Chương 54: Mưu cao của hoàng hậu
Nhưng mà hoàng hậu lại chưa nói hết, nàng kéo thật dài âm cuối, cây quạt trong tay nàng khẽ đưa qua đưa lại mấy cái, rõ ràng trên môi nàng là nụ cười ấm áp vậy mà lại làm người ta cảm thấy lạnh buốt: “Nếu như không tìm được, đó chính là Ông đại nhân đã ở chỗ này đặt điều, đổ vấy, bêu xấu bổn cung. Đến lúc đó đến lượt Hoàng thượng làm điều tra đối với đường dây tin tức đã giúp Ông đại nhân trở nên ‘Linh thông’ như vậy, nhìn một chút xem ai mới là kẻ mưu đồ gây rối, kẻ thực sự hai lòng!”
Hoàng hậu liền ở chỗ này mà chờ xem, trong lòng nàng có chín thành nắm chắc. Dẫu sao Ông Ích cũng đã xuất hiện, nàng nhất định không cho phép đối phương ẩn giấu bất cứ ám thủ gì.
Vốn đã định liệu kỹ lưỡng từ trước, trong lòng Ông Ích tức khắc đánh một hồi trống lớn lui quân. Hoàng hậu tự tin như vậy, giống như thể căn bản là Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư không có chuyện gì xảy ra vậy!
Nhưng làm gì có chuyện như vậy chứ? Giếng đã bị đậy nắp lại, mặc dù đáy giếng có cửa ngầm thoát ra, nhưng cánh cửa ấy đã được che giấu cực kỳ cẩn thận, hơn nữa nơi này lại còn có người canh giữ, một khi có người đi ra, ngay lập tức sẽ chạy tới Ông Ích báo cáo. Nhưng cho đến nay hắn vẫn không nhận được bất cứ báo cáo nào, điều này chứng tỏ không có ai từ trong đáy giếng chạy ra khỏi mật thất!
Có lẽ đây chỉ là hoàng hậu đang cố đe dọa hắn, ý đồ làm cho hắn bị dọa sợ mà bỏ chạy đây mà.
Lại nói, tất cả chỗ vũ khí kia hiện tại đều đang ở trong tay của Trầm Vân Nhung, cho nên chắc hẳn vẫn đang rất an toàn…
Nghĩ đến chỗ này Ông Ích liền cười lạnh. Hắn nói: “Ông Ích ta là người luôn vì giang sơn xã tắc Đông Châu mà suy nghĩ, hành động ngay thẳng làm việc chính trực. Nếu không phải hoàng hậu có tật giật mình, sao cần phải cầm tội danh ‘mưu đồ gây rối’ tới uy hiếp ta như vậy đây? Được thôi! Cho mở nắp giếng!”
Một tay hoàng hậu nắm tay công chúa ngốc một tay phe phẩy cây quạt xếp, miệng cười mắt nhìn binh lính đem nắp giếng mở ra.
Công chúa ngốc ngẩng đầu nhìn lại hoàng hậu, đối diện với nàng là hai con mắt ngậm nụ cười của hoàng hậu.
Nàng xem liền hiểu, mẫu hậu đang cho Ông Ích chui vào một cái lồng lớn đây mà! Mặc kệ dưới đáy giếng kia có phải là nơi dùng để chứa vũ khí hay không, mọi dấu vết do việc công chúa ngốc đã ném viên tiểu lưu ly xuống đó tạo nên vụ nổ để lại đều sẽ bị xóa sạch không còn một chút nào, vậy thì nó chỉ còn lại chứng cứ xác nhận giả thiết dưới đáy giếng đang cất giấu vũ khí nữa mà thôi. Giả thiết của Ông Ích là dưới đáy đang cất giấu vũ khí cùng thuốc nổ, vậy chỉ cần Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Thanh Thư không có ở dưới đáy giếng là được rồi. Vì để không phải nhận trách phạt, nhất định hắn sẽ phải đem bằng được vũ khí cùng thuốc nổ làm bằng chứng đã tịch thu được nộp lên. Nếu giả thiết này của hắn không chứng minh được, vậy thì ít nhất hắn sẽ bị tước quan. Cho nên chuyện cất giấu cái gì cũng không còn là vấn đề trọng yếu, mà vấn đề trọng yếu hiện tại chính là Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đang ở nơi nào.
