Chương 11
Cung Trầm giảng cho Bồ Dao Tri khoảng chừng ba tiết học. Giảng đến mức miệng khô lưỡi khô. Cung Trầm ngược lại chưa nói cái gì, nhưng số lần nhíu mày và thanh giọng lại hơi nhiều hơn một chút
Bồ Dao Tri tâm thần lĩnh hội, sau tiết thứ ba, cậu lập tức đứng phắt dậy.
Cậu chủ động nhiệt tình nói: “Mình đi mua nước đây!”
Cung Trầm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, liền ừ một tiếng.
Bồ Dao Tri vừa mới chuẩn bị xoay người muốn đi, thì đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì, vì thế lại quay đầu lại lần nữa.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Ừm…… Bạn học Cung Trầm, bạn muốn uống gì nha?”
Cung Trầm mắt cũng không nâng, “Tùy tiện.”
Bồ Dao Tri yên lặng ứng thanh, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống lầu đến siêu thị trong trường học.
Ở siêu thị trường học, cậu mua cho mình một chai nước. Sau đó chọn lựa kỹ càng một phen, cuối cùng liền mua cho Cung Trầm một bình nước điện giải bán chạy nhất trong siêu thị.
Mua hai chai nước xong, cậu suy tư một chút, xoay người cầm thêm một chai sữa bò từ trên kệ để hàng nữa ôm vào trong lòng. Thanh toán ba chai nước xong, Bồ Dao Tri ôm đồ uống, thấp thỏm đi đến trước cửa phòng học của Hoài Thi.
Cậu co rúm đứng ở cửa phòng học, vẫy vẫy tay về phía Hoài Thi trong phòng học.
Cậu nhỏ giọng gọi: “Thi Thi ——”
Trong phòng học, Hoài Thi nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó đứng lên. Hoài Thi rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Bồ Dao Tri.
Trên mặt Hoài Thi vẫn mang theo tươi cười như cũ, nhưng trong mắt, đã sớm không có nửa phần ý cười.
Hoài Thi giương mắt nhìn cậu, hỏi: “Làm sao vậy? Có việc sao?”
Mang theo một chút thái độ lấy lòng, Bồ Dao Tri lấy sữa bò từ trong lòng ngực ra, đưa cho cậu ta. Cậu cười ngốc ngốc nói: “Thi Thi, cho bạn nè.”
Hoài Thi nhíu mày. Đây không phải thứ mà cậu ta thích uống.
Hoài Thi nhìn sữa bò trên tay Bồ Dao Tri, tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía chai nước điện giải không đường mắc nhất trong lòng ngực của cậu.
Hoài Thi hỏi: “Vì sao không đưa chai mắc nhất kia cho tôi?”
Hỏi xong, Hoài Thi nhìn hai chai nước khác trong lòng ngực Bồ Dao Tri, vậy mà đột nhiên hiểu ngầm cái gì.
Hoài Thi hiểu rõ, nâng nâng cằm chỉ về phía chai nước điện giải kia, nói: “Chai mắc nhất kia, là mua cho bạn học Cung Trầm à?”
Vừa rồi lúc mua sữa bò, Bồ Dao Tri một lòng chỉ nghĩ có thể Hoài Thi sẽ tương đối thích uống sữa bò ngọt hơn một chút, ngược lại hoàn toàn sơ sót vấn đề giá cả.
Trải qua Hoài Thi nhắc nhở như vậy, Bồ Dao Tri liền hoảng loạn lên.
Cậu hoảng loạn giải thích: “Mình chỉ nghĩ là…… là có thể Thi Thi sẽ thích uống sữa bò ngọt hơn, cho nên mới……”
Tươi cười của Hoài Thi phai nhạt một chút.
Cậu ta lạnh lùng nói: “Tôi nói với cậu tôi thích uống sữa bò ngọt lúc nào?”
Bồ Dao Tri nhớ lại một chút, phát hiện hình như Hoài Thi đích xác chưa từng nói qua.
Vẻ mặt cậu xấu hổ, áy náy lập tức cúi đầu xin lỗi Hoài Thi: “Thực xin lỗi Thi Thi…… Là mình sai rồi……”
Hoài Thi cười lạnh, lại lần nữa nhấc cằm chỉ vào chai nước điện giải trong lòng ngực Bồ Dao Tri.
Hoài Thi đúng lý hợp tình nói: “Cậu đưa chai nước kia cho tôi.”
Bồ Dao Tri do dự.
Bởi vì tuy rằng cậu không xác định Cung Trầm có thích uống nước điện giải hay không. Nhưng hai chai nước còn lại này, thì cậu có thể khẳng định, Cung Trầm tuyệt đối không thích uống.
Bởi vì cậu đã từng tung tăng mua cho Cung Trầm mua rồi, nhưng đều bị cự tuyệt.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice’s House.
Bồ Dao Tri do dự một lát, sau đó thật cẩn thận mà thương lượng với Hoài Thi: “Thi Thi, có thể đổi chai khác hay không nha? Bởi vì sữa bò và……” Thấy Bồ Dao Tri từ chối, còn không chờ Bồ Dao Tri mở miệng nói xong, thì Hoài Thi đã nhanh chóng cắt ngang.
