Chương 2 - Dùng Chụt Chụt Giải Quyết
Có câu nói không sai, chuyện phạm sai lầm thì cứ dùng chụt chụt giải quyết, một cái chụt không đủ, vậy thì vô số cái chụt gom góp lại sẽ đủ.
Bà Hoa lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên mặt cho bé con: “Hoa Hoa, mùa đông rồi còn đánh nhau với Mập Mạp, xem con đổ mồ hôi khắp người rồi kìa.”
Ngỗng trắng lớn nghe thấy tên của mình, cơ thể to lớn nghiêng trái nghiêng phải, kêu to: “Cạc cạc cạc”.
Bà Hoa dùng tay kia gãi gãi bộ lông mềm mại của ngỗng trắng, thở dài nói: “Hoa Hoa vào thành phố thì nhất định Mập Mạp của chúng ta sẽ cô đơn lắm.”
Đối với việc này, Hoa Chức Chức còn quá nhỏ, không thể nghe hiểu được.
Hai người mang theo Hoa Chức Chức trở về, tiến vào nhà trệt lớn ở nông thôn.
Ngỗng trắng lớn một đường kêu cạc cạc đi theo.
Khi Hoa Cảnh Thư buông Hoa Chức Chức xuống, một người một ngỗng một khắc trước còn đang đánh nhau bây giờ lại thân mật ôm lấy nhau.
Bà Hoa gãi gãi cằm của bạn nhỏ, nói: “Hoa Hoa và Mập Mạp thân thiết như vậy, muốn tách ra khẳng định sẽ luyến tiếc.” Bà nói xong, hai đồng tử rưng rưng: “Bà cũng luyến tiếc Hoa Hoa.”
Một người một ngỗng cảm giác được tâm trạng khổ sở của bà Hoa, bọn họ lấy tư thế đòi ôm đi tới, sau đó chia ra ôm lấy một cái đùi của bà Hoa.
Hoa Cảnh Thư ôm bà Hoa, nhẹ giọng nói: “Mẹ, sau này mẹ và cha có thể đến thăm chúng con, hoặc là chúng con sẽ về thăm mẹ, đều được mà.”
Bà Hoa vốn rất thương tâm, cúi đầu nhìn một người một ngỗng đang ôm chân mình cưng chiều, nhất thời lại nở nụ cười, hai bé con này thật biết làm nũng.
Khuôn mặt mập mạp dán lên chân bà nội, giọng nói mềm mại: “Bà ơi! Ôm một cái!”
Bà Hoa bế bé con đang muốn ôm ấp lên.
Một bên ngỗng béo không cam lòng yếu thế, liên tục “Cạc cạc cạc”, nụ cười trên mặt bà Hoa càng sâu, luôn miệng nói “Được được được”, sau đó ôm ngỗng béo rất có sức nặng lên.
Hoa Cảnh Thư tiếp tục đóng gói hành lý, quần áo của cậu và Hoa Chức Chức, còn có sữa bột, bình sữa, núm vú,… của bạn nhỏ.
Hoa Chức Chức ôm lấy cổ bà Hoa, giọng nói nũng nịu bảo bà trang điểm lại cho cậu bé.
Con ngỗng trắng bên cạnh cũng “cạc cạc cạc”.
Bà Hoa chọc chọc gò má mập mạp của bé con: “Con là con trai, sao có thể suốt ngày bảo bà trang điểm cho con, có thấy xấu hổ không?”
Tuy rằng nói như vậy nhưng bà vẫn dựa theo yêu cầu Hoa Chức Chức, lau đi chấm đỏ trên trán, lại một lần nữa thoa son môi cho bé con, sau đó thoa lên một tầng má hồng mỏng manh.
Một bên ngỗng trắng kêu “Cạc cạc” có chút dồn dập, bà Hoa thở dài, lại bôi son môi lên hai bên má ngỗng trắng, nhân cơ hội này, bàn tay mập mạp cầm lấy má hồng của bà, vỗ vỗ lên má mình một trận, trong nháy mắt bổ sung hai mảng đỏ rực trên má.
Ngoài cửa truyền đến tiếng xe tải.
Hai con mắt của Hoa Chức Chức sáng ngời, chạy lạch bạch lạch bạch, xông ra ngoài cửa, ngỗng trắng thấy thế vỗ vỗ cánh, gắt gao đi theo phía sau bé con.
Hoa Cảnh Thư mới đóng gói xong tất cả hành lý thì nhìn thấy một màn như vậy, lập tức đuổi theo phía sau hô: “Hoa Hoa, Mập Mạp, hai đứa mau trở về!”