Mặc dù công chúa ngốc đã đoán ra được hơn phân nửa, nhưng nàng không thể đoán ra được toàn bộ bẫy rập do hoàng hậu bày ra…
Nắp giếng bị dời đi, từ đáy giếng truyền đến tiếng nắp giếng bị nhấc lên, một lần lại một lần vang vọng. Giếng nước sâu đến không thấy đáy, có mấy người tiến đến nhìn nhìn, ngay sau đó một cánh tay vung lên, lập tức có mấy người lính nắm xích sắt nhảy xuống.
Công chúa ngốc lo lắng cho Mỹ Nhân Nữ Phó, nàng ở bên cạnh giếng đi qua đi lại, còn hoàng hậu nửa đứng dựa vào bên cạnh giếng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ông Ích một cái, trên môi là nụ cười xán lạn. Trong ánh mắt của nàng tựa hồ đang nói: Dám bắt nạt đồ đệ của sư tỷ, ngươi cứ chờ đó cho ta!
Không lâu lắm đã có người lính đi lên báo cáo: “Đáy giếng không có ai!”
“Tra xét thật cẩn thận!” Ông Ích mở to hai con mắt đầy vẻ không tưởng tượng nổi. Cái mật thất dưới đáy giếng kia chỉ lớn có như vậy, Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đã đi nơi nào?
“Quả thật không có người nào!” Người lính vừa trèo lên báo cáo: “Chỉ tìm được cái này.”
Cái thứ hắn cầm Trong tay chính là miếng vải có dính máu mà Lý Quý Hâm phát hiện được ở trong mật thất: “Đã có người ở lại phía dưới kia. Dưới đáy giếng có dấu vết của một vụ nổ, nó xác nhận có thuốc nổ được cất giữ ở đó, đây là điều không thể nghi ngờ.”
Một khi nhắc tới binh khí cùng thuốc nổ, nó lập tức chạm tới ngòi nổ là hoàng đế. Vũ khí là để bảo đảm an toàn cho một quốc gia, vậy mà có người lại dám cất giấu vũ khí cùng thuốc nổ!
“Còn có cái gì nữa?” Sắc mặt hoàng đế tức khắc trầm xuống.
Trong khi đó, nghe nói Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Thanh Thư cũng không có ở dưới đáy giếng, lập tức công chúa ngốc thở phào nhẹ nhõm, nàng dùng ánh mắt sùng bái để nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu liền dịu dàng điểm trán công chúa ngốc một cái: thấy chưa, nhớ học lấy một chút!
Người lính vừa lên tiếp tục báo cáo: “Có dấu vết dịch chuyển rương lớn. Căn cứ vào độ sâu của vết kéo thì thấy trong đó cất giữ không ít binh khí.”
Hoàng đế giận tím mặt: “Ở trong thâm cung, vậy mà lại có người dám cất giấu binh khí ở ngay dưới mí mắt của trẫm, đây là có ý đồ mưu phản? Ông Ích, ngươi nói xem người ở dưới kia đã đi nơi nào rồi?”
Ông Ích làm sao biết được Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đã đi nơi nào, bây giờ hắn còn nôn nóng hơn bất cứ ai khác: “Tối hôm qua quả thật đã có người đi xuống giếng này. Làm sao… làm sao lại không thấy tăm hơi như vậy đây? Nhất định là đã có người âm thầm cứu bọn họ đi rồi!”
“Không phải chính ngươi vừa nói, tối hôm qua đã phái người ở chỗ này giám sát rồi hay sao?” Rốt cuộc đầu óc hoàng đế cũng trở nên rõ ràng: “Trẫm không hỏi ngươi là làm sao lại biết được nơi này cất giấu binh khí cùng thuốc nổ, như thế nào bố trí ở chỗ này nhãn tuyến cũng không thành vấn đề. Bây giờ trẫm chỉ muốn biết, chỗ binh khí cùng thuốc nổ này từ đâu mà tới? Hiện tại đã đi nơi nào?”
