Chương 133: Tình cảm nhỏ bé này ngày một lớn dần theo thời gian
- Trang Chủ
- Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt? - Mèo trắng mắt xanh
- Chương 133: Tình cảm nhỏ bé này ngày một lớn dần theo thời gian
“Vậy cũng có nghĩa là thành công rồi?”
“…”
Cô lại im lặng.
Không phải cô không muốn trả lời, mà là không biết làm cách nào để đáp lại, mà cũng là vì bây giờ tim cô đập nhanh đến mức sắp vỡ tung rồi.
Gia Khiêm nương theo chút ánh sáng nhỏ giọt, nâng tay áp lên má Mỹ Ly: “Còn tiếp tục không trả lời nữa… tôi xúc động quá lại muốn làm gì cậu thì tôi cũng không chắc đâu.”
Trong bóng tối mờ ảo, cả hai chạm phải ánh mắt nhau, Mỹ Ly chợt nghiêng đầu, nhắm mắt lại.
Môi chạm môi, Gia Khiêm bị hành động đột ngột này của Mỹ Ly làm cho giật hết cả mình.
Một câu trả lời, theo một cách khác.
Cái hôn ngắn ngủi, Mỹ Ly hơi nghiêng người, coi như đã cho cậu biết đáp án. Bàn tay đang áp bên má bất ngờ di chuyển, đỡ sau đầu cô, cậu đứng thẳng dậy, hôn đáp lại.
Nhịp tim còn chưa kịp ổn định của Mỹ Ly lại tăng tốc, bàn tay đang đặt sau đầu cô nóng hổi, mặt cô cũng nóng bừng, hơi thở của cậu quanh quẩn quanh chóp mũi, đầu óc cô rối bời chẳng biết nổi gì nữa.
Cô đứng không vững, đôi bàn tay nhỏ chẳng biết bám vào đâu đành nắm chặt vạt áo của Gia Khiêm.
Lúc tỏ tình đã ngại, sau khi hôn xong lại càng không dám nhìn mặt nhau, Mỹ Ly xấu hổ lấy hai tay che kín mặt.
Gia Khiêm biết cô ngại, cậu cũng rất biết cách quan tâm: “Để Khiêm che giúp cho.”
Nói rồi cậu cũng đưa tay mình lên, giúp cô che mặt.
Mỹ Ly: “…”
“Gia Khiêm, cậu lại muốn ăn đòn rồi phải không?”
Sau khi “dỗ” bạn gái xong, cánh tay Gia Khiêm có thêm hai vết cào.
Cậu nắm tay cô đi lại con đường cũ, nhưng dường như lần này vẫn có gì đó sai sai.
Mỹ Ly nhìn cậu đầy thương cảm.
“Biết thế lúc nãy đã không nhéo cậu.”
Gia Khiêm như rơi vào tuyệt vọng: “Lát nữa đến nhà cậu ngủ có được không?”
“Không được, cậu nghĩ gì thế, muốn ăn chổi chà của mẹ tôi hả?”
“Thì đằng nào chẳng bị ăn chổi.” Nghĩ nghĩ rồi cậu lại thấy lời cô nói có thật nhiều ý nghĩa, “Nhưng mà cô Phương khó đến vậy sao? Chỉ xin ngủ nhờ thôi mà, Khiêm ngủ ở phòng anh của Ly mà cũng bị ăn chổi sao?”
Mỹ Ly: “…”
Hóa ra người nghĩ nhiều mới chính là cô.
Cuối cùng đôi chim ri mới nhú nắm tay nhau đi bộ về nhà.
Mấy chục phút trước, cạnh góc cây mà hai đứa đang đứng có hai đứa nhỏ đạp xe đi tới.
Cô bé nhỏ khoảng lớp 6 lớp 7 ló đầu ra từ sau lưng cậu bạn.
“Thế An ơi, hình như… xe đạp của anh mình kìa.”
“Hả, xe của anh Khiêm sao lại ở đây?”
Cả hai dừng lại chỗ chiếc xe đạp thể thao mới mua chưa được bao lâu rồi suy tư.
“Làm sao, bây giờ?”
“Cũng không biết nữa, không biết anh Khiêm đi đâu rồi.”
Cô bé nghĩ nghĩ rồi tròn xoe mắt nhìn cậu: “Anh của Yên, bỏ quên hả?”
“Cũng không biết nữa, nhưng mà nếu cứ bỏ ở đây thì mất đó Yên.”
Cô bé nhăn mặt suy nghĩ giây lát: “Hay là, mình mang về. Lỡ mất xe nữa, anh mình sẽ bị mẹ đánh đó.”
