Chương 108: Công chúa nổi giận
Trong lòng hoàng đế vẫn luôn có hoài nghi, nhưng thật may mắn khi hoàng hậu đã an bài cực kỳ chu đáo, vậy nên mới không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Chờ cho đến khi Trầm Dao Quân cầu nguyện xong trở lại trong cung một khắc kia, thần kỳ thay, hoàng hậu vậy mà hết bệnh! Giống như được ăn linh đan diệu dược vậy!
Chuyện này rất là kỳ diệu. Bởi vậy mà nó đã được người ta rỉ tai nhau truyền khắp trong cung. Người ta nói là Trường Ninh công chúa không ngốc, hoàng hậu khỏi bệnh rồi, đây có lẽ là do có được Nữ Oa nương nương che chở, cũng đều do người này có phúc!
Ai có thể nghĩ tới Trường Ninh công chúa bị ngốc những sáu năm trời, vậy mà lại khôi phục trí lực như một kỳ tích. Nếu cứ như vậy, công chúa vốn đã được sủng ái này chẳng phải sẽ còn được sủng ái tới tận trời cao hay sao?
Trầm Dao Quân cũng thay đổi tác phong vốn có trong ngày thường là thích rêu rao. Hiện tại nàng tạm thời ngụy trang bản thân thành một người văn tĩnh, biết nghe lời. Hoàng đế đang cần có một nữ nhi như vậy, người có thể thay hắn phân ưu giải nạn, có thể cùng hắn ủng hộ Trầm Ôn Du, chèn ép Trầm Vân Tân.
Hoàng hậu liền ở trong Phượng Linh điện mà than thở, việc hoàng đế một mực dành cho Trầm Ôn Du sự ưu ái này, ai cũng có thể nhìn ra được. Mặc kệ hắn đã từng sủng ái bao nhiêu phi tử đi nữa, nhưng người hắn từng thật lòng thương yêu vẫn là Thái tử phi. Nói thâm tình đi, vậy cũng đúng, bao nhiêu năm trôi qua mà hắn một lòng nhớ thương, nói bạc tình đi, lại không sai, chỉ người chết mới không quan tâm tới những thứ này.
Thời điểm Trầm Dao Quân vẫn còn ở trong Phượng Linh điện, hoàng đế đã cho người truyền đến lời nhắn, nói là sáng sớm ngày mai để cho Trầm Dao Quân tới buổi chầu triều.
Không thể nghi ngờ, đây là vì chuyện của Trầm Ôn Du. Hoàng hậu cũng đã định liệu được trước người này hẳn đang chí tại tất đắc: “Hai ngày này ở trong cung đã xảy ra nhiều chuyện đến long trời lở đất. Trầm Ôn Du nhờ có cả một đoàn võ tướng tới từ Tây Lâm châu bảo vệ, vậy nên đám Thái tử đảng mới không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà rốt cuộc thì bởi vì thủ hạ trung thần của Thang Vệ Quốc lại có không ít, cho nên dù Thang Vệ Quốc không ở kinh thành đi nữa, những người này vẫn ra sức che chở Trầm Vân Tân. Theo ta phỏng đoán, nếu như Thang Vệ Quốc vẫn không mở miệng quy phục, thì việc hắn ở trong tay Trầm Ôn Du sẽ không thể có được kết quả tốt đẹp gì. Ngày mai trong khi các ngươi nhìn diễn, thừa dịp Thang Vệ Quốc không có ở đây, trước hãy đem Trầm Vân Tân giải quyết đi.”
“Hoàng thượng cần có A Dao giúp cho Trầm Ôn Du được chính danh, nếu là như vậy, cũng chưa chắc đây không phải là một chuyện tốt.” Lý Quý Hâm nói: “Sáng mai ta sẽ cùng đi với nàng.”
Từ trước đến giờ, ở trong cung, Lý Quý Hâm vẫn luôn cùng Trầm Dao Quân nửa bước không rời, huống chi công chúa lại mới vừa khôi phục, nữ phó nào có đạo lý bỏ nàng đi một mình đây.
Trầm Dao Quân gật đầu một cái: “Được!”
Trầm Vân Tân đang phái người tranh thủ thời gian cứu cho được Thang Vệ Quốc ra. Thấy vậy Trầm Ôn Du liền thả ra tiếng gió, nói rằng Thang Vệ Quốc đã bị dẫn tới kinh thành.
