Chương 8 - Sau này con sẽ bảo vệ mọi người.
Châu Khinh Vân đưa các con vào trong phòng nghỉ ngơi để đợi chồng mình xong việc sẽ trở lại. Bởi vì ban nãy cận vệ đã nói với cô rằng có lẽ Tổng tham mưu trưởng sẽ trở lại khá muộn nên sắp xếp phòng để ba người có thể nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi.
Phòng chờ này vốn là phòng nghỉ ngơi của chồng cô, bình thường được dọn dẹp rất sạch sẽ. Tác phong của quân đội cô cũng đã quen, chồng cô không mang theo nhiều đồ đạc. Tất cả đều là đồ thật sự cần thiết mới xuất hiện ở đây.
Cận vệ vừa rời đi một lúc đã quay trở lại. Cậu nghiêm chỉnh gõ cửa báo cáo:
“Phu nhân, tôi mang trà và bánh ngọt tới để cô có thể lót dạ”.
“Cậu vào đi!” Châu Khinh Vân đứng dậy chỉnh lại áo để cậu cận vệ đi vào. Cận vệ tay chân rất nhanh nhẹ bưng trà và bánh đặt lên bàn rồi ân cần hỏi lại.
“Nếu phu nhân còn thiếu gì cứ gọi tôi”.
“Được rồi! Làm phiền cậu rồi!”
“Không có gì, là trách nhiệm. Nếu như không còn chuyện gì tôi xin phép ra ngoài truớc”.
Cận vệ cúi người chào rồi rời đi, lúc ra còn không quên đóng cửa lại.
Châu Khinh Vân định gọi Lưu Nghiêu Vũ và Nam Cung Minh Dạ ăn thêm chút bánh ngọt nhưng hai đứa ban nãy còn háo hức giờ đã ngủ thiếp đi trên ghế dài. Cô tiến đến nhìn hai cậu con trai hoà thuận nằm kề mà nhau ngủ mà mỉm cười ngồi xuống.
Cô khẽ xoa đầu hai con rồi tựa đầu vào ghế phía sau ngắm nhìn sự bình yên này.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu mà cho tới khi Lưu Quân đã quay trở lại mới đánh thức cả ba mẹ con.
Lưu Quân mở cửa bước vào thấy vợ đang ngả lưng bên cạnh ghế, hai cậu con trai ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ. Ông tiến đến gọi nhẹ vợ mình thức dậy. Châu Khinh Vân mơ hồ tỉnh dậy thấy chồng mình đã về thì định ngồi dậy nhưng lại động tới hai cậu con trai trong lòng khiến chúng thức dậy.
Hai cậu đang không nhận định được thì đã là lúc nào nên dụi dụi mắt khiến mình tỉnh táo hơn. Đến khi nhận định được rồi thì đã ngồi gọn trong lòng Lưu Quân.
“Ba à, ba xong việc rồi sao?” Lưu Nghiêu Vũ hỏi ba mình.
Lưu Quân gật đầu một cái. Ông không nghĩ là vợ sẽ đưa chúng tới tận đây gặp mình. Châu Khinh Vân rót một li trà đặt trước mặt chồng mỉm cười nói:
“Hai đứa nói rất nhớ anh nên em đành phải đưa chúng tới, dù sao cũng đã lâu anh không có thời gian trở về với ba mẹ con em nhiều.”
“Không phải mẹ cũng rất nhớ ba sao?” Lưu Nghiêu Vũ nhanh miệng hỏi lại mẹ khiến mẹ cậu chỉ biết cười ngại ngùng nhìn chồng.
Lưu Quân cảm thấy có chút thương xót ba mẹ con. Vì tính chất công việc của bản thân nên không có thời gian dành cho gia đình, không thể trở về để cùng đưa con đi chơi, cùng ăn cơm vui vẻ như những gia đình khác nên ông cảm thấy rất có lỗi.
Bất ngờ vợ đưa hai con trai tới khiến ông rất bất ngờ có chút tự trách. Ông hỏi vợ mình:
“Em đưa hai con tới đây đã được ăn uống gì chưa? Chắc ba mẹ con mệt lắm!”
“Em không mệt, chỉ là đợi anh hơi lâu nên ngủ quên mất. Em dẫn chúng đến không làm mất thời gian của anh chứ?”
Lưu Quân lắc đầu tỏ ý không sao nhìn con trai.
“Chúng con cũng không mệt, chỉ cần thấy ba là chúng con không mệt nữa!”
Lưu Nghiêu Vũ và Nam Cung Minh Dạ đã tỉnh ngủ hẳn rất mong chờ ngồi nhìn ba mình. Thân hình cao lớn vững chắc đứng trước mặt hai cậu nhóc tuy đã khá cao nhưng vẫn trở nên nhỏ bé.
Với sức mạnh của cánh tay, Lưu Quân mỗi bên một người bế bổng Lưu Nghiêu Vũ và Nam Cung Minh Dạ lên hỏi:
“Minh Dạ của ba là lần đầu tiên đến đây đúng không? Con có muốn ba dẫn con đi thăm quan không?”
Nam Cung Minh Dạ gật đầu mong chờ.
Lưu Quân đi tới đâu được cúi chào đến đó. Ông thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Nam Cung Minh Dạ khi nhìn những quân nhân đang đi điều lệnh trong khu huấn luyện.
Lưu Quân nảy ra suy nghĩ trong đầu mình. Suy nghĩ này ông cũng đã từng nghĩ khi Lưu Nghiêu Vũ lên bảy tuổi, nhưng lúc đó ông cho rằng con trai còn hơi nhỏ nên đợi một hai năm nữa. Nhưng giờ có thể để hai cậu con trai này trải nghiệm dần dần.
Lưu Quân để hai con trên người xuống. Hai cậu nhóc trượt xuống khỏi người ba mình rồi ngước mặt nhìn ba.
Lưu Quân ngồi xuống cho vừa tầm cao với con trai xoa đầu hỏi hai nhóc:
“Các con sau này muốn trở thành người như thế nào?”
Lưu Nghiêu Vũ ngẫm nghĩ một chút, Nam Cung Minh Dạ thì lại không chần chừ mà đáp:
“Con muốn có thể trở nên mạnh mẽ như ba, con sẽ bảo vệ mọi người”.
“Con cũng vậy, nhưng con muốn được trở thành nhà nghiên cứu có thể đi khám phá”.
“Vậy nếu mùa hè này ba cho các con tới doanh trại huấn luyện thì các con có sẵn sàng bắt đầu thử thách để bản thân mình trở nên mạnh mẽ không?”
“Ba nói thật sao?”
“Đương nhiên là sẽ như vậy!”
“Chúng con sẵn sàng!”
“Vậy ba con chúng ta giao kèo rồi nhé! Không được nuốt lời đâu đó”.
Sau lần tới quân khu đó có thể thấy Lưu Nghiêu Vũ và Nam Cung Minh Dạ có sự thay đổi. Hai cậu có vẻ rất mong chờ về mùa hè năm nay.