Chương 4: Kẻ ngốc thiện lương
Trong đám mây đen giăng đầy trên cao chợt phát ra mất vệt sáng, tia chớp cùng sấm rền kéo đến hết đợt này đến đợt khác, làm trong lòng người không thể không run sợ. Công chúa ngốc cứ run bần bật như vậy mà đếm, làm cho những ai nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.
Nhưng Lý Quý Hâm lại không một chút đau lòng. Ngược lại, nàng đã biết được, dùng bạo lực sẽ luôn có kết quả tốt hơn bất cứ một cái thủ đoạn nào khác, đặc biệt là đối với một kẻ ngốc không hiểu đạo lý nhưng lại biết đau.
“Lý nữ phó, trời mưa đến nơi rồi. Ngài hãy tha thứ cho công chúa lần này có được không?” Thanh Thư ở một bên thay công chúa ngốc cầu tình.
Lý Quý Hâm chỉ là mở ô ra rồi nhìn, không nói một lời nào.
Thanh Thư bất đắc dĩ lấy ra đòn sát thủ: “Dư lại 91 cái nữ phó là…”
“Dừng lại!” Lúc này mặt Lý Quý Hâm đã trở nên vô biểu tình. Nàng lạnh lùng mở miệng: “Mặc kệ trước đây từng có ba trăm bảy mươi chín nữ phó phải ra đi như thế nào, nhưng dù nàng có là một kẻ ngốc đi nữa cũng không thể để nàng tùy ý đi hãm hại người vô tội thêm nữa. Bình dân bá tánh đã như thế, thân là kẻ sai vặt của hoàng thân lại càng là như thế.”
Những lời này được nàng nói hết sức bình tĩnh. Chúng sinh như con kiến, nhưng chúng sinh lại nào có hèn mọn như con kiến?
“Hôm nay là ta, ngày mai sẽ là người khác. Nếu Trường Ninh công chúa đã có công phu hại người cao siêu như vậy, từ nay về sau ta sẽ không xem nàng là một công chúa ngốc vô tội nữa.” Mưa nhỏ bao phủ khắp nơi, chúng như đang báo hiệu có một cơn mưa to tiến đến. Nàng cầm ô, thật sâu mà nhìn liếc mắt nhìn Thẩm Dao Quân vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất: “Mặc kệ ngươi nghe có hiểu hay không, nhưng ta làm nữ phó của ngươi nên muốn đem các loại đạo lý giảng giải cho ngươi nghe. Hôm nay dừng ở đây đi. Ta đi trước.”
Trong mưa là thân hình mảnh khảnh mà kiên nghị, giống như rừng trúc xanh ở trong An Ninh Các của nàng vậy. Cái dáng hình trông như là tùy tiện hòa cùng màu xanh của cái ô, nghiêng nghiêng trong cơn mưa, xung quanh nàng có vài giọt nước mưa rơi xuống, tựa như bức tranh thủy mặc hiện lên dưới ngòi bút của bậc danh gia.
Chỉ đến khi nhìn thấy nàng đi xa, Thanh Thư mới căng dù đi đến bên cạnh Thẩm Dao Quân: “Công chúa, nàng đã đi rồi! Chúng ta trở về đi thôi.”
Thẩm Dao Quân vẫn tiếp tục ngồi xổm, không nói một lời nào.
Nàng đang làm cái gì, bản thân nàng hết sức rõ ràng. Nàng vốn là muốn giả vờ làm một kẻ ngốc để lừa dối người khác, lại còn làm người ta hiểu lầm mình là một kẻ ngốc chuyên hại người.
Không, nàng không thích làm hại người khác, nhưng cũng không thể để cho người khác trở ngại con đường của chính mình!
“Công chúa!” Thanh Thư thấp giọng gọi: “Ngài không thể cùng nàng qua được hay sao?”
Nàng vẫn không chịu đứng lên, chỉ gắt gao mà nhìn chằm chằm mặt đất, trời mỗi lúc một mưa to, đâu còn con kiến nào nữa đâu?
