Chương 11: 'Khinh Vân Tụ'
- Trang Chủ
- Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy - Thực Lộc Khách (full)
- Chương 11: 'Khinh Vân Tụ'
Khanh Chu Tuyết nhìn xuống cánh chim vỡ nát, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia tiếc nuối.
Vân Thư Trần búng tay một cái, những mảnh băng vụn vỡ liền bốc hơi như được nấu sôi lên, rồi nhanh chóng tan thành nước, thấm xuống đất. Nàng nhẹ ngẩng đầu nhìn lên trời, chau mày nói, “Đó là cái gì?”
Trên bầu trời có hai bóng đen đang chau lượn thành vòng tròn, cũng được một lúc lâu rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn đáp xuống. Khanh Chu Tuyết nhanh chóng nhận ra đó là hai chú kim điêu vô cùng uy phong mà nàng đã thấy qua.
Là kim điêu của Nguyễn Minh Châu.
Nguyễn Minh Châu là cô nàng dị tộc luôn đồng hành cùng nàng ở ngoại môn. Nàng ta đã từng cho nàng xem qua hai chú chim này khi chúng còn là chim non trong lồng, chúng có màu vàng thật rực rỡ, được mua về từ chợ phiên.
Nàng ta nói, hai chú chim này thật đáng thương, không thể dưỡng trong lồng như thế được. Nàng còn nói người Trung Nguyên sẽ không dưỡng điêu.
Một thời gian sau đó, hai chú điêu này được nàng dưỡng đến có phần nhân tính; chúng có thể truyền tin, còn có khả năng săn những con thú nhỏ như thỏ và đem về cho nàng.
“Là tìm ngươi.” Vân Thư Trần khẽ thở dài, “Nếu ta không ở đây, có lẽ chúng sẽ đáp xuống.”
Nói xong, Vân trưởng lão liền nhanh chóng rời đi.
Hai chú kim điêu kia quả thật là dựa vào trực giác của mình mà ngầm đánh giá Vân trưởng lão. Chúng tự thấy nàng là mối nguy hại đến tính mạng của mình, nên bay mãi bay mãi cũng không dám hạ xuống. Nàng vừa rời đi là một chú đã đáp ngay xuống cánh tay Khanh Chu Tuyết, trong khi chú còn lại đáp trên nhánh cây ngay gần bên.
Khanh Chu Tuyết nâng lên cánh tay, thật nặng. Trên chân chú kim điêu là một chiếc phong thư được cột chắc chắn vào. Khanh Chu Tuyết mở thư ra, bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo của Nguyễn Minh Châu.
Dù sao cũng đã tốt hơn nhiều so với vài năm trước, khi đó nàng ta một chữ cũng không viết được.
‘Khanh Chu Tuyết, dạo gần đây ngươi không đến, dù sao không đến cũng là may mắn, chỗ này rất nhàm chán. Hắn đã bắt đầu ôn tập lại bài học.’
‘Nhà của ngươi ở thật ra là ở đâu? Khi rảnh rỗi ta tìm qua thăm ngươi.’
Khanh Chu Tuyết viết thư hồi âm. Dĩ nhiên là nàng ta không thể đến đây.
Hạc Y Phong thuộc về nội môn, hơn thế nữa nơi đây là chỗ ở của Vân trưởng lão. Dù nói nàng đang trú ngụ ở đây, cũng không thể tuỳ tiện đem người khác đến tụ tập. Nàng biết Vân Thư Trần thích thanh tĩnh.
Viết tới đây, nàng không khỏi đưa ánh mắt nhìn qua Vân Thư Trần. Nàng ấy đang đứng ở xa xa kia, tay cầm kéo tỉa tỉa vài nhánh cây, cành lá trên những chậu hoa lâu năm.
Khanh Chu Tuyết đi đến tiền đình, ngồi xuống cạnh bàn đá viết xong vài dòng cuối rồi cột vào chân chim điêu, gửi theo chúng cất cánh bay đi.
Vân Thư Trần bước đến, đầu ngẩng nhìn hai chú chim trông có vẻ khá vội vã, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện nàng, “Bỗng nhiên nhớ ra một việc, là có liên quan đến ngươi, nên cũng muốn hỏi ngươi một chút.”
Khanh Chu Tuyết gác bút, không tự giác liền ngồi thẳng lên.
“Khi ấy Chưởng môn nói cũng không sai, ngươi là Đan linh căn, thích hợp nhất tương đối vẫn là Kiếm tu. Một kiếm công phá vạn pháp. Hắn có ý muốn ngươi theo Kiếm tu, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Trưởng lão muốn ta theo học sao?” Nàng trầm mặc một lát rồi khẽ hỏi.
