Chương 55: Đồ Chơi của công chúa
Trên tay Lý Quý Hâm có phượng bài của hoàng hậu, vậy nên mọi xó xỉnh của hoàng cung nàng đều có thể đi vào. Nhiệm vụ là giao cho các nàng, còn phải làm như thế nào thì đó là việc của các nàng.
Trở về An Ninh các, công chúa ngốc vừa chơi với viên tiểu trân châu trong tay vừa nói: “Mỹ Nhân Nữ Phó, mẫu hậu cho ngươi đi thăm dò chuyện binh khí cùng thuốc nổ của Ôn dịch rồi nha. Sau này tìm được binh khí cùng thuốc nổ rồi, mẫu hậu liền có thể làm ra thật nhiều thật nhiều viên tiểu trân châu cho ta!”
Lý Quý Hâm sửng sốt mất một lúc, nàng nhìn thấy viên tiểu trân châu trên tay công chúa ngốc lập tức đoạt đi: “Đây là để bảo toàn tánh mạng cho ngươi khi gặp nguy hiểm! Chơi như vậy là rất nguy hiểm, trước tịch thu đã!”
Công chúa ngốc trừng mắt nhìn nàng, đoạt lại viên tiểu trân châu rồi ném xuống đất!
Cạch!
Vỡ đôi…
Lý Quý Hâm hơi há miệng ra. Nàng thầm nghĩ hoàng hậu nương nương nghĩ đến là chu đáo. Dẫu sao để cho công chúa mang theo tiểu trân châu trên người cũng không an toàn, lỡ như có người biết được trên người công chúa ngốc có vật phẩm nguy hiểm này thì sẽ làm bại lộ hoàng hậu. Cho nên nàng đã làm ra viên tiểu trân châu đủ mọi loại, khiến cho người ta chẳng thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Công chúa ngốc nâng đầu híp mắt cười như đóa hoa sen trong ao nằm bên ngoài cửa sổ kia: “Mỹ Nhân Nữ Phó lo lắng cho A Dao! Mỹ Nhân Nữ Phó thích A Dao!”
Cái từ thích này phát ra từ miệng nàng cũng không biết là loại thích nào đây. Lý Quý Hâm quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài đó gió oi nóng, tiếng người ồn ào, náo động.
Nàng biết đầu mối của cuộc truy lùng kho vũ khí kia vẫn còn ở trong phế cung, bây giờ chỗ đó đã có lính cấm vệ canh giữ, chỉ có thể chờ đến buổi tối mới lại gần được. Cái lúc nàng cùng Thanh Thư từ trong ám đạo trốn ra ngoài, lối ra là một cái cửa có vòm tròn màu đỏ. Đó là một nơi được canh giữ nghiêm ngặt, nếu muốn đem một cái rương lớn chở đầy hàng nặng đi ra ngoài là chuyện không dễ dàng. Huống chi, việc cất giấu vũ khí ở trong hoàng cung vốn đã không dễ, bởi vậy chỗ vũ khí này giống như được đưa từ bên ngoài vào, trực tiếp sử dụng ở trong hoàng cung.
Lý Quý Hâm xoa đầu công chúa ngốc một cái: “A Dao ngoan, ta chỉ thích một mình ngươi.”
Công chúa ngốc ngẩng đầu lên nhìn nàng, mi mắt cong cong: “Chỉ cần có tiểu trân châu, A Dao sẽ luôn ngoan ngoãn nha!”
“Ta đi tìm binh khí cùng thuốc nổ, A Dao sẽ ở An Ninh các ngoan ngoãn đợi ta chứ?” Lý Quý Hâm hỏi.
Công chúa ngốc lắc đầu một cái: “A Dao không ở lại An Ninh các để đợi. A Dao đi Phượng Linh điện.” Công chúa ngốc tiếc mệnh. Nàng tự biết thân biết phận mình là một người ngu, trên thực tế mình đang rất không an toàn.
