Chương 102: Dã tâm bị che giấu
Vốn cho là Trầm Vân Tân có khả năng giữ chân hắn được một thời gian, vì những chuyện hỗn loạn đã xảy ra ở Thiên Ngung, hai người kia hẳn phải xoay xở đến không xong, như vậy thì nhiệm vụ của nàng cũng sẽ hoàn thành. Ấy thế mà bây giờ vừa nhìn lại, nàng thấy mình tựa hồ đã quá coi thường Trầm Ôn Du, không phải chỉ là một chút!
Thoát thân quá nhanh! Không biết là do sức chiến đấu của Trầm Vân Tân quá kém, hay vì thực lực đã bị Trầm Ôn Du che giấu kia quá hùng hậu.
Lý Tấn Nhất đã chuẩn bị xông lên xé xác Trầm Ôn Du, nhưng lại bị Lý Quý Hâm đè xuống.
“Không được lộn xộn!” Lý Quý Hâm thấp giọng nói: “Nhanh như vậy mà hắn đã từ chỗ Trầm Vân Tân ra tới rồi, trong khi võ công của Trầm Ôn Du so với chúng ta lại không kém.”
Lý Tấn Nhất lui về phía sau một bước, trong khi Trầm Dao Quân thì ngược lại, nàng bước lên phía trước.
Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương không biết võ công, thế nhưng đây cũng là người duy nhất Trầm Ôn Du không thể động tới. Nếu như bây giờ hắn lại đem công chúa “ngốc” này bắt lại, vậy thì sự việc sẽ trở nên phiền toái hơn rất nhiều.
Trầm Dao Quân đi tới trước mặt hắn, dừng lại rồi ngọt ngào cười một tiếng: “Nếu như Ôn Du ca ca đã thịnh tình mời chúng ta như vậy rồi, vậy thì A Dao cũng không phải là không thể đáp ứng, nhưng mà…”
Thông thường, nếu như có một câu nói còn chưa nói hết, vậy thì phần còn lại mới là điểm chính.
“Nhưng mà cái gì?” Ý cười của Trầm Ôn Du rất nồng đậm. truyen bjyx
“Nhưng mà không được phép động tâm đối với mỹ nhân của ta.” Trầm Dao Quân ôm cánh tay mà dậm chân, trên đầu chỉ còn thiếu nước bốc lên một luồng khói: “Ngươi nếu là dám đánh chủ ý lên Mỹ Nhân Nữ Phó, vậy thì A Dao sẽ phải tức giận, một khi A Dao tức giận, vậy thì hậu cung sẽ trở nên nghiêm trọng!”
Ngay lập tức Trầm Ôn Du ném cho Lý Quý Hâm một cái nhìn thật sâu, như thể bản thân hắn đã nhìn ra được chuyện gì đó.
Trầm Ôn Du xoay người rời đi. Hắn biết, nhất định là Trầm Dao Quân vẫn sẽ đi theo.
“Làm thế nào mà ngươi lại thoát ra khỏi tay của Trầm Vân Tân nhanh như vậy?” Vừa đi Lý Quý Hâm vừa hỏi, hai cái tay dắt theo hai tiểu cô nương, trông chẳng khác gì một bà vú vậy.
“Ngươi không đoán được sao?” Trầm Ôn Du vừa cười vừa nói: “Vậy mà ta lại cho là nữ phó đại nhân sẽ lập tức nghĩ ra.”
Thật ra Lý Quý Hâm cũng đã tự mình đưa ra một suy đoán, đây hẳn là Trầm Ôn Du đã cố ý làm như vậy, bởi vì nàng không thể dò xét được thực lực chân thật của Trầm Ôn Du. Võ công của Trầm Ôn Du hoàn toàn vượt qua dự liệu của Lý Quý Hâm, hơn nữa còn đạt được tiêu chuẩn của thời kỳ Hoa Xà sơn còn đứng đầu giang hồ. Vậy nên một khi hắn muốn thoát khỏi hiện trường loạn đấu kia căn bản không phải là việc gì quá khó.
Còn trước mắt xem ra, Trầm Ôn Du đều đã đâu vào đấy dẫn dắt một nhóm ba người của Lý Quý Hâm tới chỗ có cả xe lẫn ngựa đã được hắn chuẩn bị từ trước. Điều này cho thấy, đối với những việc sẽ phát sinh vào buổi sáng hôm nay, hắn đều đã đoán ra từ trước.
Hắn đã dự liệu được từ trước việc mình bắt Thang Vệ Quốc sẽ không thể giấu giếm được quá lâu, dự liệu được việc Trầm Vân Tân sẽ ngay tại chỗ cùng hắn trở mặt, cũng như dự liệu được việc Lý Quý Hâm muốn lén lút chạy trốn.