“Đây là con đường của chính mình, theo hay không đều là do ngươi tự chọn.”
“Có điều, lúc thi tài trong nội môn cũng sẽ có không ít người sử dụng binh pháp, nên học một chút công phu cũng không phải là không tốt. Hay là ngươi đi thử một lần? Về sau không thích cũng không cần miễn cưỡng.”
Nàng đã nói như thế.
Khanh Chu Tuyết liền gật đầu chấp thuận, cũng không nói thêm câu nào. Nàng luôn như thế, đối với những gì Vân trưởng lão nói luôn luôn không có gì dị nghị.
Ngày hôm sau, nàng đến Kiếm Các. Đây là lần đầu tiên nàng đến đây, nơi này không cách xa lắm Chưởng môn điện, cả hai nơi đều toạ lạc tại chủ phong.
So với Hạc Y Phong vắng vẻ, nơi đây nhìn thoáng qua liền thấy có rất nhiều người, tuy nhiên so với ngoại môn ồn ào, có phần hỗn loạn, nơi đây tuy đông người nhưng lại có phần thanh tịnh hơn nhiều.
Nàng nhìn qua một lượt, thấy có vài thiếu niên đang xoay người múa kiếm, vừa đi vừa đánh ra mấy tư thế, trông có vẻ vô cùng tiêu sái. Một người trong đó vô tình nhìn thấy nàng, liền xoay người bật ngược một cái. Hắn đáp ngay xuống trước mặt Khanh Chu Tuyết, ống tay áo bay phất qua, mũi kiếm điểm xuống đất.
“Sư tôn bảo, hôm nay có một nữ oa oa muốn đến học kiếm, đó chính là ngươi?”
[Nữ oa oa: búp bê]
Khanh Chu Tuyết nhìn vào thanh trường kiếm trong tay hắn một lúc, rồi ừ nhẹ một tiếng.
“Ta là nhị đệ tử của Chưởng môn, tên là Trần Liên Thanh. Sư tôn hiện đang bận rộn xử lý tông môn sự vụ, nhưng người cũng có nói qua hôm nay ngươi sẽ đến đây, nên bảo ta dạy cho ngươi những gì cơ bản nhất.”
Trần Liên Thanh đưa cho nàng thanh kiếm gỗ, rồi hắn cũng cầm một thanh thay cho thanh Ngân Kiếm của mình, để tránh vô tình làm nàng bị thương.
“Đây là chiêu thứ nhất trong ‘Quy Nhất’, gọi là ‘Khinh Vân Tụ’. Sư tôn đã từng nói qua, chỉ một nhát kiếm chém ra có thể nhìn ra bản chất của một Kiếm tu tu sĩ, đúng đến hơn tám chín phần.”
“Kiếm dĩ nhiên là rất bén, nhưng cũng không thể vì thế mà dùng hết sức đâm tới, làm thế sẽ dễ dàng mất đi trọng tâm. Như sương khói lượn lờ toả ra khỏi hang động, đã định sẵn phương hướng từ đầu, nên cũng chỉ cần nhẹ nhàng nương theo tự nhiên mà tản ra.”
Khanh Chu Tuyết khẽ mím môi dưới, tay cầm kiếm gỗ đâm tới trước. Nàng còn chưa kịp đâm ra, mũi kiếm đã bị kiếm của Trần Liên Thanh dùng lực khẩy lên.
Nàng lảo đảo lùi lại mấy bước, rồi dùng mũi kiếm chống xuống đất để giữ lại thăng bằng.
Hắn chau mày, mặt nghiêm túc nói, “Ngươi đứng còn không vững. Sau hôm nay ngươi mỗi ngày đều phải tập đứng tấn.”
“Ha ha ha…”
Bỗng nhiên từ xa có tiếng cười rộ phát lên. Bóng cây xào xạc dịch chuyển, người chưa thấy đâu đã thấy một bầu rượu vàng nhạt treo lủng lẳng từ từ trượt xuống, như chủ nhân của nó đang chơi trò câu cá.
Một vị thiếu niên có vẻ như đang say khước, lưng tựa vào cành cây từ trên cao nhìn xuống Khanh Chu Tuyết, trong miệng còn ngậm cọng cỏ, vểnh lên nói, “Ha ha, ta còn tưởng nhân vật tuyệt thế thiên tài mà lão Chưởng môn lải nhải mãi là như thế nào lợi hại. Trông qua mới thấy, thật vô nghĩa.”
