Chương 33 - Anh vui vẻ với người khác.
Sau khi Nam Cung Minh Dạ rời đi khiến Lưu Ly trở nên hụt hẫng: Anh vẫn còn
giận cô nhiều đến vậy sao? Nhưng giờ cô không thể nào rời đi để tìm anh
được. Các đối tác lần lượt đến chào hỏi với mẹ cô, cô cũng rất được để
ý.
“Châu tổng, đây là con gái của cô sao? Nghe đã lâu hôm nay mới gặp, cô bé thật sự xinh đẹp giống cô”.
“Các vị ở đây lại khen quá rồi! Cũng có thể coi là ưa nhìn thôi!” Châu Khinh Vân từ tốn đáp lại.
Các vị đối tác ở đó cũng bật cười. Châu Khinh Vân thấy cũng gần đến giờ bữa tiệc diễn ra nên nhanh chóng mới họ đi vào bên trong nữa. Số lượng
người tham dự bữa tiệc là rất lớn, Lưu Ly đứng nhìn mẹ mình đang giao
lưu có chút không biết nên làm gì.
Anh trai cô Lưu Nghiêu Vũ tự
tin đứng phát biểu trước tất cả các quan khách. Mọi người đều trò chuyện rất rôm rả. Lưu Nghiêu Vũ thấy Lưu Ly đứng một mình nên anh đã đi xuống chỗ của cô.
“Em gái của anh hôm nay rất đẹp”.
“Chứ sao nữa, còn có một anh trai vừa đẹp trai lại tài giỏi nữa… Hoàn hảo”
Lưu Nghiêu Vũ đứng cười, cậu lịch sự chào các quan khách đi qua. Ánh mắt
cậu bất chợt nhìn thấy Nam Cung Minh Dạ đang đứng trò chuyện với ai đó.
Bên cạnh anh còn có một cô gái rất xinh đẹp đang cười cười nói nói. Có
vẻ là họ quen biết nhau rất thân. Lưu Nghiêu Vũ nhìn cô gái đó có chút
quen mắt, hình như anh đã gặp ở đâu rồi.
Lưu Nghiêu Vũ thăm dò Lưu Ly ở bên cạnh “Em đã gặp Minh Dạ chưa?”
Lưu Ly cúi mặt đáp “Em vẫn chưa?”
“Em không định gặp anh ấy để nói chuyện à! Từ bé đến giờ đây là lần đầu anh thấy hai đứa giận nhau đó!”
Lưu Ly biết vậy nhưng ban nãy Nam Cung Minh Dạ lại né tránh cô nên giờ cô
có hơi lo sợ. Thật ra nãy giờ cô luôn không rời mắt khỏi anh, thấy có
chị gái xinh đẹp lại đứng gần anh Lưu Ly có chút gì đó hơi ghen tị.
Ở bên này Nam Cung Minh Dạ rất thoải mái nói chuyện. Thật ra người phụ nữ đứng cạnh anh chính là một người anh biết trước đó rất lâu rồi. Cô
chính là Úc Thanh Trà, tốt nghiệp ngành tài chính ở nước ngoài vừa mới
trở về nước.
Trước đó sau lần cô tặng hoa chúc mừng anh ngày tốt
nghiệp ở trường cấp ba thì anh có gặp lại cô vài lần ở các hội thảo dành cho sinh viên. Ấn tượng của anh về cô gái này chính là năng lực cũng
rất được.
Úc Thanh Trà trước nay vẫn luôn bày tỏ sự ngưỡng mộ của
mình với Nam Cung Minh Dạ. Phương Duệ Minh nhìn bộ dạng khép nép của Úc
Thanh Trà biết ngay là đang có tình ý với bạn thân anh.
Úc Thanh Trà nãy giờ nói chuyện nhưng luôn đứng sát bên Nam Cung
Minh Dạ, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người à một cặp nữa. Thực tế Nam Cung Minh Dạ thấy có chút không thoải mái vì hành động của Úc Thanh Trà nhưng anh là đang muốn chọc tức người nãy giờ đang nhìn anh không
rời.
Lưu Ly đến quầy bánh ngọt lựa vài chiếc bánh cô yêu thích
muốn ăn một chút nhưng không thể ngừng để mắt tới mấy người đó. Thấy anh cứ đứng sát với cô gái đó khiến Lưu Ly tức tới mức dậm chân tại chỗ.
Úc Thanh Trà bén lẽn cười với Nam Cung Minh Dạ nói với anh “Học trưởng…
không biết lát nữa em có thể chụp ảnh với anh được không?”
“Sao em cứ gọi anh là học trưởng mãi vậy… Dù sao anh cũng không còn là học trưởng của em ở đại học”.
“Vậy em có thể gọi tên anh… có được hay không?”
“Tùy em đi. Dù sao anh nghĩ sau này mình vẫn còn cơ hội làm việc với nhau
nhiều!” Nam Cung Minh dạ hôm nay rất thân thiện mà nói chuyện, không hề
có một chút gì là khoảng cách.
“Em vừa mới xin chụp ảnh với anh
đúng không? Nào, đưa điện thoại đây chúng ta chụp chung vài tấm” Nam
Cung Minh Dạ đưa tay ra đợi điện thoại từ chỗ Úc Thanh Trà.
Úc
Thanh Trà phấn khởi tìm điện thoại trong túi đưa cho Nam Cung Minh Dạ.
Anh đón lấy từ tay cô rồi gọi mọi người xếp lại. Phương Duệ Minh không
có ý muốn chụp chung với mấy người này nhưng bị Nam Cung Minh Dạ kéo
vào.
Nam Cung Minh Dạ nhờ một người phục vụ bàn chụp ảnh cho bọn
họ. Mọi người cười rất tươi. Ánh mắt Nam Cung Minh Dạ lướt qua chỗ Lưu
Ly, thấy cô đang nhìn mình lâu như vậy anh chủ động nhích người lại gần
Úc Thanh Trà.
Lưu Ly thật sự thấy lồng ngực mình có chút khó chịu, cô cảm thấy có chút ngột ngạt nên bỏ đĩa bánh xuống bàn đi ra ngoài.
Nam Cung Minh Dạ thu hết hành động đó vào mắt. Anh cũng cố gắng chụp ảnh cho xong rồi cũng rời đi chỗ khác.
Lưu Ly đi ra bên ngoài một chỗ an tĩnh mới dừng lại, cô tìm một nơi để ngồi xuống. Cô không hiểu bản
thân tại sao lại nhìn anh chụp ảnh với cô gái đó lại khiến bản thân
không vui như vậy. Có lẽ là trước đó anh chỉ quan tâm cô nên cô có chút
không quen.
Vì mặc váy dạ hội chưa quen nên việc di chuyển của cô
có chút khó khăn, cộng với việc đi cao gót lâu khiến chân cô rất đang
rất đau. Lưu Ly tâm trạng đang không vui lại càng bực dọc hơn.