Chương 100: Quan huyện bị ngất xỉu
Trong tay Hoàng hậu không thể có quân quyền đặt ở bên ngoài được, ngoài cửa này ra thì Lý Quý Hâm không cách nào điều động, Trầm Dao Quân vừa nói đây là lễ vật đưa cho hắn, như vậy thì… Tây Lâm châu cách Thiên Ngung quá xa xôi, khả năng điều binh từ Tây Lâm châu là có thể loại trừ. Trầm Vân Tân đã sớm xông ra ngoài, hắn cần phải đánh đòn phủ đầu.
Trầm Ôn Du cũng đi theo ra ngoài, chỉ có Trầm Dao Quân chậm rãi từ trên ghế nhảy xuống. Nàng cầm đi mấy cái bánh bao từ trên bàn, chạy ra sau phòng chứa củi đưa thức ăn cho Lý Tấn Nhất.
Nơi này chẳng qua chỉ không cho phép Lý Tấn Nhất rời đi, chứ không có không cho phép Trầm Dao Quân đi vào.
Lý Tấn Nhất nghe thấy mùi thơm của bánh bao liền bò dậy, đôi mắt vẫn chưa mở ra, nhưng bàn tay thì đã sờ soạng trong ngực Trầm Dao Quân, móc bánh bao ra vừa ăn vừa tiếp tục giấc mơ.
Trầm Dao Quân nhìn thấy xích sắt trên tay nàng đã được cởi bỏ, nhưng trên chân vẫn còn như cũ, liền hỏi: “Tấn Nhất, Tấn Nhất, ngươi chuẩn bị lúc nào thì đi ra ngoài vậy a?”
Lý Tấn Nhất bĩu môi: “Đoán sai đối thủ rồi, không ra được. Đành phải để cho sư tỷ đem ta chuộc ra ngoài đi vậy.”
Bốn bề vắng lặng, Trầm Dao Quân nhìn quanh bốn phía rồi lại chạy ra ngoài.
Bên ngoài cửa thành Thiên Ngung, những người không có liên quan đều đã bị đuổi ra ngoài. Vì để bảo vệ Thái tử điện hạ an toàn, Trầm Vân Tân mang theo nhân mã tập họp lại đây để đối kháng với đội quân đang chuẩn bị vào thành. Trong đội ngũ này đương nhiên sẽ không có Lý Quý Hâm xuất hiện rồi. Đứng trong gió tuyết, bên trong khe hở nhỏ của cửa thành, Lý Quý Hâm đội nón lá khoanh tay đứng đó, thưởng thức biểu tình biến hóa vi diệu trên mặt Trầm Ôn Du.
Để cho một người vốn sóng cả không sợ hãi cũng phải sinh ra kinh ngạc, giống như để cho một người không bao giờ uống rượu đến mức say, vậy mà lại mượn rượu làm càn, loại chuyện này thực sự rất đáng để thưởng thức.
Những kẻ đi đầu vừa nhìn thấy Trầm Ôn Du liền quỳ xuống cả loạt: “Du công tử, bọn ta đã đến ứng cứu chậm một bước. Nghe nói ngài bị vây ở chỗ này, chúng ta đã phải đi suốt đêm tới đây!”
Đây cũng không phải đội quân từ Tây Lâm châu trực tiếp tới, mà là đội quân đã từ Tây Lâm châu lên đường từ trước đó, cùng Trầm Ôn Du chia thành hai đường vào kinh báo cáo công việc!
Làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới Lý Quý Hâm lại đánh chủ ý lên nhóm người này. Nếu như làm chậm trễ thời hạn vào kinh… Nếu như làm chậm trễ… Vừa chợt nghĩ tới đây, Trầm Ôn Du đã lập tức nhìn ra kế sách một mũi tên hạ hai con chim của Lý Quý Hâm.