“Đại sư huynh, ngậm miệng lại.” Trần Liên Thanh nhíu mày. “Ngươi uống say rồi thì đi ngủ đi.” Vị sư đệ này khi giáo huấn sư huynh còn mang theo mấy phần khí phái của sư tôn.
“A…” Hắn cũng không chút tức giận, giật dây câu bầu rượu lên rồi phi thân đáp xuống, chân vừa chạm đất liền thấy bộ dáng hắn có phần loạng choạng. Một giọt rượu kém chút nữa đã rơi ngay trên đầu Khanh Chu Tuyết.
Trần Liên Thanh vội kéo Khanh Chu Tuyết ra sau mình, tránh để nàng đứng gần con ma men này, “Lần sau có thấy hắn cũng đừng để ý, tránh xúi quẩy.”
Một chiêu ‘Khinh Vân Tụ’ này, Khanh Chu Tuyết luyện rất nghiêm túc, đến giữa trưa tư thế đã rất ra dáng, tinh tế chuẩn mực. Nàng đem trọng tâm cơ thể hạ thấp xuống một chút, nên hạ bàn nhìn ổn hơn rất nhiều, không như lúc bắt đầu còn xiêu vẹo, lắc lư.
Trần Liên Thanh dõi theo nàng, khá hài lòng.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, nàng mỗi ngày đều chăm chỉ đến Kiếm Các đúng giờ, Chưởng môn mỗi khi có thời gian rãnh cũng sẽ đến đây tận lực chỉ dạy nàng một chút. Bất quá dạy chút này công phu giết gà cũng không cần dao mổ trâu, nên hầu hết thời gian vẫn là Trần sư huynh phụ trách.
Hôm nay, nàng tại chỗ quen thuộc đứng chờ Nhị sư huynh, nhưng bất ngờ người đến không phải là hắn, mà là một gương mặt không mấy gì thân quen.
Hắn nâng mí mắt nhìn qua nàng, gương mặt trông có phần ỉu xìu, khoé miệng khẽ nhếch, “Tiểu mỹ nhân, ta thấy ngươi đi theo tên kia tập luyện mấy ngày nay, có gì tiến bộ không?”
Thì ra là vị sư huynh say mèm hôm ấy, cả buổi chỉ ngủ khò khò trên cành cây. Chỉ tiếc là lúc này bộ dáng hắn cũng không khá khẩm hơn gì.
Khanh Chu Tuyết không khỏi chau mày, lại nghe hắn giải thích, “Hôm nay sư huynh Trần Liên Thanh của ngươi phải ra ngoại môn trực, nên có lẽ sư tôn của ngươi đã phải đổi người kèm cho ngươi. Tỉ như ta đây, Đại sư huynh hoà ái Tiêu Hồng.”
“Biểu tình của ngươi như thế là sao? Tốt xấu gì ta cũng hơn tên kia vài năm công phu.”
“Tới đi tiểu mỹ nhân, đem hết những gì ngươi học được cho ta xem.” Hắn ngồi xếp bằng xuống, tay cầm lên bầu rượu hớp một ngụm.
Khanh Chu Tuyết khẽ gật đầu một cái, rồi liền dùng bộ kiếm pháp ‘Quy Nhất’ mà đánh tới. Tổ sư gia khi biên soạn bộ này có lẽ đã cân nhắc đến tâm tính của những người mới bắt đầu tu luyện, nhằm tránh dài dòng làm nản chí, nên nó chỉ có đúng bảy chiêu. So với những bộ có ba mươi sáu chiêu hay bốn mươi tám chiêu, quyển này tương đối nổi trội, phổ biến hơn.
Về phần tại sao lại đặt tên quyển sách là ‘Quy Nhất’, Khanh Chu Tuyết luyện rất nhiều năm về sau mới có thể ngộ ra phần tinh tuý trong đó. Mọi chiêu thức trên đời, biến hoá đa dạng, đủ kiểu, nhưng thật ra cũng đều khởi nguồn từ những chiêu cơ bản nhất. Như rất rất nhiều con đường dài bất tận, nhưng thuỷ chung khởi điểm cũng chỉ là từ một con đường.
Múa xong đủ bộ bảy chiêu, nàng hơi có chút đổ mồ hôi, nhưng bất quá cũng không phải là rất mệt mỏi. Đọc 𝑡hê𝙢 các chươ𝒏g 𝙢ới 𝑡ại # Tг U𝙢𝑡гuyệ𝒏.v𝒏 #
Tiêu Hồng bỗng nhiên đứng lên, “Ngươi cảm thấy mình luyện được như thế nào?”
Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ, “Cảm thấy cũng không có chỗ sai.”