Vậy rồi hai đứa nhỏ “tốt bụng” chia nhau ra chạy xe về nhà.
Gia Khiêm sau khi về nhà bị mẹ đánh mấy roi mới biết chuyện kiểu: “…”
Ủa, rồi ai mượn!
…
Dạo này Chí Kiên cảm thấy mấy đứa bạn của mình có gì đó rất kỳ lạ.
Mà chính xác là hai đứa, Mỹ Ly và Gia Khiêm.
Cậu chống tay, nhăn mặt nhìn hai đứa kia, nét mặt đầy suy tư.
“Hai cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Gia Khiêm tỉnh bơ hỏi lại: “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Chuyện hai người các cậu đang giấu tôi đấy.”
“Có chuyện gì đâu, cậu bị điê.n à?”
Không tra được gì, Chí Kiên lại nhìn nhìn Mỹ Ly, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra có chỗ không đúng.
“Lớp trưởng, mặt cậu bị gì vậy?”
“Hả, bị gì?”
Gia Khiêm nghe vậy cũng quay sang nhìn mặt cô.
Chí Kiên dời mông đến chỗ chiếc ghế đối diện cô. “Chỗ miệng kìa, miệng cậu bị nứt rồi, chỗ này hơi đỏ.”
Chí Kiên nói và chỉ lên miệng mình để cô dễ hình dung.
Trong khi Mỹ Ly còn chưa kịp nhận ra thì Gia Khiêm ‘kẻ thủ ác” dường như biết được gì đó: “Cậu có đau không?”
Bàn tay cậu vừa đưa lên đã bị đánh cái bép: “Không đau, không cho cậu hỏi.”
“Sao không được hỏi, để Khiêm xem cho.”
Cô nhìn quanh, sau đó lùi vào trong góc, lại dừng vạch ngăn cách để chặn cậu.
“Cậu không được qua vạch.”
“Bây giờ chúng ta… như thế mà vẫn không thể lấn vạch sao?”
“Không thể, bây giờ mới càng không cho cậu lấn vạch đó.”
Chí Kiên yên lặng nhìn hai người kia cãi nhau qua lại một hồi: “Như này mới đúng này. Từ sáng đến giờ cứ hường phấn như nào làm tôi sợ gần chế.t.”
Hai người kia: “…”
Nhưng sóng yên biển lặng không tồn tại được lâu, đến khi ra về Chí Kiên lại bắt gặp chuyện kỳ lạ hơn nữa.
Cậu đi phía sau, nhìn thấy Khánh Minh nắm tay Hạ Chi ra về.
Không sao, nồi cơm chó này cậu ăn riết quen rồi.
Nhưng mà, hai đứa còn lại Gia Khiêm với Mỹ Ly cũng đang nắm tay nhau là làm sao đây?
Cậu lập tức chạy lên chắn trước hai người kia: “Cái tay cái tay, bắt lấy cái tay.”
Cả năm người cùng đứng yên tại chỗ.
“Hai người các cậu hôm nay thân thiết quá nhỉ?” Chí Kiên vừa nói vừa nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của họ. Mỹ Ly chột dạ muốn rút tay về mà Gia Khiêm không cho.
Cô liếc cậu một cái.
“Tôi với bạn gái thân thiết thì có gì sai hả?”
Chí Kiên nghe như sét đánh bên tai, cậu ngạc nhiên vì thông tin vừa nghe được một, nhưng cậu ngỡ ngàng vì phản ứng của cả đám bạn đến mười.
Nhất là Hạ Chi, cô bé không chung nhóm nhưng nét mặt vẫn bình thản khi nghe được tin: “Hạ Chi, em cũng biết hai đứa này yêu đương sao?”
Cô bé ngơ ngác gật đầu: “Không phải chuyện này lâu rồi hả?”
“Lâu… như nào?”
Khánh Minh cũng chen vào: “Cậu còn đang sống ở thời nhà Minh hả, mấy ngày trước Gia Khiêm để chế độ hẹn hò trên trang cá nhân mà cậu cũng không biết?”
Chí Kiên không thể tin được ấn vào trang cá nhân, chỉ có điều tìm mãi mà cũng không thấy tài khoản của Gia Khiêm luôn, ở đó mà tin tức.
Cậu giơ điện thoại trước mặt Gia Khiêm, chất vấn.
“Cậu giải thích đi.”
“Tôi block cậu rồi.”
“Gì?”
“Ai bảo cậu toàn xem chùa, đăng hình thì không like, nhắn tin thì seen không rep. Vậy rồi còn kết bạn làm chi nữa, thế nên tôi block.”