Phu nhân Hoa Xà và Tấn Nhất được an bài ở trong một tiểu lâu, cách hoàng cung một quãng không xa. Sau khi đã được hoàng hậu sắp xếp xong xuôi hết thảy, chưa bao giờ các nàng lại được hưởng thụ cuộc sống áo tới giơ tay cơm tới há mồm như vậy, khỏi phải nói là có bao nhiêu thích ý.
Trong khi một bên là gió nhẹ mưa phùn, thì bên kia lại là nước sâu lửa nóng.
Sáng sớm hôm sau, Lý Quý Hâm liền dẫn theo Trầm Dao Quân đi lên triều.
Lúc đó trong hoàng cung đã lan truyền câu chuyện Trường Ninh công chúa có được thần nữ che chở, nhất định sẽ có hậu phúc. Tin này giống như thể nếu ai đó dựa vào Trường Ninh công chúa thì có thể trường sanh bất lão, tựa như được ăn vào thịt Đường Tăng vậy. Nó khiến người ta luôn cảm thấy một cô nương may mắn như vậy hẳn sẽ có được đại phúc báo. Vào cái thời điểm Trầm Dao Quân im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở trước mặt mọi người, đột nhiên nàng lại có cảm giác mình như được cả vạn người kính ngưỡng vậy.
Trầm Dao Quân từng bước từng bước đi lên, đôi chân nhỏ ngắn trông mới vừa vụng về vừa đáng yêu làm sao, nhưng không hiểu sao lại cũng có cảm giác nàng đang bước đi trên vạn người như vậy đây. Lý Quý Hâm đi theo sau nàng, nhìn thế mới biết cố nhịn làm sao để không bật cười là một chuyện biết bao khó khăn a.
Rõ ràng trước kia nàng là cái người nhìn đời lúc nào cũng mặt vô biểu tình, lạnh nhạt, vậy mà đột nhiên lại cảm thấy trên cõi đời này trò cười thật là nhiều.
Trầm Ôn Du vẫn còn đứng ở trước cửa, đi theo phía sau hắn là mấy vị đại tướng Tây Lâm châu, trong đám triều thần có cực ít người dám cùng Trầm Ôn Du đứng chung một chỗ. Thấy vậy Trầm Vân Tân cũng chỉ mắt lạnh mà nhìn. Rốt cuộc hoàng cung vẫn là địa bàn của thái tử, vô luận Trầm Ôn Du có làm ầm ĩ thế nào đi nữa, võ tướng của hắn cũng không thể đại náo triều đình!
Trầm Ôn Du lại là tao nhã, lễ phép hướng về phía Lý Quý Hâm gật đầu, sau đó hắn ôn nhu hướng về phía Trầm Dao Quân mỉm cười.
Trong lòng Trầm Dao Quân cực lực cự tuyệt cùng Trầm Ôn Du chơi trò huynh hữu muội cung, nhưng mà vào lúc này nàng còn phải diễn vai mình thật tốt. Hiện đang có hàng trăm ngàn đôi mắt nhìn nàng chứ đâu.
“Ôn Du ca ca, tới thật sớm!” Triều thần khó có được nhìn thấy một Trầm Dao Quân tự nhiên, hào phóng như vậy, vậy nên người người đều đem ánh mắt trừng lớn đến nỗi trông không khác gì cái chuông đồng lớn. Bọn họ nghe nói Trường Ninh công chúa vừa mới trở lại bình thường đã lập tức đi ngay Hy Thủy Hà, thay hoàng hậu cầu nguyện. Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện kể từ khi khỏi bệnh tới nay.
Nhưng cái bộ dáng này lại có gì đó không đúng cho lắm! Nàng, vị Trường Ninh công chúa vừa mới trở lại bình thường này, sau khi đến nơi này chuyện thứ nhất nàng làm lại không phải là cùng Thái tử chào hỏi, mà là cùng Trầm Ôn Du!
Ai cũng không biết vì sao Trầm Dao Quân lại xuất hiện ở nơi này, vì sao nàng lại có thể cùng Trầm Ôn Du tỏ ra lễ độ đến như vậy. Chẳng lẽ lại là có liên quan đến việc hoàng đế muốn sắc phong Trầm Ôn Du làm Tây Lâm vương?
Nếu vậy thì đây là đại nạn sắp ập lên đầu Thái tử rồi a!
