Chương 72: Thăm dò sơn động
Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt sau đó híp lại thành một kẽ hở: “Tốt thôi! Tốt thôi! Vậy A Dao sẽ chờ Mỹ Nhân Nữ Phó chịu trách nhiệm đối với ta!”
Lý Quý Hâm thật không có biện pháp nào đối với người này nữa.
Hôm nay còn có việc phải làm. Bởi vì tối hôm qua mới vừa xảy ra chuyện Đức Phi vì cướp binh khí cùng thuốc nổ mà tự vẫn ở Bắc Hóa sơn, cho nên vào lúc này, tin tức đã truyền đi khắp mọi nơi trong cung.
Người ta nói là, Đức Phi muốn lập mưu hại hoàng hậu cùng Trường Ninh công chúa, họ nói người đàn bà kia che giấu thật sâu, suốt năm năm qua không để lộ ra một chút kẽ hở. Bọn họ còn nói việc Đức Phi tự sát hôm nay, chẳng những đã làm hao tổn một kho binh khí cùng thuốc nổ, mà ngay cả hài cốt cũng không dư lại, như vậy cũng thực đáng thương. Nhưng mà người đáng thương nhất định cũng có chỗ đáng hận, nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng hậu nương nương lại càng đáng thương hơn.
Ở trong miệng bọn họ, dường như Đức Phi không có một chút nào đáng khen ngợi, việc nàng tụng kinh niệm phật cũng chỉ là để che giấu tà tâm của mình mà thôi.
Cũng may Trường An công chúa Trầm Ngọc Tú còn ở lại Hổ Phách doanh, nếu không, với việc Đức Phi xảy ra chuyện như vậy, Trầm Ngọc Tú cũng khó mà thoát khỏi.
Trong Ngự thư phòng, cái người trước đây từng xuất hiện nơi này giờ đang đứng trong góc căn phòng nhỏ báo cáo với hắn: “Sau khi xem xét lại sơn động thì thấy được, quả thật kích thước của vụ nổ khá lớn, trong sơn động cũng có dấu vết quân hỏa. Lần này đúng thật là số binh khí cùng thuốc nổ đã hoàn toàn bị kích nổ, như vậy, hiện tại chỗ binh khí cùng thuốc nổ kia đã không còn lại chút nào. Hoàng thượng, lẽ nào ngài cứ như vậy tin tưởng, rằng Đức Phi lấy đi chỗ binh khí cùng thuốc nổ kia là để báo thù hoàng hậu, mà không phải là để tiếp viện cho ca ca của nàng là Thích Nhượng?”
Rốt cuộc Hoàng đế là một người thông minh, hắn không một chút hoảng hốt cũng như không vội vàng khi vẫn tiếp tục viết chữ: “Thích Nhượng chỉ có một mình, có thể làm được cái gì? Đức Phi lại chỉ có một đứa con gái, ngay cả cơ hội mưu quyền cũng không có. Việc phải đem cả kho binh khí cùng thuốc nổ kia chở từ kinh thành đến Hổ Phách doanh là một lượng công việc quá lớn, dù có thế nào ta cũng không tin Đức Phi sẽ đem chỗ binh khí này đưa cho Thích Nhượng. Đem ra so sánh thì thấy, dùng ở trong cung, hướng về phía hoàng hậu báo thù mới là hợp lý hơn cả.”
“Nếu chỉ có một mình Đức Phi thì căn bản là không làm được. Còn dựa theo lời giải thích của Ông Ích, đêm đó cướp quân khí là một nhóm người. Đức Phi đem binh khí cùng thuốc nổ chuyên chở ra bên ngoài, muốn vậy phải có người thay nàng vận chuyển quân khí kia chứ?” Người kia hỏi.
Hoàng đế lắc đầu một cái: “Không biết! Nhưng ta khẳng định là, kẻ đó vẫn còn ở trong cung, nơi này có đồng bọn của nàng. Chẳng qua là sau khi Đức Phi xảy ra chuyện, người nọ liền thu mình lại.”
“Muốn điều tra hay không?”
Hoàng đế lộ ra một tia nụ cười âm lạnh: “Muốn! Dĩ nhiên là muốn! Đem người sau lưng kia lôi ra cho trẫm! Trẫm sẽ không để cho hắn yên!”
Cái người sau lưng kia bây giờ đang ở trong Phượng Linh điện, vừa ngâm nga vừa tiếp tục tạo nên tác phẩm mới lại vừa nhàn nhã ăn điểm tâm, bên cạnh còn có nha hoàn giúp nàng phe phẩy cây quạt.