Ông Ích lập tức quỳ xuống: “Thần lấy đầu mình ra bảo đảm, quả thật tối hôm qua Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư tiến vào trong giếng!”
“Như vậy thì trong giếng phải có người chứ?” Hoàng hậu buông thõng hai tay nhìn hắn bằng ánh mắt “hiền hòa”.
Ông Ích suy tính một lúc rồi mới nói: “Người nên hỏi hẳn là hoàng hậu rồi! Xin hỏi hoàng hậu, Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư bây giờ đang ở nơi nào?”
Bây giờ lại đến phiên hoàng hậu trầm mặc. Cho đến hiện tại Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư vẫn chưa liên lạc với nàng, một khi tung tích của các nàng không được làm rõ, nhất định sẽ bị hoàng đế hoài nghi.
Ông Ích cả cười: “Chỉ sợ là hoàng hậu không nói ra được đi?”
Nhìn thấy tình huống đã trở nên nguy cấp, công chúa ngốc đang ghé vào bên cạnh giếng đột nhiên lớn tiếng khóc lên. Công chúa ngốc vừa bắt đầu khóc, ngay lập tức sự chú ý của tất cả mọi người đều chuyển tới trên người nàng.
“A Dao làm sao vậy?” Hoàng đế lập tức đem con gái ôm vào lòng.
Công chúa ngốc vừa lau nước mắt vừa tiến đến bên cạnh Ông Ích, nàng đứng ngay trước mặt hắn ném nắm tay xuống: “Ôn dịch bắt nạt mẫu hậu, hu hu hu… A Dao không vui, hu hu hu… A Dao muốn được Mỹ Nhân Nữ Phó ôm một cái!”
“Vậy thì A Dao hãy nói cho phụ hoàng biết, nữ phó đã đi nơi nào vậy?” Rốt cuộc thì hoàng đế vẫn có chút không yên tâm.
Công chúa ngốc ngừng khóc, chỉ còn thút thít, nàng trừng mắt nhìn lên trời: “Thật là kỳ quái mà, đương nhiên là Mỹ Nhân Nữ Phó ở nơi nào thì sẽ ở nơi đó rồi. A Dao là tối ngày hôm qua bị mộng du nên mới đến chỗ mẫu hậu, có lính đi tuần dẫn ta đi nha!”
Hoàng đế nháy mắt một cái, ngay lập tức có binh lính chạy ra bên ngoài, hẳn là đi tìm Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư.
Hoàng hậu nhận định nếu Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư không có ở dưới đáy giếng nữa, ban nãy phải co kéo lâu đến như vậy bất quá cũng chỉ là đang cố kéo dài thời gian mà thôi. Chỉ cần hai người bọn họ chạy thoát, bằng vào bản lĩnh của các nàng, việc trở lại An Ninh các cũng không phải là việc gì quá khó.
Phía dưới kia binh lính vẫn tiếp tục lục soát, vào lúc này hoàng hậu lập tức nhân cơ hội mà gây khó dễ: “Nếu không tìm được người của ta ở dưới đáy giếng, có phải cũng đã đến lúc Ông đại nhân nên thực hiện cam kết mới vừa rồi hay không, trong ba ngày tìm được số binh khí cùng thuốc nổ bị mất tích ở dưới đáy giếng, vì Hoàng thượng phân ưu giải nạn?”
Ông Ích tiếp tục cười nhạt: “Vậy cũng phải tìm được Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư trước đã.”
Công chúa ngốc thuận tay nhặt lên một viên đá ném về phía hắn, viên đá vèo một cái bay qua, nàng tức giận nói: “Ngươi cái đồ ôn dịch này! Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Thanh Thư vẫn luôn ở chỗ của họ, vậy sao không cho người đi tìm? Ngươi mới đúng là kẻ ngu!”
Ông Ích có muốn cãi lại cũng không phải, mà không cãi lại cũng không phải.