Nếu như Lý Tấn Nhất không bị bắt, Lý Quý Hâm sớm đã rời khỏi Thiên Ngung rồi. Bởi vì việc phải tìm Lý Tấn Nhất mà thời gian chạy thoát bị trì hoãn, khiến cho Trầm Ôn Du có cơ hội khống chế thời gian của mình, hơn nữa còn một đường giám sát mấy người Lý Quý Hâm.
Còn về Trầm Vân Tân, nếu người này đã bị hắn ném lại ở trong nha phủ của Thiên Ngung rồi, muốn thoát thân cũng còn cần phải có một chút thời gian, huống chi hắn lại mang danh tới đây để tra án, nếu không tra ra được chút đầu mối nào thì lấy gì để nói năng sau khi trở về kinh đây?
Việc không thể trong thời gian ngắn nhất khống chế được Trầm Ôn Du, Trầm Vân Tân đã thực sự mất đi cơ hội này.
Chiếc xe ngựa được Trầm Ôn Du chuẩn bị cực kỳ sang trọng, ước chừng có thể nhét vào được bốn người. Đáng tiếc Lý Tấn Nhất lại không muốn ngồi xe ngựa, còn Trầm Dao Quân lại sợ ma trảo của Trầm Ôn Du đưa về phía Lý Quý Hâm, sống chết cũng phải cùng Mỹ Nhân Nữ Phó cưỡi chung một con ngựa, vậy nên cuối cùng tất cả đều cưỡi ngựa, hướng về phía kinh thành mà lên đường.
Lý Quý Hâm đã chuẩn bị tâm thế thoát khỏi Trầm Ôn Du trên đường đi, thế nhưng ám vệ của hắn lại mọi thời khắc giám sát các nàng không một chút lơi lỏng. Điều này khiến Lý Quý Hâm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được áp lực đến từ địch nhân.
“Có thể khiến cho nữ phó phải lo lắng như vậy, là vinh hạnh của ta.” Trong khi nói chuyện giọng của Trầm Ôn Du vẫn là nhàn nhạt như vậy. Đây rõ ràng là đang tán thưởng, thế nhưng ai cũng có thể nhận ra được một chút giễu cợt trong đó, thật khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đấm mặt hắn một cái.
Trầm Dao Quân là cái người sẽ không bao giờ cho phép người khác nói một câu mà mình không nói lại, nên nàng giận dữ trả lời: “Ánh mắt của ngươi không tốt! Đây không phải Mỹ Nhân Nữ Phó lo lắng, mà là ghét bỏ!”
Lý Quý Hâm liền cũng nhàn nhạt bổ thêm một câu: “Ngươi ở Tây Lâm châu quá lâu, ở đó sẽ không ai dám phản đối ngươi cái gì, nhưng đây ngươi là đang đi tới kinh thành, điều kiêng kỵ nhất là tùy tiện suy đoán người khác, làm vậy sẽ xảy ra chuyện.”
“Có thể xảy ra chuyện gì được đây?” Trầm Ôn Du lại không sợ.
Trên môi Lý Quý Hâm hơi hiện lên một nét cười: “Tỷ như ngươi nói ta lo lắng, vậy ta cũng cảm nhận được ngươi đang thật sự lo lắng.”
Trầm Ôn Du cũng chưa từng nghi ngờ năng lực của Lý Quý Hâm, dẫu sao, mặc dù địa vị của Hoa Xà sơn trong chốn giang hồ không hề cao, thế nhưng người trong giang hồ lại cũng biết, Hoa Xà sơn chính là cái môn phái không thể động tới.
Chặng đường từ Thiên Ngung đến kinh thành bất quá chỉ là mấy ngày, dọc theo đường đi không ngừng có thám tử tới báo cáo tình huống của Thiên Ngung cũng như của kinh thành. Mặc dù hắn không để cho Lý Quý Hâm nghe thấy, nhưng nàng vẫn đoán ra được, hẳn là Trầm Vân Tân đã từ Thiên Ngung thoát thân ra được.
Ở đây bọn họ đều không còn có nhiều thời gian, càng sớm đến kinh thành, phần thắng càng lớn.
“Ngươi không chuẩn bị thả Thang Vệ Quốc?” Lý Quý Hâm hỏi Trầm Ôn Du.
Trầm Ôn Du cũng không thèm giấu giếm: “Trừ người của hoàng hậu ra, sẽ không một ai biết được Thang Vệ Quốc ở trong tay ta. Nếu như ta có lén giết hắn đi, thì ngay cả chứng cớ Trầm Vân Tân cũng không thể tìm ra được, giống như vụ án ở Thiên Ngung vậy, không thể giải quyết được gì.”
