Chương 37 - Ngủ quên trong bồn tắm.
Bộ lễ phục lộng lẫy của Lưu Ly khiến cô đi lại vô cùng khó khăn, chân cô
cũng đã bị thương nên khi bước đi khiến cô lại đau hơn. Nam Cung Minh Dạ tinh tế giúp cô xách tà váy dài vướng víu đi vào trong thang máy lên
nhà.
Trở về phòng Lưu Ly muốn nhanh chóng thoát khỏi bộ lễ phục
cồng kềnh này, nhưng tay cô lại không thể nào với được khóa kéo ở phía
sau. Lưu Ly đứng trước gương loay hoay một hồi rất lâu. Tay cô đã rất
mỏi nhưng không thể nào chạm vào khóa kéo.
Lưu Ly định nhờ Nam
Cung Minh Dạ thì thấy có chút không tiện nên tự mình cố gắng thử lại lần nữa. Lần này cô nắm được khóa kéo, cô khó khăn nhích từng chút một,
nhưng chưa được bao nhiêu thì khóa kéo bị kẹt lại. Lưu Ly vẫn cố gắng
kéo nhưng vì dùng lực khá mạnh nên chỗ cầm kéo bị gãy.
Nhìn khóa
kéo bị gãy trong tay Lưu Ly cạn lời luôn. Xem ra vẫn là phải nhờ anh
giúp cô. Cô ló đầu ra khỏi phòng nhẹ nhàng tiến đến trước phòng ngủ của
anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Nam Cung Minh Dạ mới tắm xong, nghe tiếng gõ cửa anh nhẹ nhàng mặc áo ngủ vào. Mái tóc của anh vẫn chưa được sấy khô mà ướt đẫm nước. Nam Cung Minh Dạ dùng khăn khô lau qua mái tóc rồi đi
ra mở cửa. Lưu Ly đứng ngay ngắn trước cửa phòng anh, tới lễ phục cũng
chưa thay.
Ly Ly mở lời trước “Chuyện là em không tự mình kéo khóa váy ở phía sau nên… em có thể nhờ anh giúp em một chút”.
“Có thể…”
Nam Cung Minh Dạ dừng lại động tác, Lưu Ly chủ động xoay người lại để anh
giúp mình. Anh khéo léo vén mái tóc dài đen mượt của cô ra phía trước,
nắm lấy khóa kéo đã bị gãy chỗ cầm cẩn thận kéo xuống. Ngón tay nóng
bỏng của anh chạm vào da thịt trắng mịn của Lưu Ly theo sống lưng gợi
cảm của cô mà trượt xuống để lộ tấm lưng đầy quyến rũ.
Nam Cung
Minh Dạ như bị lấy mất tâm trí, cặp mắt của anh dán chặt lên tấm lưng
của Lưu Ly. Anh hít sâu một hơi cố dời sự chú ý của bản thân mình buông
tay ra khỉ lưng cô nói.
“Xong rồi!”
Lưu Ly vui vẻ giữ váy để không phải tụt xuống rồi cảm ơn anh, sau đó nhanh chóng trở về phòng để thay đồ.
Lưu Ly trở về phòng thay đồ và chuẩn bị đi tắm. Cô thoải mái ngâm mình
trong bồn nước ấm thư giãn mà nhắm mắt lại. Sự ấm áp của bồn nước mang
lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Lưu Ly tựa đầu vào thành bồn tắm nhắm mắt lại yên tĩnh nằm hưởng thụ.
Một lúc lâu sau Nam Cung Minh Dạ mang thuốc sang phòng cho Lưu Ly vì lúc về anh cũng đã nhìn
thấy vết thương ở chân cô. Cửa phòng cô không có đóng lại, chỉ khép hờ.
Nam Chung Minh Dạ đã gõ cửa gọi nhưng lại không thấy cô đáp lại. Anh gọi lại thêm lần nữa.
Lưu Ly, anh vào có được không? Anh mang thuốc sang cho em, anh thấy chân em bị thương”.