Vào thời điểm Trầm Dao Quân đứng ở chỗ này, hoàng hậu lại đang âm thầm liên lạc với các đại thần, bọn họ giống như nhận được mệnh lệnh thống nhất, biết được bước kế tiếp sẽ là gì.
“Trường Ninh muội muội hôm nay cũng đến sớm.” Trầm Ôn Du vừa cười vừa trả lời: “Một lát nữa hãy đứng ở bên cạnh ta đi.”
Trầm Dao Quân gật đầu một cái, sau đó lại nhìn Lý Quý Hâm một cái.
Trầm Ôn Du liền cũng hướng về phía Lý Quý Hâm cười cười: “Một loạt võ tướng đứng ở phía sau ta đây đều là võ nghệ cao siêu từng vào sinh ra tử trấn thủ nơi biên ải, ai cũng muốn được cùng nữ phó khoa tay múa chân một vài chiêu.”
Lý Quý Hâm hạ thấp giọng của mình xuống: “Người nào thắng được tiểu khất cái thì mới có tư cách cùng ta luận bàn. Ta nghe nói, trên tay ngươi, người có thể thắng được Tấn Nhất không vượt qua con số ba đi?”
Trầm Ôn Du liền nghĩ tới tên thủ hạ bị Lý Tấn Nhất giẫm ở dưới chân lúc còn ở Thiên Ngung. Nếu như thật để cho những võ tướng này từng người một đấu tay đôi với Lý Quý Hâm, chỉ sợ rằng chỉ qua mấy chiêu, mấy vị đại tướng dưới tay hắn này cũng phải đi tới hồ Tĩnh Thủy mà nhảy xuống cả thôi.
Bên này đám người Trầm Ôn Du cùng Trầm Dao Quân chơi trò ngươi khỏe ta tốt, thì đám người Trầm Vân Tân bên kia lại là mắt lạnh nhìn nhau. Hắn là người rõ ràng nhất, Trầm Dao Quân không phải là cái gì mà được Nữ Oa nương nương che chở nên mới trở lại bình thường, như lời đồn đãi trong cung. Mà là nàng vẫn luôn một mực giả bộ ngốc. Không biết tại làm sao bây giờ lại là miệng truyền miệng, mọi người đều tin đó là thật, ai nấy đều đem Trầm Dao Quân thần hóa. Ghê tởm hơn chính là, không biết Trầm Ôn Du cùng hoàng đế nói cái gì lại khiến cho hoàng đế kiên định tin tưởng rằng, cái lúc trí khôn Trầm Dao Quân thay đổi có Trầm Ôn Du là người chứng kiến!
Trong lòng Trầm Vân Tân không ngừng chửi thầm. A! Nếu không phải Thang Vệ Quốc đang ở trong tay Trầm Ôn Du, hắn cần gì phải lo trước lo sau thế này?
Mọi người còn đang nói chuyện thì hoàng đế đã đi ra. Thái giám gân cổ lên kêu thượng triều, cả một đám người ùn ùn tiến vào.
Có Trầm Dao Quân ở đây, lúc này hoàng đế cũng không cần phải tránh né nữa: “Về chuyện liên quan tới việc sắc phong Tây Lâm Vương, nếu các vị ái khanh có ý kiến gì, hãy cứ nói tiếp.”
Nhìn cái khí thế này, có thể nhìn ra được, trong khi Trầm Dao Quân cùng Lý Quý Hâm không có ở đây, bọn họ đã đánh nhau đến vô số lần rồi.
Các vị đại thần vẫn nói như trước đó: cái gì mà không thể xác nhận thân phận của Trầm Ôn Du a, hơn nữa các hoàng tử khác cũng không một ai được sắc phong làm vương a… Nghe đến nỗi lỗ tai hoàng đế cũng phải sinh kén. Đây chính là gây khó dễ không tha.
Nhưng hôm nay hoàng đế đặc biệt rất có kiên nhẫn. Chờ cho các đại thần ồn ào một trận xong rồi, hắn mới lên tiếng: “Trẫm có một vấn đề, nếu như vào lúc bảo bối Trường Ninh của trẫm gặp phải nguy nan, lại có người cứu được Trường Ninh, trẫm nên phong thưởng người nọ như thế nào?”
“Dĩ nhiên là thăng quan thêm tước, ban cho ruộng tốt ngàn mẫu hoàng kim vạn lượng.” Tự nhiên sẽ có người nói ra, cũng không biết đó là phương nào.