“Chớ có làm mình phải tức điên lên.” Thanh Thư đau lòng mở miệng.
Qua nửa ngày, Thẩm Dao Quân mới híp mắt “ối” một tiếng: “Ngồi lâu đến chân bị tê dại rồi, không đứng dậy nổi nữa…”
Thật vất vả lắm mới từ hậu hoa viên trở về đến An Ninh Các. Thanh Thư đâu vào đấy giúp Thẩm Dao Quân chuẩn bị thứ gì đó, còn nàng thì một mực đứng ở bên cửa sổ, nhìn về phía ngôi nhà nhỏ lẻ loi nằm dưới gốc cây hòe ở phía xa kia.
Căn nhà nhỏ kia thậm chí còn không có tên, bao nhiêu người tới tới lui lui trong cung cũng chỉ biết đó là nơi An Ninh công chúa cho nữ phó ở. Mà chủ nhân của căn nhà ấy đã đổi đến ba trăm bảy mươi chín người rồi, bây giờ là người thứ ba trăm tám mươi.
“Thanh Thư, ta nhớ rất rõ là, chưa từng có người nào nói những lời như vậy với ta.” Thẩm Dao Quân chống cằm nhìn về phía cây hòe già kia: “Người của Hoa Xà Sơn ta đã từng nghe qua, nhưng không biết bản tính của người nơi đó ra sao. Cái người Lý Quý Hâm này, thông minh, giỏi ngụy biện, lại không có lòng thương hại với một kẻ ngốc. Nàng đây là xem ta như một người bình thường vậy.”
“Như vậy thì rất nguy hiểm.” Thanh Thư ở một bên nhíu mày lòng bất an mà trả lời: “Nếu để ngày sau nàng biết được công chúa cũng không phải thật sự ngốc…”
Thẩm Dao Quân lắc lắc đầu, nàng ôm cánh tay dựa vào song cửa sổ. Những hạt mưa lạnh lùng bị gió đẩy qua song cửa sổ đánh tới trên người nàng, nàng chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi rồi xoa xoa lòng bàn tay: “Nếu người đó đáng để cho ta sở dụng, thì đó sẽ là một nhân tài rất không tồi.”
“Công chúa…”
“Sau này ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn một chút đi.” Trên mặt Thẩm Dao Quân hiện lên một nụ cười đầy vẻ giảo hoạt: “Đổi đến ba trăm tám mươi nữ phó rồi, ba trăm tám mươi người nếu không phải vì tiền chính là vì danh, người này có lẽ không giống thế.”
Nếu như để cho Lý Quý Hâm nghe được những lời này, nhất định nàng sẽ vuốt trái tim tỏ vẻ áy náy. Nàng cũng đâu có gì khác những kẻ kia, so bất luận kẻ nào nàng lại còn càng vì tiền hơn nha!
Mà vào giờ phút này, trong căn nhà nhỏ nằm dưới cây hòe già, Lý Quý Hâm nằm ngửa ở trên giường, còn đặt bên người nàng là cây chủy thủ Diệt Thế tổ truyền của Hoa Xà Sơn.
Rút cây chủy thủ ra, trên thân mình nó vẫn là những vết rỉ sắt, nếu không phải trên vỏ của nó có khắc hai chữ Diệt Thế, cho dù có ném ở trên đường cái cũng chưa chắc có người muốn nhặt lên. Ngửa mặt lên trời ai thán một tiếng, vì một cây chủy thủ như vậy mà nàng đã phải đem chính mình đưa đến hoàng cung!
Cái công chúa ngốc có bao nhiêu xinh đẹp cùng đáng yêu kia, vậy mà cố tình lại là một người chủ không vui vẻ gì. Đã ngây ngốc lại còn có thể làm hại người khác. Nếu như không ngốc, chỉ sợ giang sơn Đông Châu này liền phải đưa đến trong tay nàng.
