Chương 120: Mê cung trong Phượng Linh điện
Hoàng hậu vừa cười híp mắt vừa chậm rãi mở miệng: “Hoàng thượng lại chưa nói muốn giết Trầm Vân Tân. Nếu ngươi giết chết hắn, những tính toán trong đáy lòng ngươi kia hắn đều biết hết. Ngươi cho là hắn sẽ dễ dàng tha thứ cho cái người có ý định lung lay địa vị của hắn trong lúc hắn đang tại vị hay sao?”
Trầm Ôn Du sửng sốt mất một lúc. Hoàng hậu nói những lời này, quả thật không sai.
Nhưng hắn vốn là cái người đã chuẩn bị một bước đúng chỗ, căn bản không có bước chuẩn bị dành riêng cho hoàng đế.
Trầm Vân Tân cũng không ngốc. Hắn biết hoàng hậu đột nhiên đi ra cứu hắn, tuyệt không phải là bởi vì đồng tình hắn!
Âm mưu! Hoàng hậu đang ấp ủ một âm mưu cực lớn!
Nhưng mà rốt cuộc đầu óc Trầm Ôn Du vốn rất thông minh, cho nên hắn lập tức nhận ra ý định của hoàng hậu!
Đem Trầm Vân Tân so sánh với hoàng đế, mặc kệ là về địa vị hay là sức chiến đấu đều là xưa đâu bằng nay! Trầm Ôn Du hắn muốn chính là vị trí hoàng đế, mà không phải chỉ là vị trí Thái tử kia!
Nói đến cùng thì hoàng đế cũng đâu có yên tâm về cái đứa con trai từ nhỏ lớn lên ở Tây Lâm châu này? Thời gian kéo càng dài, ai mà biết được liệu tiếp theo hắn có thay đổi ý định, lại nâng đỡ một đứa con trai khác tới cướp vị trí của hắn hay không?
Hoàng hậu biết ngày hôm nay Trầm Ôn Du không thành công thề không bỏ qua, nên đã sớm bày ra thiên la địa võng!
Trầm Vân Tân lại không hề cho bọn họ cơ hội thương lượng, ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, người của hắn đã lao lên phía trước!
Do dự chỉ làm mất cơ hội tốt, mà không phải thắng được thời gian!
“Chỉ có thời gian một nén nhang.” Hoàng hậu vừa cười vừa nói: “Bằng không ngươi cho rằng, ngươi có thể ở chỗ này bắt được Trầm Vân Tân?”
Có Hoa Xà phu nhân âm thầm che chở, Trầm Ôn Du tuyệt đối không có cơ hội xuống tay với Trầm Vân Tân! Trong lòng Trầm Ôn Du đã hết sức rõ ràng: “Mục đích của ngươi là gì?”
“Cũng giống như ngươi thôi.” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Ta đã sớm đã điều tra xong chuyện năm đó cha mẹ ta vì sao mà chết. Ta phải ngủ đông nhiều năm như vậy, chính là vì phải chính tay đâm chết cừu nhân. Ta không muốn cái gì mà ngôi vị hoàng đế, ta chỉ cần hắn chết, ngươi hiểu không?”
Hiểu không? Dĩ nhiên là Trầm Ôn Du hiểu. Tại sao một nhà mẹ đẻ của hắn phải bị chém? Hắn là như thế nào may mắn còn sống sót? Nếu như ngay từ đầu hắn bị rơi vào tay hoàng đế, là một người nhẫn tâm như vậy, nhất định người này sẽ đem đứa con ruột của mình giết chết ngay từ khi còn trong tã lót!
Thực lực của hoàng hậu quá mạnh mẽ, Trầm Ôn Du không cách nào chạm đến hắn. Nếu như nàng chỉ là muốn hoàng đế chết, như vậy thì… có lẽ nên tin tưởng nàng một lần đi.
Trong khi hắn còn đang do dự thì Trầm Vân Tân đã là trong ngoài ứng hợp rối rít vào vị trí, trong tư thế sẵn sàng nhảy vào ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt hoàng thành!
Trầm Ôn Du cũng không muốn để cho hoàng hậu khống chế mình. Hắn rút kiếm ra mặt đối mặt, với ý đồ đột phá phòng tuyến hoàng hậu, giết chết Trầm Vân Tân! Sau lưng hắn đột nhiên có một trận gió thổi qua, tựa hồ như có người vô hình nào đó bóp chặt lấy mạch máu của hắn! Phu nhân Hoa Xà xuất hiện quỷ mỵ như vậy, từ sau lưng đánh trúng điểm yếu hại của Trầm Ôn Du, chỉ là không có hạ nặng tay!