“Tốt lắm!” Hoàng đế vừa cười vừa trả lời: “Vậy hãy để cho Trường Ninh tới nói một chút, thời điểm ở Thiên Ngung gặp nạn, ai là người đã cứu nàng.”
Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt, cái này cũng quá trực tiếp rồi đi?
Tuy rằng nàng không biết được mấy ngày trước đây trong hoàng cung đã đấu đến như thế nào là hôn thiên ám địa, nhưng nhìn vẻ mặt các vị đại thần đầy uể oải nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần tới họp như vậy, thật khiến cho người ta nhìn mà không đành lòng.
Trầm Dao Quân hắng giọng một cái rồi mới mở miệng: “Hai tháng trước đây ở Thiên Ngung, Ôn Du ca ca là người đã cứu A Dao.”
Lời vừa nói ra, cả triều thần lập tức ồ lên.
Hai tháng trước đây Trường Ninh công chúa đã xuất cung? Khi đó Thái tử điện hạ đã xuất hiện ở Thiên Ngung một cách bất chính hay sao? Đã xảy ra chuyện gì khiến công chúa cần phải có Trầm Ôn Du tới cứu?
“Nếu đã nói người cứu Trường Ninh cần được thăng quan thêm tước, như vậy hôm nay trẫm sắc phong Tây Lâm vương, như vậy thì có gì không thể?” Hoàng đế cười lạnh rồi nói: “Ôn Du là con ruột của trẫm. Những năm này hắn vẫn một mực ở Tây Lâm châu chịu khổ, hôm nay nhận tổ quy tông thì có gì mà không đúng? Ôn Du văn võ song toàn, tâm địa lại thiện lương, chỉ là đi ngang qua mà vẫn ra tay tương trợ, trẫm phong vương cho hắn, còn cần các ngươi gật đầu hay sao?”
Nói năng đến là có khí phách! Ngay tức khắc tất cả trở nên yên lặng như tờ.
Hoàng đế lại nói: “A Dao cũng đã nói, lúc nàng ở Thiên Ngung, Thái tử cũng đang có mặt! Ngươi nói xem, ngươi cùng A Dao ở trong cung đã lâu như vậy rồi, vậy mà khi A Dao gặp nạn, vì sao còn không bằng một người từ nhỏ chỉ sống ở Tây Lâm châu, cùng A Dao chưa từng có duyên gặp mặt một lần là Ôn Du vẫn ra tay cứu giúp? Ban đầu ngươi đi Thiên Ngung là vì cái gì? Hung thủ đã tìm ra được hay chưa?”
Ngày đó Thang Vệ Quốc đã bị Trầm Ôn Du bắt đi, Trầm Vân Tân nơi nào còn có tâm tình tìm bắt hung thủ nữa đây?
Trầm Vân Tân tức khắc quỳ xuống: “Là do nhi thần đã sai!” Hắn lại nhìn Trầm Dao Quân một cái, nhưng hắn không lập tức vạch trần lời nói dối của Trầm Dao Quân. Bởi vào lúc này, cho dù lời hắn nói ra mới thật sự là chân tướng thì cũng không có ai dám tin tưởng: “Chẳng qua là nữ phó đại nhân một mực cùng Trường Ninh nửa bước không rời, bất cứ lúc nào, chỗ nào đều cùng Trường Ninh đi với nhau. Một khi Trường Ninh xảy ra chuyện, người gần nhất cũng chính là nữ phó, trong khi nữ phó lại có võ nghệ cao cường, căn bản không cho người ngoài có được cơ hội xuất thủ.”
“Trường Ninh là trộm chạy ra khỏi cung, thân là nữ phó của công chúa, đáng lẽ nữ phó phải tự mình phải thời thời khắc khắc dạy dỗ công chúa mới phải. Cho dù lúc đó Trường Ninh còn chưa khôi phục trí lực, nữ phó lại có võ nghệ vậy nhưng lại không hề ngăn cản Trường Ninh. Như vậy thì liệu có nên hoài nghi nàng đã dung túng hay không? Đến khi công chúa gặp nguy hiểm lại không kịp thời cứu giúp, như vậy thì có nên hoài nghi nàng đã không làm tròn chức trách hay không? Nhi thần cảm thấy, lúc này cần một câu trả lời từ nữ phó!”