Chỉ mới nghĩ được một lúc thì nàng ngủ quên mất. Tuy rằng vào mùa xuân tiết trời sẽ không còn rét đến tận xương, nhưng trải qua một ngày mưa, trong khi trang bị của căn nhà nhỏ này cũng không tốt.
Vậy nên ngủ đến một nửa thì cảm thấy hơi lạnh. Khi còn sống ở Hoa Xà Sơn, Lý Quý Hâm là người có khả năng chịu rét rất tốt.
Người trong giang hồ vốn rất cảnh giác, vào lúc nàng cảm nhận được cánh cửa của căn nhà nhỏ có người nào đó mở ra, từ trong mộng nàng khẽ trở mình, đưa lưng về phía cửa ra vào.
Người nọ càng lúc càng tiến đến gần hơn. Đúng vào cái lúc người kia tiến đến sát bên giường, Lý Quý Hâm đột nhiên từ trên giường vụt trở dậy, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, chỉ cần vươn một cánh tay ra đã vững vàng bóp lấy yết hầu đối phương!
Rồi sau đó trong lòng nàng run lên, bởi vì nhìn thấy cái công chúa ngốc kia đang ôm một cái chăn, cả người ướt lướt thướt mà đứng ở đầu giường của nàng.
“Công… Công chúa…” Nàng lập tức thu hồi tay rồi đứng lên nhìn tiểu ngốc trước mắt từ đầu đến chân đều ướt đẫm, cái chăn trong ngực cũng bị ướt đến một nửa, dán vào trước ngực của nàng.
Công chúa ngốc bị nàng dọa sợ tới mức khóc lên: “Anh anh anh… Thanh Thư nói trời đổ mưa to Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ bị lạnh… A Dao mang chăn tới cho mỹ nhân. Mỹ nhân lại muốn giết A Dao… Sợ wá! Thanh Thư mau tới cứu A Dao…”
Lý Quý Hâm không nghĩ tới Thẩm Dao Quân tới đây là để đưa chăn cho mình nên tự biết đuối lý. Nàng lập tức tiếp nhận chăn rồi đi lấy một chậu nước để giúp nàng lau mặt.
Khuôn mặt nhỏ bị trướng lên đỏ bừng như mang cá vậy, đến đôi mắt vì khóc mà cũng đỏ lên. Lý Quý Hâm là cái người thiện lương, nàng vắt khô khăn lông thay người này lau mặt: “Bảo Thanh Thư đưa lại đây thì tốt rồi, tại sao công chúa lại tự mình đưa tới? Trời mưa lớn như vậy lại không bung dù, mắc mưa sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Công chúa ngốc chớp chớp mắt, nàng nghiêng đầu trả lời thật đúng lý hợp tình: “Buổi sáng hôm nay Mỹ Nhân Nữ Phó để cho A Dao ở trong hoa viên gặp mưa. Nếu gặp mưa sẽ bị cảm lạnh, vậy vì cái gì Mỹ Nhân còn muốn cho A Dao gặp mưa đâu?”
Ngay tức khắc Lý Quý Hâm không nói được một lời nào. Công chúa tuy ngốc, nhưng còn rất mang thù.
“Vì làm cho ngươi phải khắc sâu trong trí nhớ, không nên hại người khác.” Lý Quý Hâm nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: “Ngươi biết không, buổi sáng hôm nay nếu không phải ta phản ứng mau, nhất định là phụ hoàng ngươi sẽ bắt ta phải chịu tội, những ai đả thương người, hại người thì nên nhậ được hình phạt! Nhưng ngươi hiện tại sợ ta phải chịu đông lạnh mà đưa chăn, đây là săn sóc cùng thiện lương. Người làm việc tốt thì nên được khen.” Nàng cúi người đưa tay sờ sờ mái tóc ướt dầm dề của Thẩm Dao Quân: “Lau đi cho khô.”
Thẩm Dao Quân ngửa đầu mờ mịt mà nhìn nàng, cái gì mà thưởng a phạt a, một cái ngốc thì làm thế nào nghe mà có thể hiểu được đây? Vậy nên nàng làm như là đang làm nũng khi hướng về phía trong ngực Lý Quý Hâm chui vào: “A Dao muốn Mỹ Nhân Nữ Phó giúp ta lau khô.”