Khi màn đêm phủ xuống Lý Quý Hâm đem công chúa ngốc tới Phượng Linh điện. Trước khi đi công chúa ngốc cầm mấy viên tiểu trân châu đưa cho Lý Quý Hâm: “Mỹ Nhân Nữ Phó, đây là đồ chơi mới của A Dao, cho ngươi chơi đó nha!”
Lý Quý Hâm cầm mấy viên tiểu trân châu trên tay mà dở khóc dở cười. Kỹ thuật diễn của tiểu ngốc ngếch quá tốt rồi mà, đây là thật đem mình làm kẻ ngu hay là đem nàng trở thành kẻ ngu đây?
Hoàng hậu ở đàng kia thí nghiệm phát minh mới của mình, còn Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư thì trở lại phế cung.
Chờ cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hoàng hậu cùng công chúa ngốc, Trầm Dao Quân mới mở miệng: “Mẫu hậu, chỉ trong ba ngày phải tìm cho ra một kho binh khí cùng thuốc nổ như vậy, sẽ không quá làm khó Mỹ Nhân Nữ Phó đó chứ?”
Hoàng hậu vừa mân mê linh kiện trong tay mình vừa thờ ơ trả lời: “Sao có thể như vậy chứ? Nàng là học trò đắc ý của sư tỷ chứ đâu.”
“Mẫu hậu tín nhiệm Mỹ Nhân Nữ Phó như vậy sao?”
Hoàng hậu chỉ khẽ mỉm cười: “Con gái ta từng nói nếu như Lý Quý Hâm xảy ra chuyện thì sẽ ảnh hưởng tới thái bình trong thiên hạ, ngươi nói xem, ta nên hay không nên tin nàng đây?” Cuối cùng, vừa tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm của mình nàng vừa nói tiếp: “Ta tin tưởng sư tỷ của mình giống như ngươi tin tưởng Mỹ Nhân Nữ Phó của ngươi vậy.”
Công chúa ngốc chu miệng ra đỏ mặt cúi đầu, rồi vừa ôm đầu gối vừa cười.
Lúc này, Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đã tiến đến cửa cung hoang phế kia. Nơi này đang có người ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm, hai người chỉ cần cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở là phát hiện được. Cũng may võ công hai người so với ám vệ lại cao hơn một đoạn, nên rất dễ dàng tiến vào trong phế cung.
Lần này hai người không đi xuống đáy giếng nữa, bởi đồ vật cần tìm đã bị dời đi, Ông Ích không có lý do gì lại đem thứ kia lần nữa chở về. Chẳng qua là nếu dưới đáy giếng đã có đồ vật trọng yếu như vậy rồi, vậy thì trong phế cung này nhất định vẫn còn dấu vết chuyển đi do bọn họ vô tình lưu lại.
Phế cung rất lớn mà lại trống trải, trong bóng tối chỉ có con nhện đang dệt lưới, con thằn lằn bò ở trên tường. Nơi này các thứ bị vứt bỏ lại bừa bãi, hỗn loạn, bụi bặm tích trữ từ năm này sang năm khác chồng chất lên nhau. Hai người che kín miệng mũi, từ bên ngoài cửa cung hướng vào phía bên trong đi tới.
Bụi bặm chồng chất đã nói lên rằng chỗ này hàng năm đều không có người lui tới. Đi qua chính điện cho đến tận thiên điện, đến đây đột nhiên mọi thứ dường như trở nên sạch sẽ hơn hẳn, bụi bặm chỉ còn vương một lớp mỏng, mặt đất có dấu vết ai đó quét dọn qua.
Lý Quý Hâm ngồi xuống cẩn thận kiểm tra một góc nào đó: “Thanh Thư, đến đây nhìn xem!”
Trong góc phòng in hình nửa dấu chân, hẳn là do trong khi quét dọn đã không cẩn thận nên bụi bặm đã không được quét dọn sạch sẽ.
