư tỷ nhường cho ngươi rồi, như vậy là đã thực tri kỷ, thực thiện lương vậy mà ngươi lại đem ta làm thành người ngoài. Cẩn thận kẻo ta đem sư tỷ trói lại rồi đưa lên núi, đến lúc đó ngươi chỉ còn ngồi xổm góc tường mà khóc đi thôi!”
Trầm Dao Quân lại không cam lòng yếu thế: “Nếu không xem ngươi là người ngoài, vậy chẳng lẽ ngươi là tiện nội hay sao?”
“A…” Từ trước tới nay vốn là người cứ mở miệng ra là nói không ngừng, vậy mà bây giờ Lý Tấn Nhất lại không nói nên lời. Nàng không phải là Trầm Dao Quân, không biết xấu hổ khi dám nói bản thân là tiện nội của Lý Quý Hâm như vậy.
Lý Quý Hâm chỉ còn biết dở khóc dở cười. Người ngoài vẫn cho rằng đầu óc của công chúa là đồ bỏ đi, nhưng nàng biết, chỉ bằng những lời này thì công chúa cũng đang ăn của nàng đậu hủ.
Nãy giờ vẫn ở một bên Thanh Thư cười đến là rạng rỡ: “Công chúa! Tấn Nhất là khách, chúng ta vẫn nên chu đáo với khách thì hơn.”
Trầm Dao Quân ngay tức khắc bày ra dáng vẻ của một chủ nhân, nàng vừa ngoắc tay vừa gọi: “Đi nào Tấn Nhất! Ta mang ngươi đi ăn đồ ăn ngon!”
Có đồ ăn ngon, Lý Tấn Nhất lập tức đem Lý Quý Hâm vứt ở phía sau đầu.
Lâu nay ở trong cung người tới tới lui lui vốn có rất nhiều, với muôn hình muôn vẻ, bây giờ có dư ra một cô nhóc Lý Tấn Nhất, tựa hồ cũng không tạo nên bất kỳ sự chú ý nào.
Bên trong Phượng Linh điện, hoàng hậu cho người mang tới một lão ma ma nàng chưa từng quen biết. Nghe nói năm xưa nàng từng là người trong phủ Thái tử, chẳng qua thời gian đi qua, tuổi tác đã nhiều, nên không nhớ ra được chuyện cũ nữa, hiện tại ở trong góc vắng vẻ nào đó của cung cấm dưỡng lão.
Xưa nay việc được hoàng hậu kêu tới vốn là một chuyện hiếm có, trí nhớ lão ma ma lại kém, vậy nên vừa nhìn thấy hoàng hậu nàng liền liên tục mồm miệng nói gì đó không ai nghe mà hiểu. Người mang nàng tới là Đinh đội. Hiện tại ở trong cung, những việc trước trước sau sau phàm là cần người lộ diện, có hắn với thân phận là lính cấm vệ, mọi việc dễ làm hơn rất nhiều.
“Lúc tới đây có ai nhìn thấy hay không?” Hoàng hậu hỏi.
“Không có!” Đinh đội trả lời: “Vị ma ma này sống ở đó cũng đã lâu rồi, nếu để cho nàng đi ra ngoài quá lâu dễ dàng bị người ta phát hiện ra. Nàng sống nơi đó cũng đã hơn hai mươi năm, chỉ có điều đầu óc không còn minh mẫn nữa.”
Hoàng hậu cũng chỉ cười cười, đầu óc không còn minh mẫn mới tốt. Giống như Trầm Dao Quân vậy, cũng bởi vì nàng là kẻ ngốc, dẫu có chuyện gì thì cũng không dễ dàng bị người ta hoài nghi.
“Ngươi đang gọi ai vậy?” Hoàng hậu hỏi.
Ma ma lại vẫn lúng búng gọi tên ai đó như cũ, nghe không ra.
Nhưng hoàng hậu lại không một chút hoang mang, nàng hỏi tiếp: “Có phải người mà ngươi đang kêu là Dung nương nương hay không?”