Vừa nhìn thấy Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân đi tới, nàng liền cho nha hoàn lui xuống.
“Hai ngươi tới thật đúng lúc.” Vụ án binh khí cùng thuốc nổ đi đến hồi kết đã được hơn phân nửa, lòng nàng an ổn hơn rất nhiều. Nhưng rốt cuộc hoàng hậu vẫn là người lo xa nghĩ rộng: “Không biết là trong sơn động Bắc Hóa sơn còn giữ lại cái gì, hy vọng là không bị tra ra được. Mặc dù đã có Đức Phi chuyển đi tầm mắt, nhưng mà ta vẫn nghĩ rằng, Hoàng thượng sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào ta như trước nữa.”
“Đã có kế hoạch kế tiếp rồi hay chưa?” Lý Quý Hâm hỏi.
Thanh Thư ở một bên đưa ra nghi vấn của mình: “Hoàng hậu nương nương, việc Đức Phi cướp đi binh khí cùng thuốc nổ liệu có ảnh hưởng đến Thích tướng quân hay không?”
Thích gia quân chính là lực lượng quân sự võ trang có thực lực nhất đứng sau hỗ trợ cho hoàng hậu, một khi binh quyền Thích gia bị đoạt đi, hoàng hậu liền mất đi lợi thế của chính mình.
“Tạm thời còn chưa biết được.” Hoàng hậu vừa cười vừa trả lời. Ít nhiều nàng cũng đã hiểu biết về hoàng đế, hiểu được thứ đáng sợ nhất khi chấp chính hoàng quyền là cái gì: “Nếu như vào lúc này hắn lại tước đi binh quyền thì càng dễ dàng tạo nên tâm lý phản nghịch trong lòng Thích gia quân, thậm chí còn là lí do để cho Thích gia quân làm tạo phản. Chỉ cần Bắc Châu ‘cáu kỉnh’ thêm chút nữa, vì để ổn định Hổ Phách doanh, chẳng những hoàng đế không trách tội, ngược lại càng phải cẩn thận dụ dỗ. Cho nên ngay cả Ngọc Tú cũng sẽ không phải chịu sự trách cứ, chúng ta chỉ cần tiến hành bước kế tiếp theo đúng kế hoạch là được rồi.”
Kế hoạch tiếp theo đã nằm trong lòng hoàng hậu. Nàng vẫn luôn biết đối với cái vị trí Thái tử này của Trầm Vân Tân hoàng đế không hài lòng, trong lòng hắn đã có một người khác.
Người kia là ai hoàng hậu không biết. Việc hoàng đế có thể đem người này giấu kín đến như vậy, cũng đủ để thấy người này quan trọng đến nhường nào.
Phải lôi cho được đối thủ chân chính này đi ra mới được.
Kế hoạch giám sát hoàng đế là không thể thực hiện được rồi. Bên người hắn có rất nhiều cao thủ âm thầm bảo vệ, dù có là để cho Lý Quý Hâm tự mình đi giám sát thì cũng không thể bảo đảm tuyệt đối che giấu được.
Những việc nên làm thì Thanh Thư cũng đã làm, vậy mà cho đến tận bây giờ cũng vẫn chưa phát hiện ra, điều đó cũng đủ để chứng minh trù tính của hoàng đế là vô cùng kín đáo.
“Trong vụ án binh khí cùng thuốc nổ lần này, nhất định Hoàng thượng sẽ phái người đi điều tra kỹ sơn động Bắc Hóa sơn.” Hoàng hậu nói: “Hãy tới đó nhìn một chút, biết đâu sẽ tìm ra được một ít đầu mối.”
Lý Quý Hâm gật đầu một cái. Hoàng đế không hề ngốc, nếu như hắn biết được đây là một âm mưu, vậy thì đầu mối tuyệt đối không giống với vẻ bề ngoài. Việc phái đi một đám lính cấm vệ đi thăm dò sơn động, trừ việc bọn họ sẽ nói cho hắn biết đã tìm ra được một chút tàn lưu binh khí cùng thuốc nổ ra, căn bản không sẽ có phát hiện gì khác lạ. Cho nên nhất định hắn sẽ phái tâm phúc tới đó. Vì việc này có liên quan đến binh khí cùng thuốc nổ cùng với Thích gia nữa, có rất nhiều chuyện không thể bày ra trên bề mặt. Bên ngoài hắn sẽ bày ra cái vẻ trấn an Thích gia quân, nhưng bên trong hắn nhất định phải biết được người đầu têu trong chuyện này.
Với giả thiết hoàng đế sẽ phái người đi điều tra thật kỹ chuyện đã xảy ra trong sơn động, nhất định việc này sẽ được thực hiện trong mấy ngày tới đây, vào lúc trời tối không có người.
