Chương 21 - Nhận được thư tình.
Lúc sáng sớm khi Lưu Ly chưa tỉnh dậy thì Nam Cung Minh Dạ đã phải ra sân bay để trở về lại trường. Châu Khinh Vân thấy con trai phải đi ngay khi con gái chưa tỉnh dậy cũng có chút nuối tiếc nhưng dù sao cũng không thể giữ cậu lại.
Qua một đêm nghỉ ngơi yên ổn, buổi sáng Lưu Ly tỉnh dậy tuy vẫn còn rất mệt nhưng cũng có thể nói chuyện với mẹ mình. Thấy con gái đã đỡ hơn Châu Khinh Vân rất vui. Cô đút cho con gái ăn chút cháo.
Hôm nay Lưu Ly có thể từ từ ăn từng chút một, cô bé dần có khẩu vị trở lại và ăn rất ngon miệng. Sáng nay sau khi bác sĩ kiểm tra lại cũng đã nói tình trạng của cô bé đã tốt lên rất nhiều, không còn gì đáng lo ngại nữa. Chỉ là giờ cần để tâm đến việc bồi bổ cơ thể để cô bé có thể lấy lại sức khỏe tốt nhất. Sẽ rất nhanh cô bé sẽ được về nhà.
Sau khi sức khỏe ổn định lại cuộc sống lại trở lại bình thường. Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Những ngày tháng đi học tưởng chừng dài đằng đẵng của Lưu Ly qua đi như mới là ngày hôm qua. Cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng khiến chính chúng ta cảm giác chưa từng xa nhau.
[Nhiều năm sau đó]
Ngày đầu tiên khi đặt chân đi du học Nam Cung Minh Dạ còn lo lắng không ngừng cho em gái. Lúc đó cậu mới chỉ là cậu thiếu niên 19 tuổi. Giờ cậu đã là sinh viên năm 3 của trường, em gái cậu cũng đã 14 tuổi sắp tốt nghiệp cấp hai. Cô bé hiện tại sống rất tốt và tự lập tất cả mọi thứ. Cuộc sống vẫn là như ngày trước đúng giờ cậu và em gái sẽ gọi điện nói chuyện với nhau.
Lưu Nghiêu Vũ hết năm nay đã tốt nghiệp xong, anh đã trở về nước và làm trong công ti nhà. Một năm trở lại đây Nam Cung Minh Dạ cũng không có cơ hội để trở về nhà nhiều, thời gian để cả nhà có thể nói chuyện cũng chỉ là qua màn hình điện thoại.
Mọi người vẫn là không có gì thay đổi nhiều, chỉ có Lưu Ly có thể nói khi còn bé đã là một cô bé rất xinh xắn, đáng yêu. Giờ đây đã cao và lớn lên hơn rất nhiều. Lưu Ly ở hiện tại chính là một mỹ nữ chưa trổ mã hết vẻ đẹp của mình ra bên ngoài. Giờ cũng không còn là đứa trẻ mà đã ra dáng của một thiếu nữ sắp lớn. Cô như đóa hoa chớm nở chưa bung cánh khiến người ta nhìn mà muốn ôm ấp lấy giành để làm của riêng.
Hôm nay sau khi đi học về Lưu Ly vui vẻ đến lạ thường. Mới xuống xe về đến nhà đã vội nhanh chân chạy lên trên phòng lấy máy tính bảng của mình ra hí hửng bật lên. Cô đang muốn gọi cho anh trai mình để kể chuyện gì đó.
Cô bé ấn gọi anh trai mình nhưng Nam Cung Minh Dạ ở lần đầu đã không nghe điện thoại của cô bé. Lưu Ly không từ bỏ mà nhấn nút gọi lại lần nữa. Lần này Nam Cung Minh Dạ rất nhanh nhấc máy, Lưu Ly thấy vậy vui mừng reo lên.
“Anh hai…”
Nam Cung Minh Dạ nhìn gương mặt đầy rạng rỡ của em gái tự nhiên mà cười theo. Anh tò mò hỏi em gái của mình
“Em gái của anh hôm nay vui như vậy có phải ở lớp có chuyện gì đó muốn chia sẻ với anh hay không đây”.
Lưu Ly lục lọi trong cặp của mình một hồi tìm thứ gì đó rồi cô mang ra khoe anh.
“Tén tén tén tèn, anh bất ngờ chưa?”
Lưu Ly lấy trong cặp ra một lá thư màu hồng, bên ngoài còn điểm thêm một cặp trái tim màu đỏ có ghi dòng chữ gì đó. Nam Cung Minh Dạ không cần đợi cô bé nói anh cũng biết là cô bé được bạn nam cùng trường nào đó gửi tặng thư tình. Lúc anh còn đi học ở cấp ba mỗi khi từ trường trở về nhà thì trong cặp anh đều xuất hiện những bức thư như vậy.
Anh cũng không lấy làm lạ vì dù sao em gái của anh cũng xinh đẹp như vậy, nếu không có nam sinh nào để ý đến cô bé mới là một sự thất bại.
Lưu Ly vui vẻ nói với Nam Cung Minh Dạ “Anh ơi, có bạn nam trong lớp gửi cho em bức thư này. Cậu ấy nói cậu ấy rất thích em!”
Nam Cung Minh Dạ rất nhẹ nhàng đáp lại
“Vậy em đã nói với cậu bạn ấy như thế nào!”
Lưu Ly chu môi một cách đáng yêu trước màn hình rồi cô bé cất bức thứ đó vào chiếc hộp trong ngăn kéo bàn học. Cô bé để tay lên bàn chống cằm trả lời Nam Cung Minh Dạ “Em đã nói với cậu ấy là em rất vui vì được các bạn yêu mến nhưng mà em còn chưa biết thích một người là như thế nào nữa!”
Nam Cung Minh Dạ bên này vẫn luôn chăm chú nghe em gái nói. Anh cười cười an ủi “Anh nghĩ là cậu bạn đó sẽ không buồn khi em từ chối đâu. Chỉ cần em vẫn còn mến cậu bạn đó và chơi cùng cậu ấy thì các em vẫn là bạn bè tốt!”
“Còn về chuyện thích là như thế nào thì… sau này lớn hơn một chút em tự mình hiểu và nhận ra thôi! Ở tuổi này của em mấy cảm giác đó sẽ thường xuyên gặp phải, anh nghĩ cậu bạn đó của em cũng vậy”.
“Dạ…” Lưu Ly tươi cười đáp.
Đúng lúc đó thì Lưu Ly nghe tiếng mẹ mình gọi nên vội vã tạm biệt anh trai để xuống dưới nhà cùng với mẹ. Nam Cung Minh Dạ sau khi em gái tắt máy vẫn ngồi trước màn hình rất lâu. Màn hình điện thoại đã chuyển về mà hình chính là hình của Lưu Ly cười rất tươi. Bao lâu nay vẫn là chiếc ảnh đó Nam Cung Minh Dạ chưa một lần thay đổi.
Không biết Nam Cung Minh Dạ giữ tâm tư gì trong lòng chỉ thấy anh ngồi có chút trầm lặng và suy tư.