Ma ma làm như là gật đầu rồi lại không giống như là gật đầu. Đó là Thái Tử phi trước đây của hoàng thượng, tên chỉ có một chữ, Dung. Ma ma ở trong cung đã quá lâu, lại không phải cái gì mà tần phi ở lãnh cung, cũng chỉ có thể chờ đợi mà qua một đời người.
Hoàng hậu tiếp tục vừa cười vừa hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ, Dung nương nương có một con trai đấy chứ?”
Trong ánh mắt ma ma có một chút đờ đẫn, nhưng rồi lại giống như đột nhiên nhớ lại cái gì. Trầm Ôn, cái tên này rất xa lạ trong cung. Người con trai do Thái tử phi đầu tiên sinh hạ có tên là Ôn, chỉ duy nhất một chữ. Chuyện xảy ra đã hơn hai mươi năm rồi, mấy ai còn nhớ một đứa trẻ vừa mới ra đời chưa được mấy ngày liền chết?
Sau đó trên khóe mắt của lão ma ma đột nhiên tràn ra một giọt nước mắt, hoàng hậu tỉ mỉ quan sát, đột nhiên nàng quay sang nói với Đinh đội: “Tra xem trước kia nàng làm gì.”
“Chỉ như vậy thôi?” Đinh đội không thể tưởng tượng nổi nên hỏi lại.
“Chỉ cần như vậy!” Giọng của hoàng hậu lại không hề bình thản. Nàng chỉ chỉ vào vạt áo hơi rộng mở của ma ma: “Trời lạnh, sẽ bị cảm lạnh. Đồ vật cần phải giấu kỹ, nếu đánh mất thì không có cách nào đưa cho tiểu chủ tử nữa.”
Nghe nói vậy, ma ma đột nhiên bưng kín ngực, nàng dùng khăn tay bọc lại vật kia thật cẩn thận rồi nhét trở lại trong ngực.
Chờ Đinh đội mang lão ma ma đi khỏi, hoàng hậu mới nằm trở lại trên ghế, con mắt nheo lại rồi mở miệng nhẹ nhàng nỉ non: “Trầm Ôn Du, so với Trầm Ôn thì dễ nghe hơn nhiều.”
Đúng lúc này Lý Quý Hâm mang theo Trầm Dao Quân cùng Lý Tấn Nhất đi vào, bước chân của nàng ngừng lại một chút: “Cái gì?”
Hoàng hậu ngẩng đầu lên, nàng khẽ cười một tiếng: “Không có gì. Chỉ là lầm bầm lầu bầu mấy câu mà thôi. Người ở Tây Lâm châu cũng sắp tới rồi, trong mấy ngày này, mọi người tạm thời nghỉ ngơi đi.”
Lý Quý Hâm không trả lời mà cũng không cười. Nàng đã nghe được lời hoàng hậu vừa mới lầm bầm lầu bầu kia, Trầm Ôn Du.
Thư tịch trong hoàng cung hẳn là không có người này, mà chỉ có Trầm Ôn. Người ở Tây Lâm châu kia vừa xuất hiện, dường như tất cả nhân sĩ có liên quan đều sẽ hướng về cái người đã qua đời kia mà tưởng nhớ. Nhìn thấy Trầm Vân Tân vội vội vàng vàng đi tìm Lương Phi như vậy, Lý Quý Hâm liền đoán ra được.
Cũng nên cảm tạ những ngày đầu tiên ở Quốc Văn quán, Trầm Dao Quân đi học, còn nàng đi Tàng Thư lâu đọc sách. Sách viết về bát quái tai tiếng nhiều đến vô tận, làm sao có thể thiếu chuyện này được đây?
Lý Quý Hâm cười cười: “Chỉ sợ rằng, khó mà nghỉ ngơi được.”
Đột nhiên Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên, từ nãy đến giờ giống như là cái gì Tiểu công chúa cũng đều không tham gia, vậy mà chỉ cần một câu đã vạch trần: “Trong khi các ngươi vẫn ở chỗ này mà đoán a nhớ a, sợ rằng có chuyện trong mộ người ta đã bị đào rỗng.”
