Chương 86
Người đàn ông bị vệ sĩ kéo đi giãy giụa, cuối cùng bị đưa ra khỏi khách sạn, giống như một cái túi rác vứt trên bãi cỏ trước cửa.
Anh ta nhìn hai người đàn ông cao hơn mình rất nhiều với khuôn mặt hung dữ, đôi mắt đỏ đến mức như muốn chảy máu. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nắm chặt tay dùng hết sức lực đánh một người trong số họ khi đang quay người rời đi.
Còn chưa kịp đến gần, người vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp đã tung một cú đá vòng tròn mạnh vào bụng anh, một vệ sĩ khác lại đấm anh một cái: “Yên phận đi.”
“Tôi muốn tìm Cố Cảnh Hàm, tôi muốn tìm cô ta!” Người đàn ông ôm bụng, đau đớn co rúm lại, kéo ống quần của vệ sĩ không cho anh ta rời đi.
Vệ sĩ lại không tiếc sức mà đá cho anh ta một cước, trường hợp dây dưa thế này họ đã thấy nhiều, cười lạnh nói: “Tìm cô ấy là có thể có được 10 triệu sao? Người như cô ấy, đừng nói một cái mạng là 10 triệu, đáng giá mấy tỷ đấy, còn như như anh chẳng đáng giá một xu.”
Người vệ sĩ rời đi, người đàn ông nằm trên bãi cỏ, cơn đau khiến anh ta đổ mồ hôi.
Nhân viên bảo vệ khách sạn tới đuổi: “Nào, nhanh lên, chỗ này là khách sạn cao cấp, nằm ở đây trông ra thể thống gì?”
Người đàn ông loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất, không nói lời nào, rồi bỏ đi.
“Không đáng một xu sao?” Anh ta nhìn bàn tay đầy vết chai và tê cóng của mình.
“Không đáng một xu.” Anh ta cười lớn, không quan tâm đến việc những người xung quanh cho rằng anh ta là kẻ mất trí.
Sau khi người đàn ông bị đưa đi, Chu Cần vô cùng căng thẳng, lẩm bẩm ở bên cạnh Cố Cảnh Hàm: “Tôi có linh cảm anh ta sẽ đến tìm cô mà, công ty vào không được, lại không biết lịch trình của cô, nhưng họp thường niên của Cố Thị tổ chức lớn thế đương nhiên phải biết rồi, với anh ta mà nói thì đây là con đường duy nhất.”
Cố Cảnh hàm xoa xoa cổ tay đau nhức, trong mắt trống rỗng không nói gì.
“Cố tổng, cô không sao chứ?” Chu Cần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn thấy vòng tròn quanh cổ tay có màu đỏ tím, tạo thành một đường phân chia rõ ràng với nước da trắng nõn vốn có của cô.
Cố Cảnh Hàm thu tay lại, đút vào túi quần, thản nhiên nói: “Không sao, cô có thể quay lại ăn tối rồi.”
Chu Cần hỏi: “Còn cô thì sao?”
“Tôi muốn về sớm.” Sau khi trở về chỗ ngồi, Cố Cảnh Hàm cầm túi xách đi chào hỏi những người khác, Chu Cần nhất quyết để hai vệ sĩ đưa cô về, lần này Cố Cảnh Hàm không nói gì.
Trên đường đến bệnh viện, Cố Cảnh Hàm im lặng, hai vệ sĩ làm nhiệm vụ của mình không nói lời nào, đến bệnh viện liền bắt taxi rời đi.
Đã mười giờ, từ khoa ngoại trú đến khoa nội trú gặp rất ít người, Cố Cảnh Hàm khoanh tay bước đi, ánh trăng trải dài bóng cô, khiến cô trông đặc biệt vắng vẻ.
Cổ tay phải vẫn còn hơi đau, sưng tấy so với cổ tay bên kia, Cố Cảnh Hàm biết Hàn Bùi Vân nhìn thấy sẽ lo lắng, vì vậy vừa tiến vào liền kéo tay áo xuống.