Hoài Thi như là tức khắc hiểu được gì, liền bừng tỉnh đại ngộ nói: “Là bởi vì học bá đứng đầu toàn trường kiên nhẫn giảng đề cho cậu, cho nên chai nước mắc nhất kia nhất định phải đưa cho hắn uống, đúng không?”
Bồ Dao Tri nghe tiếng, lập tức sửng sốt.
Cậu ngẩn người, không nghĩ tới Hoài Thi thế mà sẽ nghĩ như vậy, vì thế vội vàng giải thích: “Thi Thi, mình không có……”
Hoài Thi không nhẫn nại, lại lần nữa cắt ngang. Hoài Thi cười ngâm ngâm hỏi: “Đứng nhất toàn trường giảng đề cho cậu, nên bây giờ cậu rất vui vẻ có phải hay không?”
Bồ Dao Tri tuy không rõ vì sao Hoài Thi đột nhiên sẽ hỏi cái này, nhưng cậu vẫn cực kì thành thật gật đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Nhưng Hoài Thi lại không cười.
Hoài Thi nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt Bồ Dao Tri, ánh mắt càng thêm âm trầm. Một loạt hành động ‘lấy lòng’ của Bồ Dao Tri trước mắt này, ở trong mắt Hoài Thi, tất cả đều biến thành sự khoe khoang vô hình.
Đặc biệt là sau cái gật đầu của Bồ Dao Tri vừa rồi, với Hoài Thi mà nói, chính là hoàn toàn xác minh suy nghĩ trong lòng cậu ta giờ phút này.
—— đắc ý cái gì chứ?!
Nhìn thấy cậu ta sau khi bị Cung Trầm cự tuyệt, cho nên mới riêng mua một chai sữa bò mà cậu ta không thích uống, chạy tới khoe ra với cậu ta sao?
Tên Beta hạ tiện này thật sự là ghê tởm đến cực điểm!
Nhìn vẻ mặt vô tội mờ mịt của Beta trước mắt, trong lòng Hoài Thi chỉ cảm thấy càng thêm bực bội. Mà khiến Hoài Thi càng thêm không hiểu, chính là hành động của Cung Trầm.
Không biết cái tên Beta cấp thấp Bồ Dao Tri này đã cho Cung Trầm uống thuốc gì. Hay là do Alpha đỉnh cấp Cung Trầm này tự uống lộn thuốc, lại hoặc là, căn bản là do đầu óc Alpha đỉnh cấp Cung Trầm này có vấn đề ——
Nhìn như không thấy thỉnh cầu của một Omega đỉnh cấp dung mạo xuất chúng như cậu ta, ngược lại nhiệt tâm đi giảng đề cho một tên Beta đê tiện. Rốt cuộc, trong đầu của Alpha đỉnh cấp Cung Trầm này, đang suy nghĩ cái gì?
Hoài Thi không hiểu.
Cũng không có cách nào để hiểu.
Cậu ta kém chỗ nào so với tên Beta đê tiện này?
Bất kể là nhan sắc hay là gia thế, thậm chí là giới tính, thì tên Beta đê tiện này có chỗ nào hơn được cậu ta chứ! Càng nghĩ, thì tâm tình Hoài Thi liền càng thêm khó chịu và ác liệt.
Cậu ta không chút do dự mà nhét sữa bò lại vào trong lòng ngực Bồ Dao Tri, ngữ khí cũng lạnh nhạt theo. Hoài Thi lạnh lùng nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không thích uống cái này, cậu đi đi.”
Bồ Dao Tri có chút vô thố mà liếc mắt nhìn Hoài Thi một cái, há miệng muốn nói cái gì đó.
Nhưng người sau hoàn toàn không cho cậu cơ hội nói chuyện, vừa nói xong, liền quay đầu đi mất. Nhìn chăm chú vào bóng dáng quyết đoán rời đi của Hoài Thi, Bồ Dao Tri nhìn sữa bò trong lòng ngực, uể oải mất mát mà cúi đầu xuống.
Làm sao bây giờ……
Hình như cậu chọc cho Thi Thi tức giận rồi……
Bồ Dao Tri rầu rĩ không vui trở về phòng học, ngồi vào vị trí của mình. Cậu duỗi tay, đưa nước điện giải trong lòng ngực cho Cung Trầm. Người sau mặt không cảm xúc mà tiếp nhận.
Bồ Dao Tri do dự một hồi, sau đó quay đầu, mờ mịt tự hỏi: “Bạn học Cung Trầm…… Làm sao bây giờ…… Hình như…… hình như mình chọc Thi Thi tức giận rồi.”
Cung Trầm mặt liệt không đáp, chỉ hỏi lại: “Những kiến thức vừa rồi cậu tiêu hóa hết rồi sao? Nhớ rõ ràng hết rồi à?”
Bồ Dao Tri yên lặng, ngoan ngoãn lắc đầu. Cung Trầm không hề nói tiếp, chỉ lẳng lặng mà nhìn cậu. Beta nào đó đã hiểu.
Cậu ngậm miệng lại, vứt vấn đề phiền não vừa rồi ra sau đầu, lại lần nữa yên lặng mà cầm lấy vở ghi chép.