Mà người kia, hẳn có rất nhiều hiều biết về những cơ mật của hoàng đế.
Một phần trong công việc của nữ phó chính là khiêu vũ trên mũi đao, Lý Quý Hâm cảm thấy bản thân mình mỗi ngày đều phải liếm máu. Nếu như không phải vì Trầm Dao Quân vẫn mở rộng miệng chén ra cầu xin mình ăn đậu hủ, thì đoạn thời gian này nàng hẳn đã phải trải qua hết sức gian nan.
Nàng đi ra ngoài, làm người đầu tiên đi vào mai phục ở Bắc Hóa sơn, để tránh để cho người khác chiếm được tiên cơ.
Trầm Dao Quân ngồi một bên đưa tay chống cằm, trên mặt đầy vẻ không vui: “Mẫu hậu, tại sao ngươi lại để cho Mỹ Nhân Nữ Phó đi làm những công việc nguy hiểm như thế này?”
Hoàng hậu phe phẩy cây quạt vẫn đang che đi nửa bên mặt, nhưng không che đi được nụ cười như tràn đầy gió xuân: “Bởi vì nàng sẽ là người phải phụng bồi A Dao qua cả đời người. Mẫu hậu phải xác nhận nàng là cái người có bản lĩnh, hơn nữa còn sẽ luôn vì ngươi dấn thân vào nơi dầu sôi lửa bỏng nha!”
Trên mặt Trầm Dao Quân đầy vẻ khinh thường: “Mẫu hậu chính là người đã đem sư phụ của Mỹ Nhân Nữ Phó nhét vào Hoa Xà sơn mười bảy năm rồi, ngươi còn không biết xấu hổ, cũng không biết thẹn thùng là gì!”
Sắc mặt của hoàng hậu nhất thời trầm xuống, đang cho là nàng sẽ nổi giận chứ đâu, đột nhiên người này lại u oán mở miệng: “Ôi, sư tỷ đáng thương của ta a! Đây là, ngươi hãy nhìn đi, sư tỷ của ta vậy mà đã ở Hoa Xà sơn đợi ta mười bảy năm trời rồi. Cho nên a, A Dao cũng phải tìm cho mình một người có thể chờ ngươi nhiều năm như vậy!”
Thanh Thư làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, nàng lặng yên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tốt nhất là mình vẫn nên yên lặng làm một thị vệ, dù cho không có cô gái nào yêu mình…
Trầm Dao Quân lại càng thêm không vui, nàng co một bên chân nghiêng đầu nhìn hoàng hậu: “Ta mới sẽ không để cho người ta phải chờ ta lâu như vậy. Nếu lại phải chờ đợi, đến lúc đó đầu bạc, màu mắt, nét mặt cũng sẽ trở nên xấu đi. Ở vào tuổi niên hoa đẹp nhất mà lại bỏ lỡ một người, đó mới là bi kịch!”
Lời nói này chạm đến sâu tận trong tâm khảm của hoàng hậu. Nàng gấp cây quạt xếp lại, rồi đưa tay ôm lấy trái tim nhỏ đầy đau đớn của mình.
Phu nhân Hoa Xà phải ở Hoa Xà sơn lâu đến nhiều năm như vậy, nhất định là tịch mịch cùng trống trải đến vô cùng. Tại sao bản thân lại không lương tâm, không tình yêu, không nhân tính như vậy được đây? Trong khi mình ở trong cung ăn sung mặc sướng, lại để cho sư tỷ dưa muối bột bắp độ nhật qua ngày như vậy?
Trong khi hoàng hậu đang một mình ưu thương thì Trầm Dao Quân lại đi ra khỏi cung. Hừ, sai khiến Mỹ Nhân Nữ Phó đi bán mệnh thì phải bị trừng phạt.
Cùng lúc đó Lý Quý Hâm đã đến Bắc Hóa sơn, khi mà trong sơn động đã có binh lính đang lục soát. Bởi vì trong núi có rất nhiều rắn độc, tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận. Trong động tràn ngập mùi lưu huỳnh, chúng được dùng để xua đuổi rắn độc.
Ở Hoa Xà sơn, so với Bắc Hóa sơn, rắn độc không thể ít hơn, Lý Quý Hâm đi vào hết sức bình tĩnh. Những người lính trước mặt nàng lúc này đều là những người bình thường, nàng chỉ cần tìm một chỗ kín đáo để ẩn nấp là được rồi. Vì lý do an toàn, chờ đến buổi tối, khi mà những người đã lục soát xong đi xuống núi, chỉ đặt ở dưới chân núi một trạm kiểm soát, không chấp nhận những người không có nhiệm vụ đi vào.