Lý Quý Hâm cười cười, nếu như công chúa ngốc không làm hại người khác thì trông vẫn là thực đáng yêu. Tựa như tiểu sư muội của mình ở trên núi Hoa Xà Sơn vậy, cũng cùng một tuổi như vậy, cũng là khuôn mặt bầu bĩnh hông hào như vậy, mỗi khi làm nũng với tỷ tỷ cùng sư phụ, đó là muốn ngôi sao muốn ánh trăng cũng phải tìm cách lấy tới cho nàng.
“Được!” Nàng sủng nịch mà đem người này dắt lại đây: “Chỉ cần công chúa không bướng bỉnh, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi.”
Nghe được lời này công chúa ngốc tức khắc cười đến đôi mắt chỉ còn lại một cái kẽ hở: “Kia làm Mỹ Nhân Nữ Phó đếm con kiến cũng có thể sao?”
Bàn tay của Lý Quý Hâm tức khắc khựng lại. Chẳng lẽ công chúa ngốc cùng con kiến là có cái gì gắn bó keo sơn hay sao?
“Không thể!” Dù là như vậy đi nữa thì việc công chúa ngốc có thể dầm mưa đưa chăn như thế này đối với nàng mà nói là đáng mừng lớn lao. Kỳ thật người này cũng đâu đến nỗi là một trong mười đại nhân vật nguy hiểm nhất của Đông Châu như lời người ngoài đồn đại bấu lâu nay? Những khi ngoan ngoãn công chúa ngốc thực làm người ta cảm thấy trìu mến. “Ngươi là công chúa, ta là sư phụ của ngươi, sao lại có thể làm những việc mất mặt như thế được? Phải biết rằng, công chúa đại biểu cho người hoàng thất của Đông Châu, nếu ngươi làm như thế, sẽ bị người ngoài chê cười.”
Công chúa ngốc ngửa đầu vẻ mặt ngây thơ: “Nhưng mà… Nhưng mà lâu nay bọn họ vẫn luôn chê cười A Dao nha.”
“Cười ngươi cái gì vậy?” Lý Quý Hâm giúp nàng hong tóc.
Mái tóc của Thẩm Dao Quân dài đến eo, sợi tóc mịn màng, mềm mại, khi cầm ở trên tay thì cảm thấy hết sức mượt mà. Bên dưới làn tóc ấy tỏa ra một làn hơi ấm lan đến mu bàn tay của nàng, mùi thơm của mái tóc lưu lại trên ngón tay thoảng bay đến tận chóp mũi.
Nếu như nàng không ngốc… Trong lòng Lý Quý Hâm đã nghĩ đến điều này không biết bao nhiêu lần. Chỉ tiếc là, trời không chiều lòng người, vậy nên nàng không thể không tiếc nuối.
Nhìn công chúa ngốc ở trước mặt nàng khổ sở mà không nói ra được giống như một con mèo con bị hoảng sợ, đôi mắt thì cứ lấp lóe lấp lóe như là có nước mắt sắp sửa rơi xuống. Nàng chu miệng lẩm bẩm: “Bọn họ cười ta khờ, cười ta si. Những khi phụ hoàng cùng mẫu hậu không ở bọn họ còn sẽ trộm đánh ta mắng ta nữa. Bọn họ khi dễ A Dao vì nghe mà không hiểu bọn họ nói gì, lại còn không muốn chơi với A Dao.”
Con ngươi đen nhánh chuyển a chuyển a, muốn đem nước mắt trở về, cái miệng nhỏ chu ra thiếu chút nữa thì chạm đến tận cái chóp mũi. Lý Quý Hâm bất đắc dĩ cười cười, sau đó thì khẽ lắc đầu.
Vừa tiếp tục làm khô tóc nàng vừa hỏi: “Vì cái gì không nói cho phụ hoàng, mẫu hậu ngươi biết?”
