Chương 115: Chiến tranh bùng nổ
Lý Quý Hâm thì sao, nàng thực không biết nên nói cái gì cho phải, ngẫm lại thì thấy đại khái đều là do hoàng hậu giáo dục tốt.
Nếu như đổi lại là một người khác hỏi cái vấn đề này, ước chừng đáp án đều cực kỳ tiêu chuẩn: phát triển mạnh kinh tế cùng thực lực quân sự, bảo đảm cho nhân dân lao động được sản xuất và được sống an ổn. Duy chỉ có Trầm Dao Quân a, câu trả lời không hề tiêu chuẩn, dù chỉ là một chút.
Nhưng mà Lý Quý Hâm chỉ nghe mà không phản bác: Như vậy thì tốt vô cùng, nếu như Đông Châu có được một nữ hoàng đế, việc cải cách hệ thống thống trị cũng nên đổi sang một bộ khuôn mẫu khác.
Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên mặt đầy vẻ mơ mộng khi hỏi Lý Quý Hâm: “Mỹ Nhân Nữ Phó thì hy vọng A Dao làm cái gì?”
Nàng nghĩ nghĩ, không có, chỉ cần A Dao bình an khỏe mạnh, chỉ cần có thể nhìn nàng từ bắt đầu đến khi già lão rồi nhắm mắt xuôi tay, nhân sinh chính là hoàn mỹ.
Trong ánh mắt của nàng toát ra nhàn nhạt vẻ cưng chiều, giống như dòng nước suối trôi đi, có cánh hoa bay xuống, nổi lơ lửng ở trên mặt nước, trong đó phản chiếu bóng dáng màu hồng.
Cho tới bây giờ Trầm Dao Quân chưa từng bao giờ nhìn thấy ánh mắt của Lý Quý Hâm dịu dàng đến như vậy, thân hình nàng trong chiếc váy màu xanh thiên thanh giống như màu xanh da trời lấp lánh trên mặt nước xa xôi kia, trong ánh mắt ấy thấp thoáng như có nụ cười.
Nàng thầm nghĩ, hẳn là Mỹ Nhân Nữ Phó hài lòng với câu trả lời của mình.
“Ta hy vọng…” Ánh mắt của Lý Quý Hâm rơi vào Tĩnh Thủy hồ ở phía sau lưng nàng: “Quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, không có chiến tranh cùng lang bạt kỳ hồ, không có thiên tai cùng nhân sinh khổ nạn.” Có lẽ nàng đang nghĩ tới quá khứ trước đây của mình, nếu không phải nhờ có phu nhân Hoa Xà đưa về nuôi dưỡng, có lẽ nàng cũng chỉ qua chỉ là xác chết trên một đường phố xa lạ, không một người hỏi han.
Cuộc sống nàng đã trải qua ở Hoa Xà sơn cũng có thể coi là an nhàn, sau đó, nàng gặp Trầm Dao Quân.
Nhân sinh chính là không tưởng tượng nổi như vậy đấy. Vì để cho sư phụ sư muội được ăn cơm no lại không cần phải đổi bán đi cây chủy thủ Diệt Thế, nàng tình nguyện bán đi chính mình, rồi ở lại chỗ này cắm rễ. Thậm chí nàng còn không có cả ý định trở về, nàng chỉ muốn bảo vệ Trầm Dao Quân, để cho người này vô luận là ở đâu cũng có thể an nhàn sung sướng.
Nhưng con đường đã được hoàng hậu trải sẵn cho nàng đi kia liệu có đem đến cho đứa nhỏ này được an nhàn sung sướng? Cho nên nàng lại càng không thể rời đi.
Vì mỗi một lần nàng thích được cưng chiều thì sẽ được ôm ôm hôn hôn giơ thật cao, vì nàng nghĩ đủ phương cách ở trên người mình ăn đậu hủ.
Không sao cả, bởi chẳng qua nàng cũng chỉ là ngoài miệng chê, nhưng là trong lòng tình nguyện.