“Quả nhiên đã có người tới đây!” Thanh Thư nhìn chăm chú: “Ngươi suy đoán là cái gì?”
“Những thứ trọng yếu như binh khí cùng thuốc nổ được đặt trong mật thất ở dưới đáy giếng, còn những thứ không phải là trọng yếu sẽ được cất giấu ở trong phế cung này. Một khi xảy ra chuyện, việc đầu tiên bọn họ làm là đem binh khí cùng thuốc nổ chở đi cất giấu ở nơi khác, từ hôm qua cho tới hôm nay bọn họ không kịp đem tất cả mọi thứ chở đi được, vậy nơi này hẳn vẫn còn để lại một ít.” Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ: “Mặc dù nơi này hoang phế đã lâu, nhưng mà đồ vật kia cũng không thể chuyên chở từ cửa chính ra bên ngoài được, chỉ có thể từ cửa hông đi ra mà thôi. Vì đây là chuyện liên quan đến binh khí cùng thuốc nổ, cho nên bắt đầu từ sáng hôm nay nhất định nơi này đã bị hoàng đế để lại rất nhiều tai mắt rồi. Vậy nên ngay cả cửa hông bọn họ cũng rất khó chở đi, hẳn sẽ còn để lại một số, chờ cho đến khi tiếng gió đi qua sẽ hành động tiếp.” Lý Quý Hâm đứng lên: “Trước hết cần tìm cho ra cái rương còn để lại nơi này.”
Sở dĩ phải đem đồ vật để lại phế cung, là bởi vì sau khi tòa cung điện này bị phế bỏ đi rồi đã có rất nhiều thứ được đóng gói trong rương gỗ, nơi này còn chất đống rất nhiều cái rương, vừa lúc có thể che khuất mắt cái rương được Ông Ích cho trộn lẫn trong đó.
Thanh Thư nhìn những chiếc rương lớn chất đống thành núi ở trước mắt, nàng vừa thở dài vừa nói: “Muốn mở ra toàn bộ hay sao?”
“Nếu vậy thì trời cũng sáng mất rồi.” Lý Quý Hâm rút ra thanh đoản kiếm đi tới, nàng gõ vào mỗi cái rương chung quanh một cái: “Tới giúp một tay!”
Kết cấu của những chiếc rương gỗ này không khác nhau là bao, duy chỉ có một chiếc lại khác biệt, chính là chiếc rương gỗ này đã bị khóa lại bằng một dây xích. Phế cung này đã bị bỏ phế hơn mười năm, mọi dây xích sinh ra một tầng rỉ sét thật dày, riêng dây xích được Ông Ích dùng cho cái rương này lại tương đối mới, đương nhiên không bị sét rỉ.
Không có chìa khóa để mở ra, nhưng Lý Quý Hâm lại có thanh đoản kiếm trấn sơn chi bảo Diệt Thế của Hoa Xà sơn, thanh đoản kiếm Diệt Thế này chém sắt như chém bùn. Nàng chỉ cần dùng một chút nội công cùng với một đoản kiếm chém xuống, xích sắt loảng xoảng rơi xuống đầy đất.
Cái nắp rương bị mở ra, một trận bụi mù bay lên mờ cả mắt, hai người dùng tay phẩy phẩy đám bụi trước mặt!
“Bị lừa rồi!” Lý Quý Hâm nhẹ nhàng than một tiếng, cái rương này trống không!
“Tại sao có thể như vậy được?” Thanh Thư cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết thế nào chúng ta cũng tới đây?”
“Không thể nào!” Lý Quý Hâm trấn định trả lời: “Làm như vậy là để đánh lừa mắt người khác mà thôi.”
Lý Quý Hâm lại mở tiếp mấy cái rương nữa, mãi cho đến tận chiếc rương cuối cùng thì mới nhìn thấy trong đó tràn đầy mũi tên.