Nếu như Trầm Ôn Du vào kinh không đúng như dự tính của hoàng đế, kẻ dám chọc giận ý đồ cất nhắc Trầm Ôn Du lên ngôi hoàng đế tất yếu sẽ bị điều tra kỹ càng. Như vậy thì vụ án tại huyện thành nhỏ Thiên Ngung sẽ biến thành một vụ đại án. Trầm Vân Tân lại cùng Trầm Ôn Du gặp nhau ở chỗ này, đây là chuyện vô cùng không hợp lý cho nên mưu đồ của hắn sẽ bị bại lộ.
Hoàng đế vốn đã không thích Trầm Vân Tân, vậy nên Thái tử phạm sai lầm cũng sẽ bị phán tội như thứ dân.
Một khi người của Trầm Ôn Du đến đây, Trầm Vân Tân tất yếu sẽ có hành động tự vệ cùng phản kích. Như vậy thì việc Thái tử gặp phải tập kích cũng không phải là chuyện nhỏ, nên phải tìm tới gốc để truy cứu vụ án giết người tại huyện trấn nhỏ này. Đến lúc đó, thật trùng hợp, khi tên hung thủ này lại là Trầm Ôn Du, có muốn cũng không trốn thoát.
Cứ như vậy, chuyện phế lập Thái tử sẽ bị gác lại, Trầm Vân Tân cùng Trầm Ôn Du ắt phải rơi vào thế ngươi chết ta sống.
Ngư ông được lợi đương nhiên là cái người vẫn luôn đứng ngoài cuộc là hoàng hậu rồi. Chờ cho hai phe bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề, hoàng hậu mới thừa dịp tiến vào.
Đây là hình ảnh tốt đẹp đến dường nào a! Trầm Ôn Du không nhịn được mà dành cho vị quân sư kia của hoàng hậu lời khen ngợi thật chân thành!
Nhưng nếu như hắn để mình dễ dàng bị vùi lấp vào cái hố to này của hoàng hậu như vậy, thì hắn thực đã phụ lòng yêu quý của hoàng đế dành cho mình rồi. Hắn chỉ cười nhạt, đỡ dậy đám thuộc hạ trung thành đang quỳ xuống này rồi ôn hòa trả lời: “Để cho mọi người phải lo lắng rồi. Ta chẳng qua chỉ là đi đường tắt qua Thiên Ngung mà thôi.”
Từ sau cánh cửa Lý Quý Hâm nhìn thấy rất rõ ràng, trong tay áo Trầm Ôn Du cất giấu một thanh kiếm rỉ, mũi kiếm hướng về phía Trầm Vân Tân. Người bình thường không thể nhận ra hành vi kín đáo này, nhưng các tướng sĩ đi theo hắn đã lâu đều nhận ra, kẻ nào là địch nhân.
Nếu đúng đội quân này phụng mệnh hoàng đế đi tới kinh thành, vậy thì Trầm Vân Tân không có quyền lục soát bọn họ.
Một khi người nhiều hơn, với thế lực đơn bạc, Trầm Dao Quân liền phải chịu sự khinh bạc.
Các quan viên của phủ nha Thiên Ngung nhìn một cái, thấy đây cũng là đại lão, liền vội vàng cung kính, mời tới ở trong phủ nha.
Lý Quý Hâm len lén quay trở về khách sạn, khi Trầm Dao Quân nhấc tay đem chốt cửa rút ra, vừa nhìn thấy người này, nàng lập tức nhào tới: “Mỹ Nhân Nữ Phó, rốt cuộc thì ngươi cũng đã trở lại! A Dao nhớ ngươi muốn chết!”
Lý Quý Hâm đưa tay vuốt tóc nàng một cái: “Tấn Nhất đâu rồi?” Nàng không thấy Lý Tấn Nhất ở trong đội ngũ của Trầm Ôn Du, liền biết ngay đã xảy ra chuyện.