Vị trí được Lý Quý Hâm chọn lựa có góc quan sát rất tốt, từ chỗ này có thể nhìn thấy tất cả những người lên núi.
Đội lục soát không có biểu hiện gì khác thường. Cho đến khi mặt trời ngả về tây, cả một tầng mây đen trùm lên Bắc Hóa sơn, dấu hiệu trời mưa đã xuất hiện.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chuẩn bị tư tưởng sẽ bị mưa to xối ướt.
Phía sau chợt có một chút động tĩnh, Lý Quý Hâm ngẩn người ra, sau đó nàng nhìn thấy Thanh Thư đứng ở phía sau, cầm trên tay một cái hộp nhỏ: “Công chúa sợ ngươi vì thi hành nhiệm vụ mà bị đói bụng, nên đã bảo ta đưa chút đồ ăn cho ngươi.”
Trong lòng Lý Quý Hâm hết sức cảm động, vẫn là Trầm Dao Quân còn nhớ đến mình.
Thanh Thư vừa đi khỏi, Lý Quý Hâm liền mở cái hộp ra chuẩn bị điền đầy cái bụng. Nhưng mà vừa mở ra nhìn liền lập tức choáng váng: là một cái hộp tràn đầy đậu hủ…
Nàng lập tức đem cái hộp đậy lại. Lần trước phải ăn bữa tiệc tràn đầy đậu hủ rồi, ăn đến nỗi đời này nàng không muốn gặp lại đậu hủ nữa. Nàng quyết định thu hồi ý nghĩ vừa rồi của mình.
Trời tối, trong thời tiết oi bức trời đổ mưa như thác đổ, đội ngũ lục soát đã rút hết, Bắc Hóa sơn trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có.
Lý Quý Hâm tập trung cao độ sự chú ý của mình khi nhìn chằm chằm vào mọi động tĩnh trên mặt đất. Nếu như tính toán của nàng không sai, vì tránh để cho mưa to giữ chân ở bên ngoài núi, đối phương sẽ đi vào trước khi trời mưa.
Sấm rền cuồn cuộn, những tia chớp xuyên thấu qua những tầng mây thật dày. Hạt mưa trút xuống, khiến cho mặt đất trở nên lầy lội. Lý Quý Hâm đợi rất lâu mà vẫn không thấy người đi vào, trong lòng sinh ra hoài nghi.
Hoàng đế không thể nào không phái tâm phúc tới kiểm tra, bởi vì cái chuyện liên quan đến binh khí cùng thuốc nổ này vạn lần không thể xem thường. Lý Quý Hâm lại chờ thêm một lúc nữa, rốt cuộc nàng không kiềm chế nổi, nhảy xuống khỏi cái cây đang trốn.
Bên trong sơn động đen thui, Lý Quý Hâm không thể chắc chắn trong sơn động có người hay không. Nàng bắt lấy một con rắn độc bò qua bên chân thả vào trong. Con rắn độc phát âm thanh “tê tê” do di chuyển, nàng nghiêng tai lắng nghe.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ xẹt qua!
Khóe miệng Lý Quý Hâm thoáng hiện lên nét cười, xem ra người này đã theo đội lục soát đi vào từ rất sớm, hắn chỉ là không đi ra ngoài mà thôi.
Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng. Mặc dù biết rõ đối phương đã thả lưỡi câu để chỉ dùng câu nàng, nhưng nàng vẫn không thể không đi vào!
Cái sơn động này nàng đã từng tới, vì vậy mà nàng khá quen thuộc địa hình nơi này.
Khi đi vào sơn động được nửa đường, nàng liền biết đối phương đang ở nơi này chờ mình. Bên tai nghe thấy có một cơn gió, theo bản năng Lý Quý Hâm né sang một bên!
Một cái bóng đen xuất hiện ở bên cạnh nàng, người nọ mở miệng vừa cười vừa nói: “Ái chà, trong sơn động này không hề có chút mùi vị con người nào cả.” Là giọng của một người đàn ông, nghe ra cũng mới chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi mà thôi.
Đồ ngu!
Lý Quý Hâm cười một tiếng: “Cũng không hẳn như vậy. Ít nhất còn có ngươi và ta.”
“Xem ra ngươi đây là đặc biệt tới tìm ta.” Đối phương cũng cười đáp.
Lý Quý Hâm cười mà không nói gì, chỉ là bàn tay bất ngờ đánh ra một luồng cuồng phong bạo vũ. Thật nhanh, thật mạnh.