Cô bước vào phòng bệnh, trên khuôn mặt vốn vô cảm hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Dì Vương nằm trên giường ngủ thiếp đi, ngáy tiếng vừa phải, Hàn Bùi Vân nằm giữa giường bệnh, hai nhóc con thì nằm bên cạnh, nghe mẹ kể chuyện Cô bé quàng khăn đỏ.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, mí mắt An Ca và Lịch Lịch xuhp xuống, như thể sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng lại mở to mắt muốn nghe xong câu chuyện này trước khi chìm vào giấc ngủ.
Cố Cảnh Hàm đi vào không hề có tiếng động, cô đứng trong góc lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, tâm tình bất an và lo lắng ban đầu dần dần ổn định trở lại.
Cố Chỉ Lịch ngủ trước, đầu nhỏ tựa vào ngực mẹ Hàn, chiếc mũi nhỏ chuyển động đều đặn theo hơi thở.
Hàn Bùi Vân càng hạ thấp giọng nói vốn đã trầm thấp, chỉ nói thêm mấy phút, An Ca cũng ngủ mất.
Cố Cảnh Hàm sau đó đi ra khỏi góc, đứng ở cuối giường, mỉm cười nhìn Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân nhìn thấy Cố Cảnh Hàm, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, chậm rãi di chuyển ra giữa hai đứa trẻ, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Cô đã tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ của Cố Cảnh Hàm, trong phòng có sưởi ấm nên mặc bộ đồ ngủ mỏng cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Dì Vương và bọn trẻ đều đã ngủ say, Hàn Bùi Vân không nói gì, chỉ đi tới trước mặt Cố Cảnh Hàm, ôm lấy cô.
Vừa mới ôm, Cố Cảnh Hàm liền lùi lại và tách ra.
Hàn Bùi Vân dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi.
Nhưng cô lại nghe thấy Cố Cảnh Hàm thì thầm vào tai mình: “Chị vừa từ bên ngoài về, trên người còn hơi lạnh.
Hàn Bùi Vân cười nhẹ, không quan tâm chút nào, muốn ôm cô lần nữa.
Cố Cảnh Hàm hơi cúi đầu hôn lên môi Hàn Bùi Vân rồi ôm lấy cô ấy.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, cô nhìn vào mắt Hàn Bùi Vân, gần như dùng hơi thở mà nói, ngoại trừ Hàn Bùi Vân ở gần như vậy, không ai có thể nghe thấy.
Cô nói: “Chỗ này ấm.”
Sự dịu dàng như nước, từ mọi phương hướng lao về phía Hàn Bùi Vân, cô bị chất lỏng ấm áp bao bọc, trái tim sắp tan chảy.
“Đi tắm đi.” Cô đẩy Cố Cảnh Hàm vào phòng tắm, lấy quần áo cho cô ấy thay.
Cố Cảnh Hàm cởi áo khoác, sau đó cởi bộ đồ bên trong, cô giơ tay cởi cúc áo sơ mi: “Em không về sao?”
Hàn Bùi Vân gấp quần áo gọn gàng, đặt sang một bên: “Em tưởng chị sẽ về rất muộn, cho nên tối nay ngủ lại đây.”
“Vậy tối nay chúng ta ngủ trong phòng ngủ nhỏ?” Dì Vương đã ngủ trên giường phụ nên không có chuyện gì ngoài ý muốn.
“Ừm, em thay ga trải giường rồi.” Hàn Bùi Vân nhặt lấy áo sơ mi mà Cố Cảnh Hàm cởi ra, trên đó có mùi nước hoa thoang thoảng, rất thơm.
“Em muốn xem chị cởi quần áo à?” Cố Cảnh Hàm không để ý, cô chỉ sợ Khóc Nhè sẽ phát hiện vết thương trên cổ tay mình.
“Đâu phải chưa từng thấy…” Hàn Bùi Vân thúc giục cô nhanh chóng tắm, đi vòng qua phía sau cô, muốn giúp cô cởi khóa thắt lưng sau lưng.
Vừa cởi ra, đột nhiên mất đi cảm giác trói buộc, Cố Cảnh Hàm vô thức che ngực lại.
“Chị thật là…” Xấu hổ gì chứ.
Hàn Bùi Vân đang muốn trêu chọc cô, thì ánh mắt nàng rơi vào tay đang đặt trên ngực, giờ có muốn cười cũng không cười nổi.