Trầm Vân Tân nhìn ra cơ hội đã đến, cũng muốn ngay trong khoảnh khắc Trầm Ôn Du đang bị hoàng hậu khống chế này giết chết hắn! Nhưng mà kiếm còn chưa xuất thủ Lý Quý Hâm đã sớm rời khỏi vị trí của mình, một tay kẹp chặt lưỡi kiếm của Trầm Vân Tân, nàng vừa cười vừa nói: “Ngươi nên biết, để giết ngươi, bất quá chỉ là chuyện nhúc nhích một đầu ngón tay mà thôi.”
Hai người kia tức khắc yên lặng, những người chung quanh muốn xông tới cứu chủ, nhưng đều bị Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân ngăn lại.
Đến lúc này Hoàng hậu mới lên tiếng: “Muốn giết hắn, cũng không dễ dàng như vậy. Thế nào, ta chỉ cần giết chết hắn, những thứ còn lại cùng ta không có quan hệ, ngươi cảm thấy đâu?”
Lời này của nàng là hỏi Trầm Ôn Du hay là Trầm Vân Tân lại không ai biết được, chẳng qua là nếu ai đó đồng ý trước, chưa chắc kết quả sẽ khá hơn một chút.
Trầm Dao Quân ở một bên, phía sau có Thanh Thư đi cùng. Nàng khoanh tay đứng ở trước mặt hai ca ca, đầu ngẩng lên nhìn trời xanh.
“Thật ra thì, muốn giết các ngươi vẫn luôn là chuyện rất đơn giản, nhưng mà, muốn giết… lại không đơn giản. Bằng không, tại sao nhiều năm trôi qua như vậy mà ta không tìm được cơ hội hạ thủ đây? Vị trí hoàng đế thì chỉ có một, tới trước được trước cơ hội không chờ ai. Các ngươi sao không nghĩ ra chứ?” Nàng chính là ra tới xoát một chút cảm giác tồn tại mà thôi. Hoàng hậu là cái người quá ngạo mạn, thế cho nên mấy người kia thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của Trầm Dao Quân.
Trầm Ôn Du đưa mắt ra hiệu: “Ngươi nói đi, nên làm như thế nào?”
Trầm Dao Quân cười một tiếng: “Rất đơn giản…” Lời này vừa dứt thì như có tiếng động của một người tiến đến gần. Lý Quý Hâm lanh tay lẹ mắt: “Thanh Thư, bảo vệ A Dao!”
Thanh Thư đã sớm cảm thấy sau lưng có động tĩnh, bàn tay của nàng vung lên phát ra tiếng gió, lập tức ngăn lại một đao do đối phương đâm tới từ sau lưng! Cùng lúc đó, có người từ bên cạnh đánh về phía Trầm Dao Quân, hoàng hậu đột nhiên ra tay. Cuối cùng thì, cho dù đã rất nhiều năm không hề tu luyện, nhưng một khi ra chiêu nàng lại không chút nào kém cỏi!
Chỉ là địch nhân lại từ bốn phương tám hướng đánh tới, Thanh Thư bị một đám người vây lại. Đúng lúc này Lý Tấn Nhất đột nhiên xuất hiện, nàng túm lấy tay Trầm Dao Quân lập tức hướng về phía nào đó chạy đi!
Trầm Ôn Du thấy không xong: “Đuổi theo!”
Trong khi bản thân hắn vẫn còn đang ở trong tay phu nhân Hoa Xà, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!
Phía trước là hai đứa trẻ lạch bạch chạy như điên, đằng sau có một đám lính điên cuồng đuổi bắt. Thanh Thư cùng hoàng hậu đuổi theo từ phía sau, còn phu nhân Hoa Xà và Lý Quý Hâm thì áp giải Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân, cũng theo tới.
Hoàng đế nghe nói người của hoàng hậu đã khống chế được hai anh em kia, mặt rồng mừng rỡ!
Nhưng mà một giây kế tiếp hắn lại nhận được một tin rất xấu, đúng là hoàng hậu áp giải hai người kia, nhưng đi tới Phượng Linh điện, mà không phải là mang đến gặp hắn!
“Đi Phượng Linh điện!” Hoàng đế tức khắc nóng nảy. Hắn biết hoàng hậu không phải là người thành thật. Trong Phượng Linh điện lại có bẫy rập, nhưng cũng may là nơi điều khiển lại đã ở trong tay hắn!
“Hoàng thượng, cẩn thận có bẫy!” Các đại thần ở một bên khuyên can.