“A,” Hắn trào phúng nói, “Đúng là cũng không có chỗ sai, nhưng tiểu mỹ nhân, vi huynh nói lời này có hơi khó nghe, ngươi vừa rồi cũng chỉ là khoa tay múa chân, công phu như thế còn không bằng đi khiêu vũ. Nghe nói ngươi còn chưa bái sư đúng không, kiểu này đến lúc thi đấu trong nội môn chắc chắn sẽ bị đánh gục.”
“Sư tôn của ngươi,” Khanh Chu Tuyết trầm tư một chút, “Chưởng môn năm đó không phải là cũng dạy ngươi như thế sao?”
“Đúng là như thế.” Tiêu Hồng cười cười, “Nhưng hắn không nhận thức được bản thân là tuyệt đại Kiếm tu, nên cũng không biết cách truyền thụ phương pháp giảng dạy cho đệ tử của mình như thế nào.”
Có lẽ hắn đã uống đến hỏng cả đầu óc, nên mới dám phát ngôn cuồng ngạo, chế giễu cả Chưởng môn như vậy.
Khanh Chu Tuyết đứng yên với thanh kiếm của mình, “Vậy ngươi cảm thấy ta nên như thế nào?”
Tiêu Hồng ném thanh trường kiếm đến chỗ nàng, “Đừng dùng kiếm gỗ nữa, mất mặt lắm. Ngươi sợ mũi kiếm vạch lên gương mặt nhỏ xinh của mình sao?”
Rồi hắn cũng rút ra bên hông thanh linh kiếm của mình, chỉa về hướng nàng, nói, “Ta nhường ngươi mười chiêu, nếu ngươi không dùng đến linh lực của mình mà đánh trúng ta, thì coi như đã luyện thành.”
Khanh Chu Tuyết gật đầu, cầm lên kiếm thủ lễ, rồi liền đánh một chiêu đâm tới trước mặt hắn. Tiêu Hồng miệng lẩm bẩm đếm số, thân thủ linh hoạt như khỉ nhảy qua nhảy lại, tránh tới tránh lui, đợi đếm vừa tới mười liền rút kiếm ra xả ngay vào kiếm của Khanh Chu Tuyết, làm vang lên một âm thanh kim loại đập vào nhau kéo dài chói tai.
Khanh Chu Tuyết lập tức lui lại vài bước, kẽ tay nàng không khỏi run lên.
Tiêu Hồng năm nay đã gần mười tám tuổi, hắn lớn hơn nàng gần bốn tuổi. Nam tử trưởng thành, thân thể tráng kiện, khí lực dù cố kềm chế lại vẫn lớn hơn nàng rất nhiều.
Các chiêu của Khanh Chu Tuyết được đánh ra vô cùng tinh tế, nàng đã học chúng đến thuộc lòng, nên so với Tiêu Hồng nhát kiếm của nàng chém ra có phần còn đúng tiêu chuẩn hơn.
Đáng tiếc, so với sự cách xa về trình độ và sức mạnh giữa hai bên, chỉ kỹ xảo thôi cũng là vô vọng.
Hắn lại đâm đến nàng một kiếm, lúc này Khanh Chu Tuyết chỉ còn cách tránh qua một bên. Tiêu Hồng cuối cùng quẳng luôn cả kiếm, dùng vỏ kiếm cùng nàng đánh nhau.
Khanh Chu Tuyết lăn trên mặt đất vài vòng, mắt nhanh tìm chỗ trống để tìm cách đứng dậy, nhưng chưa kịp tìm ra đã cảm thấy trên đỉnh đầu có một tia gió đang quét tới. Nàng theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm, tay lập tức cầm lên thanh trường kiếm hòng cản lại nhát chém tới kia. Đáng tiếc, lực chém xuống quá lớn, nàng chỉ còn cảm thấy cổ tay mình tê rần, vỏ kiếm chặt mạnh xuống, trường kiếm liền rơi đi.
Chỉ ngắn ngủi mấy chiêu, liền phân ngay thắng bại.
Nàng quỳ trên mặt đất, tay nắm lấy tay phải lúc này đang đau đến run rẩy. Một thân bạch y lúc này đã vò đến toàn là tro bụi.
Tiêu Hồng khoanh tay, nói, “Nếu là đánh nhau thật, ngươi cũng không còn bàn tay đó đâu.”
Hắn lộ vẻ không vui, cầm lên bầu rượu chúc vào miệng, mới phát hiện bầu rượu đã cạn từ khi nào. Thế là hắn đến kéo nàng lên, “Nhớ kỹ hôm nay ngươi bị đánh thế nào, để sau này không còn bị như vậy nữa. Được rồi, về tìm Vân trưởng lão của ngươi mà khóc nhè đi.”