“Đang bị giam ở trong phòng chứa củi.” Trầm Dao Quân trả lời: “Trầm Ôn Du đã sớm xem thấu thân phận các ngươi.”
“Ta biết rồi.” Lý Quý Hâm cười cười. Nàng xoay người đi về phía phòng chứa củi.
Đá văng đi cánh cửa, thế nhưng bên trong lại không có một bóng người, trừ dưới đất còn lại một nửa cái bánh bao đã bị Lý Tấn Nhất gặm qua.
“Tấn Nhất đã chạy thoát hay sao?” Trầm Dao Quân ngồi xổm dưới đất ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nàng vụt đứng dậy: “Không đúng! Nếu đúng là Tấn Nhất đã chạy thoát, sẽ không có chuyện đem nửa cái bánh bao vứt bỏ. Tấn Nhất đã bị người ta cưỡng ép mang đi!” Bất quá chỉ mới nửa canh giờ mà thôi, vậy mà nàng lại một chút cũng không nhận ra!
Lý Quý Hâm liền an ủi nàng: “Ngươi cứ yên tâm, Tấn Nhất sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lý Quý Hâm quá hiểu Lý Tấn Nhất, tiểu sư muội không dễ dàng để cho người ta bắt giữ như vậy. Nàng khẽ mỉm cười, xem như Trầm Ôn Du cũng là một người thần cơ diệu toán* đi.
Trầm Dao Quân cũng đã nghĩ đến, Trầm Ôn Du sẽ không thể nào bỏ qua cho mình. Cho nên, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách lôi kéo Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân cũng phải gia nhập vào trung tâm vòng xoáy Thiên Ngung này.
* Thần cơ diệu toán: Hiểu sơ là có tài mưu lược, dự đoán được tương lai (dựa theo câu chuyện về Lưu Bá Ôn, bạn nào muốn biết rõ hơn thì hỏi chị Google nha)
Hai người nhìn nhau cười: “Có người mời chúng ta đi qua rồi.”
Trầm Dao Quân phẩy đầu một cái: “Hừ, những nam nhân này, người nào cũng đều chẳng có gì tốt, ngày ngày đánh chủ ý lên Mỹ Nhân Nữ Phó của ta. Đều là một đám háo sắc, hắt xì!” Lại hung hăng hắt hơi một cái. Lần cảm lạnh này cũng thật là kỳ quái, khi Mỹ Nhân Nữ Phó không có ở đây thì lui một chút, Mỹ Nhân Nữ Phó trở lại một cái, người bị kích động một cái, liền nghiêm trọng lên.
Lý Quý Hâm đau lòng nhìn Trầm Dao Quân, ngươi nói xem, một cái tiểu cô nương thật tốt, vậy mà thân thể lại thật là kém, còn không bằng cả đứa trẻ hoang dã, dinh dưỡng không đầy đủ là Lý Tấn Nhất kia. Sau này nhất định phải mang A Dao leo núi chạy bộ nhiều một chút, bằng không, cái thân thể yếu ớt này làm sao có thể gánh nổi giang sơn Đông Châu được đây?
“Hắt —— xì ——” Trầm Dao Quân liên tiếp nhảy mũi mấy cái. Nàng vừa xoa mũi vừa nhảy nhót: “Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi! Nhìn này, khi ta tức giận cũng không thể khống chế được nhảy mũi! Mỹ Nhân Nữ Phó, chúng ta nhanh lên, đi tìm Trầm Ôn Du cùng Trầm Vân Tân đi thôi! Thừa dịp ta đang cảm lạnh nghiêm trọng, đem lây cho bọn họ trước đã!”
Thật là một tiểu muội muội tri kỷ! Lý Quý Hâm cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi mặc vào cho Trầm Dao Quân, mặc dù dài kéo lê sát đất, nhưng tốt xấu thì vẫn ấm áp.