“Tay bị sao vậy?” Cô lập tức nắm lấy tay phải Cố Cảnh Hàm, cẩn thận sợ làm cô ấy bị đau, cầm tay kiểm tra cẩn thận.
“Gặp phải kẻ gây rối, đã xử lý xong rồi.” Cố Cảnh Hàm không muốn Hàn Bùi Vân lo lắng chuyện nhỏ nhặt như vậy, nói thêm: “Không sao đâu, không đau chút nào.”
Hàn Bùi Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Cố Cảnh Hàm hít một hơi thật sâu, không tự chủ mà rút tay phải lại.
“Chị còn nói không đau.” Hàn Bùi Vân trừng mắt nhìn cô, “Mau tắm đi!”
Cố Cảnh Hàm rất nghe lời, Khóc Nhè bảo đi tắm thì nhanh chóng đi tắm.
Lúc cô đi ra thì trong phòng bệnh yên tĩnh, biết Khóc Nhè đã vào phòng nhỏ, cô mặc váy ngủ vào người, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Hàn Bùi Vân tựa vào đầu giường, đặt laptop trên đùi, tiếng gõ chữ rất lớn.
Cố Cảnh Hàm vừa đi đến, thì Hàn Bùi Vân khép máy tính lại, đứng dậy lấy chai dầu đã đặt sẵn ở đầu giường.
“Đưa tay cho em.” Cô đưa tay về phía Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm ngoan ngoãn đưa tay phải ra, đặt vào lòng bàn tay Khóc Nhè.
Hàn Bùi Vân đổ thuốc dầu lên vết bầm tím, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, thấy Cố Cảnh Hàm không la đau, cô mới dùng lực nhiều hơn.
“Sao lại bị thế?” Cô xoa xoa chỗ sưng tấy, nghe có vẻ trách móc nhưng lại cảm thấy vô cùng đau lòng, “Chị đi họp thường niên, còn có người kiếm chuyện với chị à?”
“Chuyện nhỏ thôi.” Cố Cảnh Hàm cười cười, nhìn thấy Hàn Bùi Vân vẫn không vui, thì dùng tay trái đang rảnh véo véo mặt Hàn Bùi Vân.
“Sao lại ra tay nặng thế, này có hận ý gì chứ.” Hàn Bùi Vân quay mặt đi, oán giận nói.
“Được rồi, được rồi nè.” Cố Cảnh Hàm đưa tay tới vỗ nhẹ lưng cô.
Hàn Bùi Vân trực tiếp tựa lên vai Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm giơ tay còn lại lên, vừa tắm xong cơ thể rất ấm áp, cô ôm chặt Khóc Nhè của mình.
Khi cô gặp người đàn ông trong khách sạn, ban đầu cô dường như không sợ hãi lắm, sau khi người đàn ông kia rời đi, nhìn thấy làn da tím tái trên cổ tay lúc này mới thấy sợ.
Lỡ như người đàn ông kia làm chuyện cực đoan hơn, có khi nào cô không được nhìn thấy Khóc Nhè với bọn nhỏ rồi không?
Tình trạng của Lịch Lịch vừa mới có tiến triển, cô không được để xảy ra chuyện gì, như vậy mới để Khóc Nhè yên tâm.
Hàn Bùi Vân nhận thấy Cố Cảnh Hàm có gì đó kỳ lạ, cũng biết được lúc này cần được cô ôm, cho nên không xen vào, cứ để mặc cô ấy ôm mình, đặt một tay ra sau lưng Cố Cảnh Hàm, giống như là đang dỗ dành đứa trẻ tủi thân.
“Ngủ thôi.” Bị ôm ở tư thế này hồi lâu, eo của Hàn Bùi Vân cảm thấy có chút đau nhức, cho nên cô bảo Cố Cảnh Hàm nằm xuống rồi ôm tiếp.
“Được.” Cố Cảnh Hàm tắt đèn ngủ, nằm xuống bên cạnh Hàn Bùi Vân, nhích lại gần bên cạnh cô, để hai người gần nhau hơn.
Hàn Bùi Vân dang rộng một cánh tay: “Tới.”
Cố Cảnh Hàm nằm nghiêng, gối lên khuỷu tay Hàn Bùi Vân, đây là vị trí dịu dàng của riêng cô.