“Bởi vì mỗi khi nói ra thì bọn họ sẽ bị phụ hoàng, mẫu hậu trách cứ, sau đó bọn họ sẽ lại càng khi dễ A Dao thêm hung tàn.” Công chúa ngốc khổ sở đến mức cúi thấp đầu xuống: “Vì A Dao sợ đau, cho nên A Dao mới không dám nói.”
Trong lòng Lý Quý Hâm cảm thấy có hơi chút đau lòng.
Trời cao đã trừng phạt bằng cách bắt nàng phải ngu dại rồi, vậy mà còn bị những người khác thương tổn gấp bội.
Công chúa hoàng thất mà còn như thế, huống chi là kẻ bình dân?
Nàng chợt nghĩ tới tiểu sư muội. Cũng còn may là, Hoa Xà Sơn tuy nghèo về vật chất, nhưng văn hóa lại giàu có. Nàng cùng tiểu sư muội đều là chân truyền của phu nhân Hoa Xà, ít nhất sẽ không bị người khác dùng bạo lực mà phải chịu thương tổn. Dù vậy, khi nàng xuống núi với một thân quần áo rách nát, nàng cũng đã phải nhận những ánh mắt khác thường đến từ những người khác.
Cũng không biết cái người nho nhỏ này bởi vì ngu dại mà đã phải chịu bao nhiêu thương tổn đây.
Vì thế nàng ôm người này vào trong ngực rồi nhẹ nhàng vuốt đầu công chúa ngốc: “Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi hãy tới nói cho ta biết.”
“Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ thay A Dao báo thù hay sao?” Công chúa ngốc si ngốc mà nhìn nàng.
Lý Quý Hâm trịnh trọng gật gật đầu: “Ta là sư phụ của ngươi, truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc là chức trách của ta, bảo hộ đệ tử của ta cũng là chức trách của ta. Ai khi dễ ngươi chính là cùng ta không qua được, ta sẽ giúp ngươi hết giận, được không?”
Cái đầu của công chúa ngốc gật lia lịa như cái trống bỏi, trên mặt là nụ cười xán lạn như của một hài đồng vậy: “Mỹ Nhân Nữ Phó thật tốt!”
Buổi sáng còn nói nàng là người xấu là ma quỷ chứ đâu. Thế giới của kẻ ngốc chính là đơn giản như vậy.
Vào giây phút này Lý Quý Hâm không hề cảm thấy hối hận, bởi nàng thấy kẻ ngốc cũng có chỗ đáng yêu và đáng thương, làm cho tình yêu trong nàng nhất thời tràn lan.
Cái chăn kia đã ướt dầm dề nên không thể dùng được nữa rồi, vậy nên nàng giúp Thẩm Dao Quân lau khô tóc xong liền đem chăn phơi lên. Công chúa ngốc ở bên người nàng chạy tới chạy lui, vui đùa ầm ĩ giống hệt như con chim sẻ nhỏ vậy.
Thấy vậy nàng cũng không giận, mà chỉ cười xem: “Công chúa thật giống sư muội của ta.”
“Mỹ Nhân Nữ Phó cũng có muội muội hay sao?” Công chúa ngốc ngẩng đầu nghi hoặc.
“Có a.”
Ai ngờ Công chúa ngốc tức khắc nhếch môi lên tiếng khóc lớn, làm cho Lý Quý Hâm sợ tới mức chân tay đều trở nên luống cuống.
“Mỹ Nhân Nữ Phó đã có muội muội rồi, Mỹ Nhân Nữ Phó sẽ không đau A Dao nữa! A Dao không vui! A Dao muốn được mỹ nhân ôm ấp, hôn hít, nâng lên cao!”
Lý Quý Hâm: “…” Quả nhiên vẫn khó mà giao lưu được với kẻ ngốc mà.
Bo: Thấy Lý Quý Hâm bị A Dao đưa vào bẫy rập màtức anh ách. Quả báo đâu? Quả báo đâu?