Trong khi các nơi vẫn đang không ngừng hướng về kinh thành xin được tiếp viện tiền bạc tu chỉnh sông ngòi, thì chỉ trong một đêm, huyện thành của hai phe đông tây cách xa kinh thành không có chút nào có dấu hiệu trước lại nổi lên bạo loạn, quân đội hai phương rối rít xuất binh trấn áp, cùng với đó muối lậu tràn lan, cường đạo ngang ngược.
Hoàng đế mặt rồng giận dữ, từ kinh thành hắn phái đi sáu chục ngàn nhân mã, một mặt tiếp viện binh lực cho cả hai nơi, mặt khác lại khẩn cấp chi tiền tu chỉnh dòng sông, nhưng mà những việc này lại không thể chỉ trong một hai ngày liền có thể hoàn thành. Tiền bạc cùng binh lực đi ra từ kinh thành sẽ phải trải qua rất nhiều thành thị, dọc đường họ đi qua đều là cảnh dân chúng lầm than.
Không thể kềm chế được cơn tức giận, trách cứ của hoàng đế đối với Trầm Vân Tân lại càng có thừa. Sau khi tra ra việc chi tiền cho thủy lợi có rất nhiều mờ ám hắn lại đưa ra việc phế đi Trầm Vân Tân. Đúng vào vào giờ phút này, Thang Vệ Quốc đứng dậy.
Hắn đem hết thảy mọi tội lỗi đều ôm hết lên người mình, tuyên bố người đã đứng sau tất cả mọi chuyện này đều là hắn, chẳng qua hắn chỉ là lợi dụng thái tử hiền lành, trong lòng hắn vốn đã có mưu làm phản cho nên mới nuôi binh ở phía đông, thậm chí khuyến khích Trầm Vân Tân đem Trường Tề gả qua. Phái Thái tử đảng rối rít đứng ra chỉ trỏ Thang Vệ Quốc, cùng nhau thay Trầm Vân Tân bày tỏ sự phẫn nộ.
Trong lòng hoàng đế thừa hiểu rõ, hắn vừa đem Thang Vệ Quốc ném vào thiên lao, vừa tạm hoãn việc phế truất Thái tử.
Lý Quý Hâm ngồi ở dưới cây hòe già của nhà gỗ nhỏ uống trà. Thời tiết ấm áp, ánh mặt trời tươi sáng.
Nàng đang đợi một người. Nàng biết rằng Trầm Ôn Du sẽ đến.
Còn có một cuộc đánh cược, nàng nghĩ mình là người thắng.
Trầm Ôn Du đi vào cái sân vắng vẻ như một người tản bộ, sau khi làm động tác ngồi xuống hết sức quen thuộc, hắn tự rót cho mình một ly trà: “Là tại hạ đã thua!”
“Không thể ngờ được là Thang Vệ Quốc sẽ lại đem mình làm thành vật hi sinh, vào thời khắc mấu chốt đã thay Trầm Vân Tân đỡ lấy tất cả tội danh, lại còn thay hắn giữ lại thực lực.” Mặc dù Lý Quý Hâm chán ghét Thang Vệ Quốc, nhưng qua hành động lần này của hắn, nàng bội phục Thang Vệ Quốc tự trong tận đáy lòng. Tự mình đem mình vào cửa ải sinh tử bằng ánh mắt bình thản, dùng tài sản cùng tính mệnh của chính mình đi bảo vệ một người khác, hỏi tình thầy trò này sâu sắc đến mức nào đây? Hắn đã phải tốn bao nhiêu công sức mới đưa Trầm Vân Tân đoạt được vị trí Thái tử, trong quá trình ấy sự bẩn thỉu đâu phải chỉ có như vậy? Chỉ có điều, bằng việc hi sinh tính mạng để bảo vệ Trầm Vân Tân lần này, hắn xứng đáng được gọi là cao thượng!