Đợi mãi không thấy Lưu Ly trả lời, Nam Cung Minh Dạ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào bên trong. Anh không thấy cô ở bên trong, phòng tắm đang đóng
cửa, xem ra cô đang ở bên trong.
Anh để hộp thuốc xuống giường rồi đi vòng quanh phòng nhìn qua một chút. Anh chú ý tới bức ảnh được để ở
trên tủ đầu giường, anh cầm lên xem rồi mỉm cười. Đó là tấm ảnh gia đình đầy đủ năm người.
Anh để lại ảnh lên tủ rồi ngồi lại xuống giường đợi cô xong. Lưu
Ly ở trong đó rất lâu, Nam Cung Minh Dạ nhàm chán ngồi bấm điện thoại.
Đã bốn mươi phút trôi qua từ khi anh ở phòng cô nhưng Lưu Ly vẫn chưa ra ngoài, bên trong phòng tắm cũng không có tiếng động gì.
Nam Cung Minh Dạ bất an gõ cửa phòng tắm “Lưu Ly, em đang làm gì trong đó vậy. Em ổn chứ!”
“Lưu Ly…” Nam Cung Minh Dạ vừa gọi vừa đập cửa. Anh định xông vào trong thì
phát hiện cửa đã bị cô khóa trái lại. Anh luống cuống tiếp tục gọi cô ở
bên trong.
Lưu Ly mơ hồ tỉnh lại, thì ra ban nãy do thoải mái nên
cô đã ngủ quên trong bồ tắm mà không hay. Cô bị tiếng đập cửa dồn dập
của anh làm cho tỉnh giấc. Cô nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm dội lại
người mình.
Cô nhanh chóng mặc quần rồi quấn lại mái tóc ướt nhẹp
của mình nhanh chóng đi ra ngoài sợ anh sẽ lo lắng. Đúng lúc cô mở cửa
thì Nam Cung Minh Dạ cũng tìm chìa khóa tới muốn mở cửa. Thấy cô an toàn đứng trước mặt mình khỏe mạnh Nam Cung Minh Dạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh lo lắng hỏi han cô, giọng nói có chút trách cứ “Em làm gì ở trong đó mà lâu vậy! Sao lại không trả lời anh chứ! Em có biết như vậy khiến anh
rất sợ em đã xảy ra chuyện gì không?”
“Em xin lỗi, em hơi mệt nên ngủ quên…”
“Em ngủ quên sao? Trời ơi… như vậy rất nguy hiểm em có biết không?”
“Được rồi! Không sao là được, ra đây anh giúp em sấy tóc”
Lưu Ly không dám cãi lời anh ngoan ngoãn tới trước bàn trang điểm ngồi
xuống. Nam Cung Minh Dạ dùng máy sấy tóc nhanh chóng giúp cô làm khô mái tóc dày mượt. Anh rất thuần thục mà thao tác các động tác. Lúc xong anh còn dùng lược chải lại mái tóc cho cô rồi cẩn thận vén sang một bên.
Anh bảo cô ngồi yên đó rồi đến lấy hộp thuốc để ở giường. Anh hạ thấp thân
mình xuống kéo chân cô ra rồi kéo ống quần lên xem xét vết thương. Anh
nói đầy thương xót
“Rõ ràng là không đi quen thì cố đi giày cao như vậy làm gì chứ!”
Anh cẩn thận sát trùng vết thương rồi bôi thuốc cho cô. Anh nhẹ nhàng thổi
vào vết thương giúp cô bớt đau. Sự ấm áp của anh đã chạm tới trái tim
của Lưu Ly, nhưng cô lắc lắc đầu để mình tỉnh lại. Cô vỗ vỗ má mình:
Mình đang ảo tưởng gì vậy chứ!
Nam Cung Minh Dạ cất thuốc vào
trong hộp dặn dò cô đừng để vết thương tiếp xúc với nước rồi mới trở về
phòng. Anh còn dặn dò cô nhớ đi ngủ sớm.