Hoàng hậu cùng Lý Quý Hâm hai mắt nhìn nhau, quần chúng vây xem Lý Tấn Nhất không rõ chân tướng thì mặt đầy vẻ mờ mịt: “Trộm mộ a? Không được! Không được! Sư phụ nói rồi, trộm mộ là việc làm không tôn trọng đối với người đã chết, không thể làm chuyện thất đức như vậy được. Làm chuyện thất đức sẽ có báo ứng, không phải là không báo mà chỉ là chưa tới mà thôi!”
Trầm Dao Quân buông thõng hai tay: “Chúng ta mới sẽ không đi làm cái việc đào phần mộ của người đã chết!” Cuối cùng, nàng còn bổ sung thêm: “Nhưng người khác thì lại chưa chắc!”
Nếu như đó lại là Trầm Ôn, chỉ cần tới khu lăng mộ của hoàng gia điều tra một chút việc mai táng Trầm Ôn cùng Dung phi là được. Kể từ sau khi Lương Phi bị cấm túc cho tới nay, mặc dù bây giờ hoàng đế đã rút đi lệnh cấm túc đối với Cẩm Tú cung, nhưng vẫn không thấy nàng xuất cung.
Dẫu sao, sau khi chuyện xảy ra đối với Đức Phi, người người đều thấy bất an, còn ai dám phóng túng đây?
Nhưng một khi có người de dọa đến vị trí Thái tử, một người dám cho người đi Bắc Hóa sơn bắt rắn độc như Lương Phi, cũng chưa chắc là không thể làm ra chút chuyện gì đó.
Hoàng hậu cùng Lý Quý Hâm đã đoán ra được hoài nghi của Trầm Vân Tân, dĩ nhiên, khi mà cả một đám người đang ở thời điểm khí thế hừng hực, hoàng đế cũng không phải không biết gì cả.
“Gần đây vùng kế cận Tây Lâm châu không yên ổn a.” Hoàng đế cảm khái.
“Đúng vậy…” thị vệ trả lời: “Tây Lâm châu thường có nhân vật khả nghi qua lại, có cần tăng cường phòng bị hay không?”
“Còn phòng bị cái gì nữa?” Hoàng đế xua tay một cái: “Người cũng đã xuất hiện rồi. Nếu thật muốn xuống tay, bọn họ chỉ cần trên đường chờ cơ hội hành động là được rồi. Vả lại, ta cũng đã thay hắn gánh vác trong những năm này rồi, nếu những chuyện này mà cũng không giải quyết được, như thế nào gánh nổi trách nhiệm nặng nề? Cứ để cho hắn tự mình xử lí đi!”
Thị vệ không nói gì nữa.
Từ Tây Lâm châu đến kinh thành sẽ phải đi qua Vĩnh Thành. Lúc này ở Vĩnh Thành đang là gió tuyết đan xen, đã là thời điểm gió bắc lạnh nhất.
Trên lưng ngựa, người mặc áo trắng xiết chặt cái áo khoác trên người lại, hắn hướng tới một góc nào đó trong thành vừa cười vừa hỏi: “Quý tướng quân là ở chỗ này?”
“Đúng vậy,…” Bên dưới có người trả lời: “Nhưng mấy ngày trước đã rời đi, bây giờ chỉ còn lại phòng trống. Nghe nói là có một phụ nhân đã tới, cùng Quý tướng quân nói chuyện với nhau mấy lần, sau đó thì cùng nhau rời đi.”
“Xem ra là ta đã tới trễ.” Người cưỡi ngựa cũng không tức giận: “Đi thôi, tới kinh thành.”
“Công tử, mời!”
Cả một đoàn người mênh mông cuồn cuộn, gió cuốn tuyết gào càng lúc càng lớn. Tuyết rơi nhiều phủ kín mặt đường, đoàn người chân bước thấp bước cao, để lại một hàng dấu chân lộn xộn bừa bãi. Tất cả đều hướng về phía cửa thành Vĩnh Thành đi tới.