Đã rất nhiều năm trôi qua hoàng đế không một lần để cho hoàng hậu tìm được cơ hội hạ thủ. Thứ nhất, bên người hắn luôn có cả một đội ngũ cao thủ hết sức đông đảo, chắc chắn là lực lượng có ở trong tay hoàng hậu không thể mạnh mẽ được như hắn, thứ hai, nếu để hoàng đế chết không rõ ràng, nàng cũng là danh không chính ngôn không thuận. Vậy nên nàng vẫn kiên trì tìm một cơ hội, một cơ hội có thể danh chính ngôn thuận giết chết hoàng đế, lại còn phải là cơ hội được vạn người kính ngưỡng!
Hoàng đế ỷ mình có cao thủ bảo vệ, hắn lại đã rõ ràng cách thức bố trí bên trong Phượng Linh điện, nên không để cho bất cứ người nào ngăn trở, hắn một đường đi thẳng tới Phượng Linh điện! Nếu như ngày hôm nay hoàng hậu dám đem dã tâm của mình để lộ ra trước mặt mọi người, nếu như hoàng hậu đối với Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân hạ độc thủ, như vậy thì, hắn nhất định phải trừ bỏ nàng!
Trong lòng hoàng đế thực phẫn uất. Hơn mười năm trước đây, hắn thu được một bức thư từ Hoa Xà sơn gửi tới, chẳng qua là hoàng hậu quá nhanh tay khi đoạt lấy thư rồi thiêu hủy mất. Khi đó hắn biết, trong bức thư này nhất định có cái gì đó không thể để cho hắn biết được. Nếu như không phải là con gái của Đồng gia vô cùng đẹp, hắn còn không phải là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc hay sao? Vậy nên hắn mới lén giết chết cả nhà Đồng gia, duy chỉ lưu lại một mình Đồng Tiệp, lại còn để cho nàng vào cung. Khi mà người này ở vào cái thế hoàn toàn không có chỗ dựa thì hắn nâng đỡ lên làm hoàng hậu. Lúc ấy hắn đã nghĩ, để cho một nữ nhân không có một bối cảnh tới cai quản hậu cung, hắn sẽ tránh được chuyện giống như mẫu phi của Trầm Ôn Du, khi đó hắn đã bị thế lực gia tộc này thao túng chính quyền đến mức buồn phiền.
Nhưng mà thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đây là chuyện cho tới mãi sau này hoàng đế mới phát hiện ra: Đồng Tiệp quá thông minh, tay không quyền lực vậy mà nàng vẫn có thể âm thầm điều động tài nguyên, từng chút từng chút một nuôi lớn thế lực của mình, đến mức có thể điều khiển cả triều thần!
Càng nghĩ hắn lại càng giận dữ, đem theo người của mình chạy thẳng tới Phượng Linh điện!
Cho tới bây giờ Phượng Linh điện chưa từng một lần huyên náo đến như vậy: tiếng người ồn ào, tiếng binh khí va vào nhau, vô số lớp sơn đỏ rơi rụng, nhánh cây mới vừa nảy mầm trên cửa sổ cũng bị chém rớt.
Lý Tấn Nhất lôi theo Trầm Dao Quân một đường hướng vào phía bên trong chạy tới, chạy theo sau là một đoàn người, kẻ dẫn đầu bị ngã ở trước bậc cửa.
“Dừng lại! Có bẫy rập! Có bẫy rập!”
Cả một đội quân dừng lại ở trước Phượng Linh điện. Phu nhân Hoa Xà và Lý Quý Hâm theo sau cũng đã đến kịp, hai người mang theo cả Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân tiến vào Phượng Linh điện. Rốt cuộc thì bẫy rập là do con người làm ra, nếu như ám vệ đều là những cao thủ vậy thì một cái bẫy chỉ ở bậc nhập môn này căn bản không ngăn được bọn họ. Có con tin trong tay, ám vệ không dám tiến lên, chỉ có thể lén lẻn vào Phượng Linh điện mà thôi.
Bất quá một lúc lâu sau đó hoàng đế cũng đến kịp, những người đứng ở trước cửa lập tức nhường ra một con đường, là để cho hắn đi vào.
Một hàng lính cấm vệ dẫn đầu vọt vào, dùng đám đông ngăn cản lại ám khí, bọn họ kết lại thành một cây cầu làm bằng thân người.
Trong Phượng Linh điện lại hết sức yên tĩnh, giống như không có một bóng người. Hoàng đế cho người đi kêu gọi đầu hàng, nhưng mãi một lúc sau cũng chỉ nghe được từ bên trong phát ra tiếng thét chói tai.