Trầm Dao Quân liền xẹt một cái, kéo cái áo khoác ngoài lên chùi nước mũi…
Cánh cửa của huyện nha Thiên Ngung được mở ra, mời hai tôn đại thần đi vào. Đến đây Trầm Ôn Du thông báo, một lát nữa sẽ có người tới tìm hắn.
Chỉ một lúc sau đã thấy Lý Quý Hâm tiến đến, nàng lập tức được mời đi vào.
Lý Tấn Nhất bị Trầm Ôn Du đem giấu đi ở một nơi vắng vẻ nào đó, còn bản thân hắn đang ở trong phòng khách cùng Trầm Vân Tân uống trà.
Lần uống trà này rất có tiêu chuẩn: cái nắp được mở ra, hai người cùng bưng lên, dùng nắp ly gạt một cái, nhưng ai cũng không động đến miệng chén. Huyện thái gia nhéo một bên chân, hắn căng thẳng đến nỗi mồ hôi lạnh đổ ướt cả người, chờ cho hai người kia uống miếng nước đi rồi còn lên tiếng.
Nhưng mà hai người này lại rất có định lực, mỗi người duy trì một cái tư thế, nhưng chân Huyện thái gia lại đã tê rần, phịch một tiếng hắn té quỵ xuống nền nhà.
Đúng lúc này Lý Quý Hâm mang theo Trầm Dao Quân tiến vào, rốt cuộc Huyện thái gia cũng tìm được cơ hội để lên tiếng: “Càn rỡ! Nhìn thấy Thái tử điện hạ cùng… Cùng…” đến đây hắn lại không thể gọi lên cái tên của Trầm Ôn Du: “Còn không quỳ xuống!”
Trầm Dao Quân đá tới một cước: “Còn dám đối với bổn công chúa cùng nữ phó đại nhân kêu la om sòm! Ngươi đây là không muốn sống nữa hay sao?”
Huyện thái gia trợn trắng mắt. Má ơi! Lại tới thêm một ôn thần nữa! Vì vậy mà tròng mắt ngược một cái, đùng một tiếng, hắn lăn sang một bên mà ngất đi. Google ngay trang [ t rùmtr𝑢yện.V𝑁 ]
Trong khi đó hai người kia, vẫn cầm chén trà như cũ, tựa như người gỗ vậy.
Trầm Dao Quân đi tới trái phải mỗi người nhìn một cái, sau đó cầm lên bình trà, nước trong bình trà vẫn đang nóng bỏng, nàng ghé bình trà gần vào chén trà của Trầm Vân Tân một chút, sau đó nước nóng tràn ra, rót thẳng vào bàn tay của hắn. Theo bản năng Trầm Vân Tân buông lỏng ngón tay một cái, ngay lập tức chén trà rơi xuống trên đất vỡ nát.
“Trầm Dao Quân! Ngươi đang làm cái gì vậy hả?”
Đến lúc này, ngồi đối diện bên kia, Trầm Ôn Du mới cử động thân mình, hớp một hớp nhỏ, nhưng lại lập tức đặt chén xuống, cầm khăn lên lau mép một cái.
Trầm Dao Quân buông thõng hai tay: “A Dao là vì muốn tốt cho Thái tử ca ca, nên mới thêm nước cho ngươi. Thêm nước, phơi phơi chút nắng thì mới có thể mọc ra cây non được!”
Đứa nhỏ này lại bị phát ngốc, thản nhiên rót ngắt, tùy tâm sở dục.
Bên ngoài huyện nha là nhân mã của hai bên, nơi đó cũng đang giằng co, cùng chờ cho chủ nhân của mình ra lệnh một tiếng…
Trầm Ôn Du khẽ cười rồi lắc đầu một cái. Hắn là người rõ ràng Lý Quý Hâm cùng Trầm Dao Quân nhất. Hai người này đến đây không phải để xem trò vui, các nàng tới là để đòi lại Lý Tấn Nhất.