Tai mắt của các phe phái ở Vĩnh Thành đã sớm hoạt động, bọn họ cùng rối rít đem tin tình báo trở về.
Hành tung của hắn quá rêu rao, thậm chí không có ý định che giấu tung tích của mình trước khi trở lại kinh thành. Điều này thật khó tránh khỏi việc khiến cho người ta cảm thấy, nếu không phải thực lực hùng hậu thì đó chính là người trong mắt không coi ai ra gì.
Không đến mấy ngày sau, trong kinh thành, các phe phái đều lấy được tin tức chính xác.
Ở phía hoàng hậu là, công tử Du đi Vĩnh Thành tìm Quý Phong nhưng không có kết quả, hiện đang hướng về phía kinh thành đi tới; còn ở phía Trầm Vân Tân lại là, có một nhân sĩ áo trắng trông rất khả nghi, từ Tây Lâm châu đi đường tắt qua Vĩnh Thành, không biết tên họ người này là gì; trong khi bên phía hoàng đế lại là, con trai bảo bối của hắn thoải mái lên đường, phong thái tràn đầy tự tin.
Hoàng hậu ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: “Ngươi nói xem, phải ẩn giấu hơn hai mươi năm, giờ đột nhiên to gan xuất hiện như vậy là vì cái gì?”
Trầm Dao Quân vừa cùng Lý Tấn Nhất chơi vừa trả lời: “Giống như chuyện nếu như có một ngày nào đó A Dao có được tư thái của một người bình thường, hẳn cũng sẽ cảm thấy thoải mái. Bởi vì thản nhiên càng làm cho người ta khó mà phán đoán.”
“Hoặc cũng có thể đây chẳng qua là Hoàng thượng dùng kế gậy ông đập lưng ông.” Lý Quý Hâm tiếp tục trả lời: “Nếu như lúc này lại có ai đó tùy tiện xuất thủ rồi bị bắt quả tang thì sẽ sao đây?”
Hoàng hậu phe phẩy cây quạt làm mỹ nhân nằm ở trên ghế, không chút để ý mà trả lời: “Ngươi nói xem, Hoàng thượng hy vọng thấy Trầm Vân Tân xuất thủ, hay lại càng hy vọng thấy ta xuất thủ?” Con mắt của nàng chớp a chớp a, đầy vẻ thiếu nữ tình hoài.
Ở một bên không biết các nàng đang chơi trò tung hứng, Lý Tấn Nhất phe phẩy bàn tay sắt: “Ai xuất thủ cũng không quan trọng, quan trọng nhất ở chỗ, ai mới là người ra đòn trí mạng! Sư phụ vẫn thường hay nói, hoặc là không ra tay, một khi ra tay thì phải đánh cho đối phương ngay cả mẹ cũng không nhận ra! Hoàng hậu sư cô, ngươi muốn xuất thủ với ai, Tấn Nhất lập tức đi đánh người đó!”
Hoàng hậu cười cười: “Muốn Tấn Nhất đi dò xét một phen, được như vậy thì quá tốt.”
Lý Quý Hâm và Trầm Dao Quân cùng nhau dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn cái tiểu cô nương vừa bị hoàng hậu chỉ cần dùng đồ chơi cũng đã thu phục được. Khả năng rồi cũng giống Thanh Thư, trở thành một tay đấm toàn năng thứ hai thôi.
“Nơi này có hành trình cũng như vị trí của đối phương. Tấn Nhất, đi thử thân thủ của công tử Du xem sao.”
Lý Tấn Nhất lập tức nhảy dựng: “Được!”
Nhưng tờ giấy kia lại bị Lý Quý Hâm đoạt lấy: “Quá nguy hiểm! Tấn Nhất không thể đi, để ta đi!”
“Ngươi sẽ dễ dàng bị phát hiện.” Cặp lông mày của hoàng hậu cau lại.
“Không sao đâu!”Lý Quý Hâm khẽ mỉm cười: “Cho dù có bị phát hiện, đối phương cũng sẽ không dám làm gì đến ta. Huống chi, còn không phải đã có Trầm Vân Tân đánh trận đầu hay sao?”