Năng lực quăng nồi sang người khác của Trầm Vân Tân thực sợ là quá mạnh mẽ. Bởi vì Thang Vệ Quốc không có ở đây, vào giờ phút này hắn chỉ có thể đem sự chú ý chuyển đời sang kẻ khác, như vậy mới có thể dành ra nhiều thời gian hơn cho bản thân.
Mà lời của hắn cũng thực có lý, trong khi các nàng lại chỉ toàn nói dối. Chừng đó cũng đủ thấy nữ phó này đúng là không làm tròn bổn phận!
Trầm Dao Quân lập tức trở nên nóng nảy. Nàng vội vàng tiến lên giải thích: “Không phải như vậy! Việc này cùng nữ phó không có quan hệ!”
Lý Quý Hâm đưa tay đem Trầm Dao Quân kéo trở lại, nàng đưa mắt ra hiệu cho người này nên lấy đại cục làm trọng, còn bản thân mình thì quỳ xuống trên mặt đất: “Đúng là ta đã không làm tròn bổn phận. Nếu vì chuyện công chúa xuất cung này, ta tự mình nhận lấy trừng phạt. Khi đó trí lực của công chúa còn chưa khôi phục, vậy nên ta cầu xin đừng nên trách tội công chúa.”
Trầm Dao Quân cứ muốn nói lại thôi, còn Trầm Vân Tân được một tấc lại muốn tiến một thước.
Rốt cuộc thì Trầm Ôn Du là cái người nhìn xa trông rộng, hắn đứng ra giúp Lý Quý Hâm thoát tội: “Cũng không phải là nữ phó đã không ra tay, chẳng qua vì lúc đó tình thế cấp bách, buộc…”
“Ta là nói về chuyện công chúa tự ý xuất cung!” Trầm Vân Tân cắt ngang lời của Trầm Ôn Du: “Còn về việc ngươi đã cứu nàng, đương nhiên là nàng sẽ cảm ơn ngươi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Trầm Ôn Du tức khắc nghẹn họng, nhưng Lý Quý Hâm cũng chỉ là cười cười: “Thái tử điện hạ thật đúng là được thể không buông tha người đây mà. Ta là người làm sai thì bản thân ta đã đứng ra gánh vác, vậy còn ngươi thì sao?”
Lý Quý Hâm dám ở ngay giữa buổi lên hỏi ngược lại Trầm Vân Tân như vậy, đương nhiên cũng là nắm được nhược điểm.
Trầm Vân Tân sửng sốt: “Ta?”
“Vì phụng mệnh nên Trầm Ôn Du mới mang theo chúng tướng Tây Lâm chạy tới kinh thành, vậy mà ngươi lại ở Thiên Ngung tìm cách ngăn trở, đã vậy lại còn ở ngoài cửa thành tụ tập giằng co, thiếu chút nữa vung tay đánh nhau. Theo ta biết được thì ngươi phải đi tra án, mà không phải là ngăn trở Tây Lâm quân có đúng không?” Lý Quý Hâm vừa cười vừa hỏi.
Một khi Lý Quý Hâm hỏi lên như vậy, đương nhiên sẽ có tướng quân Tây Lâm được Trầm Ôn Du giật dây luôn miệng phụ họa theo. Hắn nói hôm đó Trầm Vân Tân là cỡ nào diễu võ dương oai, còn hạ lệnh không cho phép Trầm Ôn Du được rời khỏi khách sạn một bước.
“Hử?” Hoàng đế đột nhiên nheo mắt lại, giọng đầy nghi hoặc.
Trầm Vân Tân đột nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng: “Vì vụ án mạng phát sinh ở trong khách điếm Thiên Ngung, đương nhiên ta có lý do nên mới làm như vậy. Ngược lại là nữ phó đại nhân, trăm phương ngàn kế nói sang chuyện khác, tại sao phải như vậy? Có phải là vì trốn tránh tội đã dung túng công chúa tự tiện xuất cung? Nữ phó là cái người mang tội trên mình, có tư cách gì đứng ở trong triều đây? Trước hãy mang người này xuống đánh một trăm đại bản, sau đó lại tới cùng ta thảo luận vụ án Thiên Ngung!”
“Không được!” Trầm Dao Quân rống lên một tiếng giận dữ, đem sức hấp dẫn toàn trường tập trung vào trên người mình: “Ai dám ở trước mặt ta động tới một cọng tóc của nữ phó?”