“Thật sự đã đem nơi này làm thành kho hàng rồi mà.” Vừa lẩm bẩm Lý Quý Hâm vừa cùng Thanh Thư đi về phía cửa hông của thiên điện.
Phế cung này thuộc về xó xỉnh vắng vẻ nhất của hoàng cung hoang phế này. Khi tới gần bức tường của hoàng cung, thỉnh thoảng cũng sẽ có dấu vết người lui tới. Tuy đường từ cửa hông của thiên điện tới nơi này có chút bùn lầy, trải qua nhiều ngày thời tiết tốt, rất có thể đã lưu lại một chút dấu vết.
Đêm rằm, trăng sáng sao thưa, ánh trăng vô cùng trong sáng, nó khiến cho con đường mòn vốn đầy bùn đất bỗng trở nên sáng ngời.
Cỏ dại nơi này khá cao, mỗi khi có gió thổi qua, đám cỏ này lại đổ nghiêng sang một bên. Nếu như vào lúc này lại có Lý Tấn Nhất ở đây, việc tìm phương hướng nhất định cực kỳ nhanh chóng lại chính xác.
Thanh Thư dùng cùi chỏ huých huých Lý Quý Hâm: “Nữ phó, ngươi nhìn đi!”
Khi cỏ dại bị gió thổi nghiêng sang một bên, hai người nhìn thấy một lối cỏ bị áp xuống trên mặt đất, gió thổi qua rồi mà vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Đi lên phía trước nhìn cho kỹ, thì ra là bị bánh xe cán qua để lại dấu vết, là vết xe đi qua không lâu.
Khóe miệng Lý Quý Hâm giương lên nụ cười: “Chính là nó! Đi thôi!”
Hướng của bánh xe này đi thẳng vào trong hoàng cung, trải qua chín cong mười tám quẹo, phải mất một lúc lâu hai người mới đặt chân lên chính lộ: “Con đường này thông về phía Cẩm Tú cung!” Thanh Thư không tưởng tượng nổi mà thốt lên.
Lương Phi vẫn còn đang bị cấm túc trong Cẩm Tú cung, trong khi Ông Ích cùng Thái tử thế như nước với lửa. Con đường này thông về phía Cẩm Tú cung, điều này khiến cho người ta không nói được nên lời.
Mỗi một con đường trong hoàng cung đều thông với nhau, sau khi cẩn thận suy xét, nàng chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Cũng không phải là thông về phía Cẩm Tú cung, mà là thông với hướng Dục Tú cung!” Trong đầu nàng thoáng qua hình ảnh Đức Phi nương nương chuyên ăn chay niệm phật cùng hoàng hậu có mối quan hệ không một chút tầm thường! Rõ ràng là Đức Phi nương nương cùng hoàng hậu cùng chung một chiến tuyến, nhưng tại sao lại liên quan đến Dục Tú cung?
“Ý của ngươi là, người này cố ý đi vòng qua Cẩm Tú cung, khiến cho những người truy lùng đưa ra giả thiết lối đi này đi thông với Cẩm Tú cung, đem Lương Phi cùng Thái tử kéo xuống nước. Còn trên thực tế, chính là để cho người ta không để ý đến cái người bị biếm ở trong lãnh cung Dục Tú cung?” Hiện tại Trường An công chúa của Dục Tú cung đang ở tại Hổ Phách doanh, trong cung lại càng trở nên lạnh lẽo, xem ra đối phương đã đụng phải cây cột rồi!
Lý Quý Hâm để lộ ra một nụ cười thật âm trầm: “Đi nào! Tới Dục Tú cung!”
Bên trong Dục Tú cung bóng tối bao trùm, chỉ có trong Phật đường còn có chút ánh đèn lờ mờ, từ bên trong truyền ra tiếng gõ mõ vang xa, Đức Phi vẫn còn chưa ngủ.