Hỏa hoạn vẫn tiếp tục lan tràn trong cung, từ phía đông lan đến phía tây. Bọn nha hoàn, bọn thái giám tự lo không xong lại còn phải trấn an các chủ tử, lính cấm vệ lại không rảnh rỗi cũng như không thể phân thân, dẫu sao sáu chục ngàn quân vừa mới phái đi ra ngoài, binh lực trong kinh thành đã trống không.
“Đi vào!” Hoàng đế ra lệnh. Dẫu sao đến một câu nói hoàng hậu cũng không nói ra, ai cũng không được phép vào. Lại không ai biết được hoàng hậu bắt cóc Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân là muốn làm gì: “Ta muốn gặp hoàng hậu!”
Xem như hắn còn trấn định, cao thủ trong thiên hạ đều ở trong tay hắn, những người núi đao biển lửa đều có thể đi vào, huống chi là một Phượng Linh điện nho nhỏ này?
Thực ra bên trong Phượng Linh điện lại không yên tĩnh như bề ngoài. Sau khi phu nhân Hoa Xà và Lý Quý Hâm đem Trầm Ôn Du và Trầm Vân Tân mang vào liền thả ra. Đi vào được nhưng không ra được, nơi này giống như là một cái mê cung, không tìm được lối thoát.
Người vừa bị rơi xuống, ám vệ song phương lập tức xuất hiện bảo vệ chủ tử của mình. Trầm Ôn Du biết được ý định của hoàng hậu, đây là hoàng hậu không muốn xuống tay giết chết bọn họ, mà chỉ muốn cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, hơn nữa còn giết cả hoàng đế.
“Ngươi cho là ngươi có thể dẫn hắn tới đây?” Rõ ràng là trong lòng Trầm Ôn Du đang run rẩy, nhưng trên mặt của hắn vẫn tỏ ra trấn định như thường.
Trầm Dao Quân liền ở một bên phì cười: “Có dẫn được hắn tới đây hay không cũng đâu có quan hệ gì đến các ngươi? Nhưng bản thân ngươi thì phải suy nghĩ cho thật kỹ đó nha. Chỗ thuốc nổ ban đầu vốn bị cho là Đức Phi tự bạo kia, hiện tại đang ở dưới chân các ngươi, mẫu hậu đã định sẵn thời gian rồi, sau thời gian chừng một nén hương căn phòng này sẽ chìm xuống.” Nàng ngồi ở trên thềm đá thật cao, thiên chân vô tà đung đưa hai chân: “Sau khi chìm xuống khỏi mặt đất, nó chỉ có thể chịu đựng được sức nặng của hai người mà thôi, nếu không tất cả nơi này sẽ bị nổ tung!”
Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân trố mắt nhìn nhau. Chỉ có hai người…
“Nếu như vẫn luôn chỉ có hai người, sau quãng thời gian ba nén nhang, đương nhiên là cánh cửa sẽ mở ra.” Trầm Dao Quân hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay: “Nếu như đến lúc đó các ngươi vẫn còn sống mà đi ra ngoài, vậy thì đi ra bên ngoài quyết đấu vẫn tốt hơn.”
Trong hoàn cảnh bị nhốt lại trong một không gian tối tăm, tiếng cười của Trầm Dao Quân như chuông bạc làm tăng thêm mấy phần sợ hãi.
Nếu như ám vệ không nghĩ đến chuyện chém giết lẫn nhau, vậy thì bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi căn phòng chật hẹp tối tăm này, trong khi ý tứ trong lời nói của Trầm Dao Quân lại là, đương nhiên sẽ còn có người đi vào nữa.
Hoàng đế đang ở bên ngoài cửa, binh lính tới báo cho hắn biết, bộ phận điều khiển bẫy rập trong Phượng Linh điện đã được khống chế, hiện tại đang bị khóa lại, người nào cũng không vào được.
Hoàng đế chỉ hừ lạnh một tiếng: “Đi, khởi động lại bẫy rập!”
Căn phòng dùng để khống chế hệ thống bẫy rập này, hoàng đế đã biết.
Hắn cứ theo thường lệ đi tới ngay chính giữa bậc thang của Phượng Linh điện, chờ đến khi cánh cửa mở ra, hắn liền có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong!
Nhưng hoàng hậu lại đã quá hiểu thói quen của hắn. Ngay sau khi một người lính đè xuống cái nút điều khiển giả kia, tấm đá dưới chân hắn đột nhiên tụt xuống!
Ám vệ đang muốn giữ chặt lấy hoàng đế, nhưng mà lòng bàn chân hắn giống như bị cái gì đó dính chặt lại, cùng với tấm đá hắn nặng nề rơi xuống!