Lý Quý Hâm đã đem mặt nạ lấy xuống, để lộ ra gương mặt vốn có. Trông nàng tựa như một đóa hoa cao lãnh, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể khinh nhờn. Là một trong những cố vấn xuất sắc nhất của hoàng hậu, đây là định nghĩa được Trầm Ôn Du dành cho nàng. Đương nhiên rồi, còn có là bà vú của Trường Ninh công chúa nữa.
Ánh mắt của hắn khi nhìn Lý Quý Hâm quá mức ôn nhu, thế cho nên Trầm Dao Quân tức khắc nổi lên địch ý, nàng đứng ra chắn ngay trước người Lý Quý Hâm, giọng giận dữ cùng bất bình: “Ai còn tiếp tục nhìn Mỹ Nhân Nữ Phó nhà ta, ta liền đào tròng mắt của hắn ra, băm thành tương cho chó ăn!”
Trầm Ôn Du dụi mắt một cái, thật là đau…
“Nữ phó đại nhân! Lần đầu gặp mặt, xin được chiếu cố.” Trầm Ôn Du vừa cười vừa đưa tay ra, nhưng bị một cái tát của Trầm Dao Quân đánh rớt. Muốn sờ bàn tay nhỏ bé của Mỹ Nhân Nữ Phó hả? Đừng hòng, không có cửa!
Còn Lý Quý Hâm lại chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Chỉ sợ đây không phải chỉ là lần đầu gặp mặt, mà sợ là còn có thâm thù.”
Đương nhiên Trầm Vân Tân không biết được bọn họ đang nói gì: “Lý Quý Hâm, ngươi tới nơi này để làm cái gì?”
Lý Quý Hâm cười cười: “Chẳng lẽ Thái tử điện hạ đã quên những gì ta đã nói với ngươi từ trước đó rồi sao?”
Nàng nói nàng sẽ giúp Trầm Vân Tân một tay, lời này một chút cũng không thành thật.
Trầm Ôn Du liền vừa cười vừa nói: “Hóa ra nữ phó đại nhân cùng Thái tử còn có đổi chác. Như vậy xem ra, ta đây chen vào không lọt rồi.”
Lý Quý Hâm chớp mắt cười cười: “Sao vậy? Chẳng lẽ công tử Du lại không hài lòng với lễ vật do công chúa chuẩn bị cho ngươi? Còn muốn một đao chặn ngang quan hệ tốt giữa ta cùng Thái tử điện hạ?”
Thật ra giữa bọn họ không thể coi là bạn thân, mà chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Lý Quý Hâm tiếp tục nói: “Không khéo là, nghe nói sau khi đội quân Tây Lâm châu đang trên đường vào kinh phải rẽ ngang đi vào Thiên Ngung, Hoàng thượng đã rất tức giận, hậu quả hẳn là nghiêm trọng.” Nàng liếc mắt nhìn Trầm Ôn Du một cái rồi nói tiếp: “Vấn đề nghiêm trọng nhất không phải ở chỗ này, mà là ở chỗ, sau khi công tử Du rời khỏi Tây Lâm châu, thế lực của Thái tử điện hạ bắt đầu xâm phạm vào Tây Lâm châu. Chờ đến khi ngươi trở về, chỉ sợ rằng Tây Lâm châu đã sớm tiến hành một trận thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Ta nói như vậy liệu có đúng không, Thái tử điện hạ?”
Trầm Vân Tân nhíu mi một cái: “Ngươi vừa nói gì?”
Lý Quý Hâm vừa cười vừa nói: “Như thế nào Thang Vệ Quốc Thái phó đã tới Thiên Ngung rồi, vậy mà vẫn chưa thấy xuất hiện? Ta có nghe nói mấy ngày trước đây người ta bắt được một vị quan cao cấp tới từ kinh thành ở vùng lân cận Tây Lâm châu, chẳng lẽ là…”