Lý Quý Hâm đã từng tới nơi này, vậy nên quen việc dễ làm. Diện tích của Dục Tú cung không lớn là bao, đứng ở trên tầng cao nhất của cung điện này liền nhìn thấy hết cả tòa cung. Từ nơi này nàng liếc mắt nhìn ra phía xa xa một cái, hướng về góc xa nhất của cung điện.
Cảnh tượng nơi đây bình đạm, không có một chút nào không khí của người đang sống.
“Mục đích của việc đem đồ vật chở đến Dục Tú cung là gì?” Thanh Thư hỏi.
“Ông Ích vẫn không từ bỏ ý đồ. Cho dù phải bất đắc dĩ giao ra chỗ binh khí kia, hắn nhất định phải tìm cho được một người chết thay. Ngươi nói xem, hắn giao ra một thứ trọng yếu như vậy, nếu không thể giết chết một người trọng yếu, làm sao hắn lại cam tâm được đây?” Lý Quý Hâm giải thích: “Theo suy đoán của ta, việc A Dao ném viên trân châu vào trong giếng kia đã làm bại lộ chân tướng hoàng hậu, bây giờ Ông Ích đã nắm được cái đuôi của hoàng hậu rồi. Ngươi hẳn cũng đã biết, việc chúng ta đi qua Hổ Phách doanh cũng không phải là chuyện quá bí mật, Ông Ích rất dễ dàng nghe được tin này. Như vậy thì, trong mắt của hắn, quan hệ giữa chúng ta cùng Dục Tú cung liền trở nên cực kỳ vi diệu.”
Trong phán đoán của Lý Quý Hâm, Ông Ích muốn đem Đức Phi ra để dò xét hoàng hậu. Dẫu sao phía sau Đức Phi chính là Thích Nhượng, tướng thống lĩnh của Hổ Phách doanh. Cho dù Đức Phi cùng Phượng Linh điện không có gút mắc, nhưng nếu có thể dùng Đức Phi đi khống chế được Hổ Phách doanh thì cũng là một món mua bán không lỗ.
Phát tích của Ông gia là ở biên thùy vùng đông nam của Đông Châu, cho nên hắn hiểu rõ binh quyền trọng yếu ra sao.
Rốt cuộc, Ông Ích không phải là một kẻ ngu. Hoàng hậu có đối sách, đương nhiên hắn cũng có.
Từ trên cao Lý Quý Hâm nhảy xuống dưới, hướng về phía bên cạnh của Dục Tú cung đi tới. Nàng móc ra viên trân châu do Tiểu công chúa đưa cho từ lúc chập tối.
Đây là lúc viên trân châu phát huy tác dụng rồi, trong lòng Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng. A Dao không phải người ngốc, A Dao thật thông minh. Nhìn như là tiện tay đưa cho một món đồ chơi, nhưng lại có thể trở thành vật phẩm mấu chốt. Tất cả những món đồ chơi này khi ở trong tay nàng đều có năng lực trở thành vũ khí trí mạng, cũng có thể cũng coi đây là luật nhân quả của vũ khí.
Thanh Thư kinh ngạc mở miệng: “Đây còn không phải là… đồ chơi công chúa đưa cho ngươi hay sao?”
Lý Quý Hâm búng tay đánh tách một cái rồi vừa cười vừa nói: “Tất cả đồ chơi của A Dao cũng đều có thể là vũ khí hoàng hậu cho nàng. Đồ vật không thể bày ra ở bên ngoài, chỉ đem giấu đi mới thực sự có dụng ý khác.” Lý Quý Hâm đem từng viên, từng viên trân châu đặt vào những nơi được xem là vị trí nguy hiểm: “Khi tra án, điều kiêng kỵ nhất là để cho người ta nắm mũi dẫn đi. Chẳng hạn như bây giờ, là lúc chúng ta cho Ông Ích một cái tương kế tựu kế!”