“Nếu như ngươi giết hắn đi, Thái tử sẽ không bao giờ ngồi chờ chết. Việc này dính dáng đến lợi ích của quá nhiều người, làm như vậy đối với ngươi không có lợi.” Lý Quý Hâm cũng không thèm giấu giếm. Quan hệ giữa Trầm Ôn Du cùng hoàng hậu là rất vi diệu, hoàng hậu không có hướng về phía Trầm Ôn Du xuất thủ, ôm trong lòng nàng chính là tâm thái không thể đắc tội lại cũng không thể buông tha.
Trầm Ôn Du ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Sắc trời rất tốt. Thời điểm đến gần kinh thành tuyết không rơi, gió không thổi, lớp tuyết đọng lại trước đó đã mỏng đi mấy phần, chỉ còn lại một lớp mỏng manh, tiếng vó ngựa rơi vào trên tuyết vang lên lẹp xẹp lẹp xẹp, giòn tan, nghe rất vui tai.
Tâm tình của Trầm Ôn Du rất sảng khoái, hắn hoàn toàn làm không như thấy ngay bên cạnh có một Lý Tấn Nhất một đường không dừng bắn pháo miệng cùng với một Trầm Dao Quân không ngừng đề phòng hắn vô cùng nghiêm ngặt.
Chỉ có Lý Quý Hâm mới là đối thủ hắn có thể tiếp thụ, còn hai người còn lại kia cũng không phải là vì bọn họ không đủ năng lực, mà là vì tuổi tác quá nhỏ nên sự khác biệt quá lớn.
Hắn vừa cười vừa trả lời: “Ừ, tạm thời sẽ không giết Thang Vệ Quốc, giữ lại hắn còn có tác dụng. Để xem, ở trong lòng Thang Vệ Quốc mạng của mình trọng yếu hay là vị trí của Trầm Vân Tân mới là trọng yếu.”
“Vĩnh viễn không nên khảo nghiệm nhân tính.” Đây là Lý Quý Hâm cho hắn lời khuyên chân thành: “Một khi có so sánh, sẽ có chênh lệch.”
“Ý ngươi nói là, từ lâu Thang Vệ Quốc đã đem Trầm Vân Tân trọng yếu hơn bản thân của mình?” Ngày thường Trầm Ôn Du không ở trong kinh thành, đương nhiên không quá hiểu những chuyện như thế này. Thang Vệ Quốc là người một tay đem Trầm Vân Tân đẩy lên vị trí Thái tử, nếu như không phải có hắn ngầm cúc cung tận tụy, nếu chỉ dựa vào chỉ số thông minh của Trầm Vân Tân, ở trong cung, hắn không thể sống vượt qua được ba đường phố.
Cùng nhau đi qua một chặng đường dài đến như vậy rồi, dĩ nhiên về mặt cảm tình, người bình thường không thể sánh được. Cũng không phải là Lý Quý Hâm quá thưởng thức Thang Vệ Quốc, mà là vì từ đầu chí cuối, Thang Vệ Quốc vẫn luôn ở nâng đỡ Trầm Vân Tân nên mới thấu hiểu hắn đến như vậy.
Trầm Ôn Du cũng chỉ là cười cười, trạng thái ôn hòa có được suốt cả chặng đường này, đều xuất phát từ việc bọn họ cùng thấy rõ cục diện trước mắt.
“Vậy đánh cuộc thì thế nào?” Trầm Ôn Du mở miệng hỏi.
“Đánh cuộc cái gì?” Lý Quý Hâm cũng không quá để ý.
Trầm Ôn Du lại cười cười: “Ta đánh cuộc Thang Vệ Quốc sẽ bảo mệnh.”
Lý Quý Hâm liền buông thõng hai tay: “Ta đánh cuộc Thang Vệ Quốc sẽ bảo toàn Trầm Vân Tân.”
Về chuyện dùng cái gì để đặt cuộc, hai người đều là những người có mưu tính sâu xa, ai cũng không chịu nói ra mình đặt cuộc bằng cái gì.
Trầm Dao Quân lại ở một bên lo lắng suông, Mỹ Nhân Nữ Phó cùng Trầm Ôn Du đầu mày cuối mắt cùng nhau đánh cuộc! Người của Trầm gia đúng thật là những kẻ đào hoa, gặp người nào liền trêu ghẹo người đó. Nàng không thể thua trong thế ở đầu mũi lao được!
“Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao cũng phải cùng ngươi đánh cuộc mới được!” Trầm Dao Quân bĩu môi bày tỏ mình đang cực kỳ bất mãn.
“Đánh cuộc cái gì hử?” Lý Quý Hâm đã quen với việc Trầm Dao Quân ở trước mặt tỏ ý mình đang tồn tại: “Trẻ nít thì không thể đánh cuộc! Ngươi nên cùng Tấn Nhất học hỏi một ít.”