Nếu như có một ngày nào đó Trầm Dao Quân xảy ra chuyện, nàng thầm nghĩ, nàng cũng sẽ làm cái việc giống như Thang Vệ Quốc đã bảo vệ Trầm Vân Tân để bảo vệ Trầm Dao Quân. Bởi đó là người so với tính mạng của mình lại càng trọng yếu hơn.
Trầm Ôn Du thở một hơi thật dài: “Không ngờ được là Thang Vệ Quốc lại cứ như vậy hi sinh bản thân mình. Ngoại trừ hắn, người của Trầm Vân Tân không phải động một ngón tay, lại còn trở thành công thần vì đã tố giác Thang Vệ Quốc. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, rời khỏi hắn, Trầm Vân Tân còn có thể làm nên chuyện gì?”
Lý Quý Hâm chỉ cười lạnh một tiếng. Không phải sau lưng hắn còn có đại quân ở phía Đông hay sao? Mặc dù, vô luận hắn có giãy dụa như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành viên đá lót đường lịch sử mà thôi.
“Ta đang nợ ngươi về cuộc đánh cược.” Trầm Ôn Du đứng lên, trước mắt hắn không có tâm tình cùng Lý Quý Hâm chơi trò đánh đố ngươi tới ta đi: “Đã nghĩ ra nhận phần thắng cược bằng cái gì rồi chứ?”
Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: “Trước cứ để đấy đi.”
Mấy chữ này quá là ý vị thâm trường. Dường như Trầm Ôn Du đã hiểu ra được cái gì, hắn thấp giọng trả lời: “Nếu phần đặt cuộc này mà quá mức hà khắc, ta sẽ không làm theo.”
Lý Quý Hâm lại chỉ cười cười: “Chẳng những không hà khắc, mà sẽ còn như ngươi mong muốn.”
Trầm Ôn Du liền không nói nữa. Cái giọng trầm tĩnh của nữ nhân này khiến cho người ta cảm thấy như màn đêm huyền bí vậy, không thể nói ra được bến bờ nơi đâu, rất đáng sợ.
Hắn thấy mình không còn sức lực để nói tiếp. Hắn sợ lời tiếp của Lý Quý Hâm sẽ xảy ra cái gì đó khiến cho hắn khó mà nắm bắt.
Thang Vệ Quốc bị bắt vào tù, Trầm Vân Tân vẫn chiếm vị trí Thái tử như cũ. Ai cũng cực kỳ thấu hiểu, một nửa trong số sáu chục ngàn nhân mã được phái tới phía đông của Tây Châu kia, hỗ trợ trấn áp quân khởi nghĩa thì còn tạm được, nhưng muốn khắc đội chế quân biên giới lại là không thể nào.
Mà quân đội một khi đã phái đi ra ngoài, trong kinh thành trống không binh lực, chỉ cần chạm phải một cái nội loạn liền khó mà khống chế.
So với đại quân thì tin cấp báo sẽ đi nhanh hơn. Cho dù hoàng đế có làm thế nào giám sát Trầm Vân Tân đi nữa, thì cũng không thể ngăn cản được hắn, bằng cách này hoặc cách khác, gửi đi tin cấp báo. Trừ khi trước đó đã bình định xong quân nổi loạn ở phía đông, nếu không Đông Châu sẽ bị chia năm xẻ bảy.
Dĩ nhiên, còn có một lựa chọn khác, chính là điều đội quân đóng quân gần hơn về phía đông, lập trường cũng không nói ra một cách rõ ràng làdùng đội quân biên giới phía nam tới đàn áp phía đông.
Nhưng nếu cứ như vậy, rất nhanh các đội quân của bốn phương rồi cũng bị điều động, sự hỗn loạn sẽ xảy ra. Đến lúc đó kinh thành thật sự không thể khống chế được nữa.