Chí Kiên: “…”
Khánh Minh lắc đầu, còn rảnh hơi bồi thêm một câu: “Tồi!”
Ngày hôm ấy, Chí Kiên từ một đứa muốn đòi nghỉ chơi cả nhóm trở thành đứa bị cả nhóm dọa nghỉ chơi.
…
Một ngày của tháng 12, Hạ Chi cùng Khánh Minh về quê thăm nhà.
Buổi chiều trên cánh đồng quen thuộc, hai đứa được ông nội dắt lên đồng xem thành quả mà ông nội đã chăm bón được.
Mấy cây đu đủ ông trồng sai trái, mấy cây xoài và mít ông trồng giờ đây cũng to cao và trĩu quả, đồng lúa xanh tươi tốt.
Ông nội đi đằng trước, hai đứa chạy theo sau mãi chuyện trò.
Mặt trời phía xa dần khuất bóng, lấp ló dưới những ngọn lúa đằng xa.
Khánh Minh cầm theo cái xô để ông đựng cá.
Hạ Chi chạy theo sau hái mấy ngọn rau muống mọc hoang.
“Em hái chi vậy, ông nói chiều nay mình ăn canh đu đủ với cá kho mà?”
Hạ Chi lại hái thêm mấy ngọn rau muống bỏ vào nón lá: “Em hái cho thỏ nhà chị Liên ăn, chị Liên nói tụi nó thích ăn rau muống nhất.”
“Thỏ ăn rau muống hả? Không phải thỏ chỉ ăn cà rốt thôi sao?”
Hạ Chi cũng không rõ: “Em không biết nữa, nhưng mà chị Liên nuôi bọn nó bằng rau đồng. Em cũng không biết là mấy em thỏ đó có ăn cà rốt không nữa.”
Khánh Minh không hiểu sao lại cười, hắn quay lại nhìn ông nội, thấy ông đang xem lại mấy cái bẫy chuột đằng xa thì len lén đưa tay véo nhẹ lên má Hạ Chi một cái.
“Bé thỏ kia không ăn cà rốt, vậy bé thỏ này có ăn cà rốt không?”
Hạ Chi biết Khánh Minh muốn hỏi gì, cô bé cười để lộ hai chiếc răng thỏ xinh xắn, cô bé gật đầu: “Tất nhiên là có, bé thỏ này không những ăn được cà rốt mà bé thỏ còn rất thích crush nữa.”
Mặt trời khuất sau ngọn lúa, có người không nhịn được lại lén lút hôn lên gò má tròn tròn đáng yêu của người ta một cái.
Hai chiếc bóng đổ dài trên đồng lúa xanh mướt.
Tình cảm nhỏ bé này ngày một lớn dần theo thời gian.
Ngày đó trên bàn học Hạ Chi cầm lấy hai ngôi sao đỏ cẩn thận lật mở từng ngôi sao.
Ngôi sao thứ nhất viết: “Nếu có thể quay ngược thời gian, anh hy vọng mình sẽ là người tỏ tình với cô bé ấy trước. Sau này anh muốn cưới cô bé ấy.”
Ngôi sao thứ hai viết: “Năm đó gặp nhau anh nói muốn nuôi em là thật lòng, có một điều em còn chưa biết.
Hạ Chi, anh mới là người thích em trước.”
#mèo
Ngày bắt đầu: 22/02/2022
00: 54, 01/08/23
Hoàn
Gần một năm rưỡi, ôi còn mèo lười.
Cảm ơn mọi người đã yêu thích mấy bé yêu của mình.
Mình có đôi điều muốn chia sẻ với mọi người về cặp chính của mình.
Hạ Chi sinh ngày 2/12/2006 (lịch âm 12/10) cung Nhân Mã.
Khánh Minh sinh ngày 16/11/2005 (lịch âm 15/10) cung Bọ Cạp.
Thật ra thì lúc mình viết được hơn nửa truyện mới nghĩ đến chọn ngày sinh cho hai bé, mình chọn ngày này là vì muốn viết thêm một bộ khác cho hai bé ở kiếp trước (nghe rùng rợn ghê). Nhưng cũng may là vẫn có thể chọn được ngày sinh của hai bé trùng vào móc thời gian mình đang viết, và trùng cả dự định về một cốt truyện ở kiếp trước của mình, mình thật sự rất mừng luôn.
Nhưng bộ đó kết buồn, mọi người có thể thấy theo lịch âm thì Khánh Minh sinh vào một ngày trăng sáng và cách Hạ Chi ba ngày, thế cho nên đó là ngày gì ở kiếp trước thì mọi người cũng biết ời đó.