Lý Tấn Nhất trừng mắt nhìn: “Cùng ta học? Muốn học cái gì vậy? Học leo núi, leo cây, đánh chó sói, nói chuyện, ca hát hay làm nhà sao? Có thể a, ta cũng có thể dạy cho Quỷ nhát gan công chúa. Dẫu sao Tấn Nhất cũng là người cực kỳ rộng rãi!”
Trầm Ôn Du xoa xoa lỗ tai. Chỉ cần một khi Lý Tấn Nhất mở miệng, hắn liền cảm thấy trời đất trở nên u ám, bên tai không ngừng vù vù tiếng của một bầy ong bị vỡ tổ. Hắn thấy mình không thể nhẫn nại được nữa, trong lòng rít gào chỉ muốn được hất bàn một cái để giải tỏa.
“Nhưng mà Mỹ Nhân Nữ Phó lại cùng hắn đánh cuộc chứ không phải cùng ta đánh cuộc!” Cơn ghen tức của Trầm Dao Quân bùng nổ: “Mỹ Nhân Nữ Phó như vậy là thiên vị! Ta phải nói cho mẫu hậu biết mới được!”
Lý Quý Hâm vội vàng an ủi Trầm Dao Quân, thấy vậy Trầm Ôn Du liền ở một bên cười: “Nữ phó thật là quá che chở A Dao rồi.”
Trầm Dao Quân trừng mắt nhìn hắn một cái: ” Ai cần ngươi lo!”
Trầm Ôn Du không nói nữa. Hắn đã nhìn ra, Trầm Dao Quân chính là xương sườn mềm của Lý Quý Hâm.
Một cái cô nương vốn không gì là không thể như vậy, nếu như bị người ta bắt được xương sườn mềm, vậy thì sẽ không còn là người không gì không thể nữa.
Về đến kinh thành chỉ mới được mấy ngày, Trầm Dao Quân lại len lén ra khỏi cung. Cũng may đã có hoàng hậu là một người tài giỏi, nên mới bất kỳ lý do gì cũng có thể bịa ra được.
Ngược lại là bây giờ ở trong triều đình, chuyện được từ trên xuống dưới coi trọng nhất chính là mấy viên đại tướng tới từ Tây Lâm châu. Mà ở vào thời điểm mấu chốt này, còn có một người không thể nói chuyện được với, Hoàng thượng.
Trong cung cũng đoán ra được thất thất bát bát, mà vào giây phút trọng yếu này lại không thấy Trầm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc xuất hiện.
Có tin đồn là Thái tử điện hạ đã đi Thiên Ngung phá đại án, cũng không biết là cố ý hay vô ý mà người này đã bỏ lỡ vị đại khách tới từ Tây Lâm châu kia.
Lý Quý Hâm đi Phượng Linh điện, hoàng hậu vẫn ở nguyên chỗ cũ làm tiểu thủ công yêu thích của mình. Thanh Thư nói, gần đây hoàng hậu lại càng chuyên tâm hơn. Những thứ nàng làm ra dùng để bay trên trời, bò dưới đất, bơi trong nước. Chỉ cần là có thể làm được, nàng đều làm qua một lần.
Các tiểu công chúa tiểu hoàng tử trong cung cũng thích chạy tới Phượng Linh điện, bởi vì nơi này có rất nhiều đồ chơi hết sức thú vị. Hoàng hậu đã từng nói, muốn bắt được cái chuôi của các phi tần trong hậu cung, trước hết phải bắt được đứa nhỏ của các nàng.
Lý Quý Hâm cảm thấy lời này của hoàng hậu cũng thật là, nói như vậy thì chẳng phải mức độ nhạy cảm của hoàng hậu chỉ bằng đồ ngốc hay sao*.
“Ngươi cảm thấy công tử Du này như thế nào?” Trước mặt Lý Quý Hâm, hoàng hậu cũng không thèm giấu giếm mà hỏi thẳng.
“Là một đối thủ thực sự!” Lý Quý Hâm cũng trả lời thật đơn giản.
Nhưng hoàng hậu lại lắc đầu một cái: “Ngươi nói sai rồi! Hắn không phải là một đối thủ, mà là người trợ giúp.”
“Nói như vậy là có ý gì?” Lý Quý Hâm không hiểu.
“Giúp chúng ta khắc chế Trầm Vân Tân, hơn nữa sẽ còn là người ở trước mặt hoàng đế đưa tay trợ giúp!” Trên mặt hoàng hậu xuất hiện một nụ cười không dễ gì phát hiện:”Dã tâm của Trầm Ôn Du, tuyệt đối không chỉ là như ngươi và ta nhìn thấy!”