Quý Phong đã sớm ở xuất hiện ở doanh trại phía nam, nhưng mà Đức Phi vẫn chưa lộ diện. Trường An công chúa Trầm Ngọc Tú vẫn chưa hồi kinh, nàng được Thích Nhượng an bài ở một nơi rất an toàn.
Binh lực trong kinh thành đã không còn một mống, mới sáng ra đã có rất nhiều người bị cướp bóc trên đường đi. Trong cung ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn có ai có thời gian đi quản dân chúng trộm cắp?
Người người đều biết Đông Châu sắp xảy ra bạo loạn. Ai cũng muốn nhà mình được an toàn hơn, vậy nên củi, gạo, dầu, muối… tất cả nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống đều có giá cao hơn bình thường.
Tất cả mọi thay đổi đều phải có người hy sinh, mà bách tính vĩnh viễn là phía phải chịu khổ nhiều hơn cả.
Ban đêm trong An Ninh các an tĩnh đến đáng sợ. Vốn đã không có được mấy người, nhưng thỉnh thoảng từ bên trong lại truyền ra tiếng hát nho nhỏ, ngân dài, trong yên tĩnh, âm thanh ấy bị phóng đại lên rất nhiều lần, giống như chiêu hồn vậy. Chỉ ở buổi tối mới xuất hiện tiếng hát, trong khi An Ninh các lại chỉ có một chút ánh nến mờ nhạt.
Từ khi Đông Châu trở nên rối loạn, trong cung người và cảnh đều hết thảy đều thay đổi.
Trầm Dao Quân ngồi ở trong thư phòng hát bài hát Hoa Xà phu nhân và hoàng hậu thường hay hát. Nàng không thuộc hết cả bài, mà chỉ biết một đoạn ngắn. Nàng nằm ở trước bàn đọc sách, trên bàn đã bày sẵn mấy trang giấy, nàng đang chấp nhất với một cây bút. Đầu ngọn bút đặt trên trang giấy khiến trang giấy bị nhuộm màu mực đen, giống như người ta hay vẽ bùa đuổi quỷ vậy, nhìn mà không hiểu nàng đang vẽ cái gì.
Tiểu cô nương có tâm sự, buổi tối không ngủ được, bây giờ đang ngồi trong thư phòng suy nghĩ vớ vẩn.
Nàng nghĩ đến tới đây nên làm sao an bài, muốn làm thế nào mới vặn ngã được Trầm Ôn Du. Nàng nghĩ đến chuyện sau này sự nghiệp thành công, làm thế nào để cùng Mỹ Nhân Nữ Phó song túc song phi. Những mộng tưởng này trước đây còn rất xa xôi vậy mà bây giờ chúng lại sắp trở thành hiện thực. Vì vậy, trong lòng nàng có nho nhỏ mong đợi cùng hồi hộp.
Hoàng hậu đã không còn đi ra ngoài chơi điên nữa, cả ngày ở lại trong Phượng Linh điện làm nghiên cứu, thỉnh thoảng phu nhân Hoa Xà sẽ lén vào cung hỏi thăm sức khỏe hoàng hậu, sau đó hai người sẽ lại ngươi nông ta nông tình ý triền miên một phen. Những lúc như vậy Thanh Thư lại cùng Lý Tấn Nhất chạy tới An Ninh các tránh đi.
Trầm Dao Quân ngẫm nghĩ, không bao lâu nữa nàng cũng sẽ có thể cùng Mỹ Nhân Nữ Phó ngươi nông ta nông tình ý triền miên. Dẫu sao cũng sẽ không có ai dám làm trái lời nàng, nếu không rất nhanh hành vi ấy sẽ bị xem là kháng chỉ.
Cung Thái Tử là cái nơi ít có hoạt động nhất. Khi mà tất cả mọi người đều cảm thấy Trầm Vân Tân ra tay bất kỳ lúc nào, thì hắn lại đột nhiên chỉ ở trong cung điện đánh đàn chơi cờ, không màng đến thế sự.