Không lâu lắm mấy người lính kia đã quay trở lại, họ nói là trong An Ninh các cũng không tìm được bóng dáng Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư đâu.
Cho dù dưới đáy giếng không có bất kỳ bằng chứng nào chống lại hoàng hậu, nhưng nếu đã có người nói ra, vậy thì hoàng đế cũng không khỏi không có chút hoài nghi: “Hoàng hậu, các nàng đã đi đâu rồi?”
Hoàng hậu chỉ là duy trì vẻ ưu nhã của bản thân khi mỉm cười: “Ta cùng A Dao đều không có mặt ở bên kia, vậy có lẽ bọn đang đi loanh quanh trong cung cũng nên, không bằng…”
Vốn là hoàng hậu muốn tiếp tục trì hoãn để có thêm một chút thời gian, nhưng đột nhiên từ mé bên ngoài cung truyền tới tiếng bước chân chạy bộ dồn dập, hai dáng người cao gầy đồng thời lọt vào trong tầm mắt của tất cả mọi người!
Lý Quý Hâm phản ứng lanh lẹ, nàng lập tức cúi đầu giải thích: “Ban nãy ta cùng Thanh Thư ở ven hồ cùng nhau tỷ thí võ nghệ, nghe nói Hoàng thượng tìm chúng ta liền vội vã chạy tới.”
Búi tóc của cả hai người đều không chỉnh tề, cho nên khi đi cùng với cái danh “tỷ thí võ nghệ”, nhờ đó, lời giải thích càng thêm hợp lý.
Hoàng hậu thở phào một hơi thật dài, còn Ông Ích tức khắc mắt hoa đầu choáng váng!
Công chúa ngốc vội vàng xông lên kéo váy Lý Quý Hâm lại: “Hu hu hu… Mỹ Nhân Nữ Phó, ôn dịch vừa mới bắt nạt A Dao xong! Mỹ Nhân Nữ Phó phải thay A Dao trả thù mới được!”
Vào lúc này trong đầu Ông Ích đều toàn là dấu hỏi: quá trùng hợp, hết thảy đều quá trùng hợp!
Dưới đáy giếng không có ai, thời điểm hắn đang làm khó dễ, hai người này vậy mà lại chạy ra được! Phải nói là ứng đối của hoàng hậu quá tốt! Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, hoàng hậu là một người có khả năng che giấu mình rất kín kẽ.
Nếu không phải do có tin từ trong cung Trầm Vân Nhung truyền tới, vào giờ phút này hẳn hắn vẫn còn đang lấy lý do thân thể khó chịu mà cự tuyệt vào triều chứ đâu!
Nhưng hiện tại thì đã không còn cái gì giúp hắn giải thích nữa rồi, vì vậy hắn quỳ xuống: “Là thần đã có sai lầm! Thần sẽ tự mình vì bệ hạ phân ưu giải nạn, tra cho ra vụ án vũ khí ở dưới đáy giếng này!”
Có một vụ ầm ĩ như vậy, đương nhiên tâm tình của hoàng đế không tốt rồi. Hắn vung tay áo lên: “Ba ngày! Trẫm cho ngươi ba ngày! Sau ba ngày nữa trẫm hy vọng nhìn thấy chỗ vũ khí kia nằm ở trong quốc khố, chứ không phải là có người đánh vào hoàng cung!”
“Thần tuân chỉ!” Ông Ích không dám lớn tiếng.
Chờ cho đến khi hoàng đế đi khỏi, Ông Ích liền cùng hoàng hậu liếc nhìn nhau một cái. Trong ánh mắt hoàng hậu không hề có một tia cười nhạo, nhưng chừng đó cũng đủ để cho người ta phải nổi da gà. Sau đó nàng mang công chúa ngốc, Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư rời khỏi phế cung.
“Chuyện gì xảy ra? Hai người đã đi đâu?” Chờ cho đến khi trở về đến điện Phượng Linh, hoàng hậu mới đặt câu hỏi.
Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư ở dưới đáy giếng tìm cửa thoát ra suốt hai canh giờ, cho đến tận khi trời trở sáng mới tìm ra được đột phá khẩu. Lý Quý Hâm phát hiện ra rằng mỗi khi ngón tay gõ vách đá phát ra tiếng động, sau mỗi một canh giờ nơi đó sẽ phát ra tiếng khác nhau. Không phải vì cách thiết kế quá kín đáo, mà là vì thiết kế này tùy thời mà hoán đổi vị trí. Sau khi có được ý nghĩ này Lý Quý Hâm lần theo mỗi canh giờ biến hóa mà đi tìm điểm mấu chốt, ở một khắc cuối cùng thì tìm được. Thiết kế này nối với một con đường mòn u ám, trên đường đi ra có người canh chừng.
Thân thủ của Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư lại không tồi, chỉ sau chốc lát đã đánh ngã kẻ trông giữ lối ra kia. Thời gian để cho ám vệ quay trở về báo cáo lại không đủ, bởi vì Ông Ích tới quá sớm, chờ cho đến khi ám vệ tới nơi, nắp giếng đã được mở ra.
Đúng vào lúc các nàng đã bỏ lỡ, Lý Quý Hâm bỗng chợt nghĩ nếu đã có người phát hiện ra các nàng rồi, nhất định bọn họ sẽ làm khó dễ cho Hoàng hậu cùng công chúa ngốc, cho nên hai người liền vội vội vàng vàng chạy tới phế cung.
“Thì ra là như vậy!” Hoàng hậu trầm tư một lúc rồi mới nói: “Bây giờ có một chuyện rất trọng yếu cầu các ngươi đi làm.”
“Xin vâng!”
Hoàng hậu nhìn công chúa ngốc vẫn luôn đứng bên cạnh mình một chút rồi vừa cười vừa nói: “A Dao, mẫu hậu nghe nói bên phía Ông đại nhân có thật nhiều vũ khí cùng thuốc nổ nha, mà tiểu trân châu của ngươi lại không đủ dùng, vậy nên mẫu hậu muốn làm cho ngươi thật nhiều thật nhiều tiểu trân châu chứ đâu!”
Công chúa ngốc nháy mắt một cái: “Vậy chúng ta sẽ đem nguyên liệu có trong tay ôn dịch về làm tiểu trân châu có được hay không?”
“Làm thế nào đem về được đây?” Hoàng hậu vừa phe phẩy cây quạt vừa hỏi.
“Qua đó trộm đem về!” Công chúa ngốc lẽ thẳng khí hùng.
Đến lúc này Hoàng hậu mới quay đầu lại, nàng lại vừa cười vừa nói: “Trong tay Ông Ích đang có một đống binh khí cùng thuốc nổ, số lượng lại không ít, hẳn là giữ lại cho Trầm Vân Nhung dùng sau này. Món đồ này mới vừa được chuyển đi, chưa thể đưa ra khỏi kinh thành. Nếu như Ông Ích sống chết không giao ra chỗ binh khí cùng thuốc nổ này thể nào cũng sẽ bị cách chức. Nhưng ta sợ là ba ngày sau vì lấy cho bằng được sự tín nhiệm hoàng đế, dù bất đắc dĩ hắn cũng sẽ phải giao ra. Một khi giao ra, mặc dù sẽ làm suy yếu thực lực của hắn, nhưng đồng thời hắn sẽ lại nhận được phong thưởng.”
“Ý của hoàng hậu là, nếu Ông Ích đã không muốn giao ra, chúng ta sẽ thay hắn nhận lấy món đồ này. Trong ba ngày phải tìm cho bằng được, khiến cho Ông Ích không còn gì để mà giao nộp, đến lúc đó nhất định hoàng đế sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn.” Lý Quý Hâm bình tĩnh trả lời.
“Bụp” mộttiếng, hoàng hậu gấp cây quạt xếp lại, sau đó lại dùng nó nhẹ nhàng gõ lên trênbàn một cái: “Thông minh lắm! Ta vừa muốn lấy được chỗ binh khí cùng thuốc nổ trong tay hắn lại vừa muốn hắn bị bãi truất, cho nên mới cho hắn ba ngày. Các ngươi nhất định sẽ có biện pháp, đúng không?”