Một chân lơ đãng gác lên người Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm vòng tay qua eo cô, tư thế này tựa hồ muốn đem cả cơ thể dung nhập vào cơ thể kia.
“Cố Móng Heo….” Hàn Bùi Vân nhìn trần nhà tối tăm, hỏi: “Rốt cuộc chị đang giấu em chuyện gì?”
“Không có.” Cố Cảnh Hàm rúc vào trong ngực cô, nói cũng khá tự tin.
“Chúng ta hẹn hò, là người yêu, cũng là người nhà của nhau, có chuyện gì mà không thể nói? Có đôi khi em cảm giác trong lòng chị vẫn có một bức tường ngăn cách em ở bên ngoài.” Hàn Bùi Vân nói, chán nản thở ra.
Cố Cảnh Hàm vẫn bất động, nội tâm dâng lên sóng gió, cô không nói thật là vì sợ Khóc Nhè không vui.
“Em nghĩ nhiều quá rồi.” Cố Cảnh Hàm nói.
Hàn Bùi Vân vẫn như cũ thở dài: “Haizz.”
Cô đã cho người này cơ hội để thú thật, nhưng Cố Móng Heo thế này phải khiến cô dùng thủ đoạn để bức cung.
Nghe thấy Hàn Bùi Vân thở dài, Cố Cảnh Hàm có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn cô, Hàn Bùi Vân nghiêng người nằm đối mặt Cố Cảnh Hàm.
“Có muốn cởi quần áo không?” Hàn Bùi Vân hỏi.
Cố Cảnh Hàm không hiểu: “Hả?”
“Không phải chị thích ngủ khoả thân à?” Hàn Bùi Vân cởi áo trên người trước, “Ngủ khoả thân có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, thư giãn cơ thể, này là theo lời chị nói đó.”
Cố Cảnh Hàm do dự một chút, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn cởi bộ đồ ngủ ra.
Trong bóng tối, Cố Cảnh Hàm có thể cảm nhận được ánh mắt hừng hực kia đang khoá chặt gương mặt cô, ý đồ rất rõ ràng.
Sầu muốn chết!
“Sao chị cách xa em thế?” Hàn Bùi Vân nhìn ra được, Cố Móng Heo biết cô muốn làm gì, người này đang né tránh.
Có vấn đề! Chắc chắn là có vấn đề!
Cố Cảnh Hàm nghe xong liền sát lại gần, nắm tay Hàn Bùi Vân, để chứng tỏ bản thân không bài xích việc thân mật, sẵn tiện khống chế động tác của Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân chỉ là hơi ngẩng mặt lên, chuẩn xác tìm được môi Cố Cảnh Hàm, chậm rãi ngậm lấy.
Đầu óc Cố Cảnh Hàm bắt đầu hoạt động nhanh chóng, thân mật cũng được, nhưng cô phải chủ động!
Hàn Bùi Vân còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Cố Cảnh Hàm nghiêng người đè cô.
“Để chị.” Môi Cố Cảnh Hàm nhẹ nhàng vờn ngay tai Hàn Bùi Vân, hai chữ này nghe có vẻ đặc biệt gợi tình.
“Tay của chị…” Tay bị thương là tay phải, còn dùng được sao?”
“Có thể cử động, không đau.” Cố Cảnh Hàm hôn Hàn Bùi Vân, nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài, không có đường để Hàn Bùi Vân phản kháng.
Hơi thở Hàn Bùi Vân thất thường, dù vậy, cô vẫn muốn nói: “Nhưng em sợ đau!”
“Lần này sẽ không đau đâu.” Cố Cảnh Hàm trấn an cô, “Thử đi em?”
“Không…” Hàn Bùi Vân giãy giụa mấy lần, lại bị Cố Cảnh Hàm hôn lần nữa, nụ hôn đủ dài đủ để động tình, cơ thể rất nhanh đã rã rời, không thể động đậy.
“Em phải cho chị cơ hội, thực hành mới có thể trưởng thành, có đúng không?” Cố Cảnh Hàm cười nói, dùng môi ngậm lấy môi Hàn Bùi Vân, đột nhiên nảy ra một ý tưởng vi diệu.