Nhưng Lý Quý Hâm lại không cho rằng một mình diễn tập thì có thể diễn đến không có chút sơ hở nào. Điều này chỉ có thể nói lên một điều, Trầm Vân Tân đã lén tuyển thêm vai phụ cho bản thân mình.
Trường Tề đã đến sống ở doanh trại ở phía đông, vậy nên người trong cung có thể để cho Trầm VânTân sử dụng được, cuối cùng cũng chỉ còn lại Lương Phi.
Nhưng nàng không thèm quan tâm, chẳng qua Trầm Vân Tân cũng chỉ là một con cờ để nàng chơi chết Trầm Ôn Du.
Trầm Dao Quân ở trong thư phòng vừa vẽ bùa quỷ lên trên trang giấy lại vừa nói lẩm bẩm: “Đùng! Nổ thật to này!”
Vừa dứt lời, nàng liền nghe thấy từ hướng đông nam truyền tới tiếng vang lớn đến kinh thiên động địa! Sau đó là ánh lửa bắn ra bốn phía rồi xông lên đến chân trời, khiến cho đêm tối cũng bị chiếu sáng như ban ngày. Những ai dù đang ngủ say cũng đều từ trên giường bật dậy, khắp nơi truyền tới tiếng la hét cùng tiếng kêu cứu không ngừng. Toàn bộ lính cấm vệ đều bị điều động chạy tới hướng đông nam!
Đám thị vệ lập tức chạy vào bẩm báo với hoàng đế: “Bên phía Tây Lâm vương đã xảy ra chuyện!”
Hoàng đế cũng cuống quýt chạy tới, cùng chạy tới giống như hắn, còn có hoàng hậu.
Trầm Ôn Du không bị làm sao, một vụ nổ nhỏ này không thể gây thương tổn được hắn, nơi này đều là võ tướng Tây Lâm châu, một khi có động tĩnh đều có thể bảo đảm cho hắn được an toàn. Nhưng mà chật vật lại là không thể tránh được. Lúc Trầm Ôn Du đi ra, trên người hắn dính đầy chất bẩn, còn có cả mùi thuốc súng do vụ nổ lưu lại.
Mấy nha hoàn lập tức tiến lên giúp hắn đổi áo khoác, từ đầu đến cuối hắn chỉ là nhíu chặt chân mày mà không nói một lời.
Cái ý tưởng muốn đem Trầm Ôn Du nổ chết này thực sự đã quá ngây thơ! Lúc này hắn chẳng qua chỉ là đang suy tư, người nào có khả năng đem thuốc vào cài bên người hắn lại còn làm cho hắn không thể phát hiện? Và ai là người đã có chỗ thuốc nổ này?
Trong An Ninh các, Trầm Dao Quân vui sướng ngâm nga. Ngay sau khi vụ nổi xảy ra, Lý Quý Hâm lập tức chạy tới An Ninh các, nàng rất sợ Trầm Dao Quân xảy ra chuyện.
Trầm Dao Quân cầm tác phẩm vẽ bùa quỷ của mình giơ ra trước mắt Lý Quý Hâm, nàng ngẩng đầu vừa cười vừa hỏi: “Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi nhìn này, A Dao vẽ có được hay không?”
Đó là mấy nét loạn vẽ không ai có thể đọc được, vậy mà Lý Quý Hâm xoa đầu nàng một cái rồi vừa cười vừa nói: “Được!”
Trầm Dao Quân chỉ vào bức họa rồi mô tả một cách thật sống động: “Nơi này nổ đùng một cái, chết rất nhiều người, nhưng mà chủ nhân của bọn họ lại không có chết. Mỹ Nhân Nữ Phó ngươi nhìn đi, Trầm Vân Tân sắp xảy ra chuyện rồi!”
“Cả một mảng màu đen này là cái gì vậy?” Lý Quý Hâm hỏi.
Trầm Dao Quân trừng mắt nhìn: “Là máu!”