Chương 8
Hai mươi tám tuổi mới phân hoá thành Omega, tương tự như dậy thì muộn, điều này chắc chắn sẽ dẫn đến những tình trạng bất ổn, nhưng hiện tại chưa có gì rõ ràng.
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi xảy ra chuyện vừa rồi, lúc đầu Hà Thiệp yêu cầu hắn tới bệnh viện một chuyến để kiểm tra, nhưng hắn nghĩ trước tiên cứ xác định xem Lạc Thanh Dã có phải Alpha mình cần hay không, nếu như đi bệnh viện kết quả cũng chỉ là tiêm và uống thuốc, so với trước kia có gì khác nhau đâu.
Trị ngọn nhưng không trị được gốc.
Trong lúc hắn đang nghỉ ngơi, cậu nhóc bên cạnh cứ loay hoay bứt rứt, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại chần chừ.
“Anh ơi, người lúc nãy rất thân với anh ạ?” Lạc Thanh Dã nhỏ giọng hỏi, lại sợ mình quá phận khi hỏi câu này, lập tức giải thích: “Em nghe y gọi anh là Kiều, có vẻ hai người rất thân thiết.”
Mà người đàn ông kia muốn nhìn sau gáy Sở Dập Kiều cũng định cho nhìn, mối quan hệ không chút phòng bị này nếu không phải thân thiết thì làm sao có thể. Càng nghĩ, trong lòng cậu càng khó chịu.
Nghe Lạc Thanh Dã hỏi, Sở Dập Kiều chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Lạc Thanh Dã đang tràn đầy tò mò. Thằng nhóc nghẹn lâu đến vậy, cuối cùng cũng hỏi ra lời.
“Y là bạn học cùng sơ trung.”
Ánh mắt Lạc Thanh Dã khẽ lóe lên. Bạn học cùng sơ trung, vậy là đã quen biết nhau mười mấy năm. Nghĩ tới mức độ quan tâm của người kia dành cho Sở Dập Kiều, làm sao có thể là mối quan hệ bình thường được. Thêm một điểm nữa là Sở Dập Kiều lại nói người kia là Beta, nhưng rõ ràng là một Alpha mà.
Không cảm nhận được ư?
“Y cũng là bác sĩ của tôi.” Sở Dập Kiều thấy chuyện này nói ra cũng không ảnh hưởng gì.
Vừa dứt lời, hắn nhận ra cánh tay mình bị Lạc Thanh Dã nắm chặt, trong mắt lộ vẻ lo lắng nhìn mình. Khoảnh khắc hắn bị chạm vào, cảm giác kì lạ như tan chảy lại lần nữa xuất hiện.
Là sự tê dại thấm ra từ trong xương cốt.
“Bác sĩ? Sao anh phải gặp bác sĩ? Anh bị bệnh gì ạ?” Khi Lạc Thanh Dã nghe được hai từ ‘Bác sĩ’, sự đố kị lúc đầu đã bị gạt qua một bên. Cậu ngồi xích lại gần, lo lắng tại sao Sở Dập Kiều phải gặp bác sĩ.
“Cậu quan tâm tôi đến vậy à?” Sở Dập Kiều hỏi.
Giọng điệu hời hợt của Sở Dập Kiều khiến vẻ mặt của Lạc Thanh Dã cứng đờ, như thể Sở Dập Kiều thật sự không muốn nói cho cậu biết. Cậu chợt thấy khó chịu, cảm giác lo được lo mất không thể nói ra này thật sự rất dày vò.
Hiện tại cậu cũng không rõ bản thân sợ bị vứt bỏ hay bởi vì mình đối với pheromone của Sở Dập Kiều có…
Ham muốn đắm chìm.
“Đương nhiên là em quan tâm anh, em rất lo lắng cho anh.”
Sở Dập Kiều nghe giọng điệu nghiêm túc mang theo vài phần tủi thân của thằng bé, nhìn xuống bàn tay Lạc Thanh Dã đang nắm lấy cánh tay mình, khóe môi nở một nụ cười nhạt:
“Như cậu thấy đấy, tôi vừa phân hoá, ở độ tuổi này mới phân hoá không phải là bệnh thì là gì. Tính ra cũng không phải vấn đề lớn, thấy trưởng thành rồi mà chưa phân hóa nên phải nhờ bác sĩ thôi.”
“Như anh không phải là bị bệnh.”
“Hả?” Sở Dập Kiều nhẹ giọng hỏi.
Lạc Thanh Dã cười: “Là vì anh chưa gặp được Alpha thích hợp với mình, đây là cơ chế của cơ thể để bảo vệ anh. Một Omega có pheromone quyến rũ như anh, nếu phân hoá sớm thì làm sao có năng lực bảo vệ mình. Bây giờ anh đã mạnh mẽ như vậy, dù phân hoá cũng không người nào dám tùy tiện động vào anh, còn có thể khiến Alpha thuộc về anh thần phục pheromone của anh.”
“Thần phục?” Sở Dập Kiều bật cười khi nghe thấy hai từ này. Hắn còn không biết pheromone của mình có mùi gì: “Mùi pheromone phải là loại gì mới có thể khiến người ta thần phục được chứ.”
“Giống như anh vậy.” Lạc Thanh Dã dán sát lại, tay vòng qua vịn cánh tay hắn, ngước mắt nhìn chăm chú.
Sở Dập Kiều đối diện với cảm xúc chân thành tha thiết mà nóng bỏng như đang phun trào trong đôi mắt người đối diện. Hắn nghĩ mãi không hiểu điều gì khiến Lạc Thanh Dã càng ngày càng muốn thân mật với mình, tình trạng gần như khao khát.
“Giống như tôi?”
“Mùi Brandy anh đào giống như anh, em tình nguyện thần phục.” Lạc Thanh Dã nhớ đến lời Sở Dập Kiều đã nói với mình, nếu muốn ở bên cạnh anh thì phải mạnh mẽ: “Em sẽ nhanh chóng trưởng thành, đứng bên cạnh anh.”
Ai cũng đừng hòng tới gần Sở Dập Kiều, Omega này là của cậu.
“Brandy anh đào?” Sở Dập Kiều từ nhỏ đã mất đi vị giác, hóa ra pheromone của hắn là mùi Brandy anh đào: “Thơm không?”
“Thơm, đó là mùi khiến người ta rơi vào cơn mê say.”
“Vậy là cậu ngửi được mùi pheromone của tôi.” Sở Dập Kiều nhớ lại tình huống lúc nãy. Vào lúc hắn không thoải mái nhất, nhờ có Lạc Thanh Dã tới gần mới giúp hắn xoa dịu: “Có cảm nhận được gì không?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm nhận được.”
Sở Dập Kiều sững sờ một giây, như thể đang phân tích ý nghĩa của câu nói này, sau đó lại làm như không có gì gạt bỏ tầng nghĩa sâu xa đó đi. Hắn gõ lên trán Lạc Thanh Dã:
“Trẻ con thì biết cái gì.”
Nhưng trong đầu hắn lại vang lên lời nói của Giang Miễn Hoài:”…nó không cha không mẹ, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu người, xuất thân đê tiện, chỉ là đồ chơi cho người khác thôi.”
“Em biết mà, ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã thích anh rồi.” Lạc Thanh Dã không che giấu tâm tư, ánh mắt hơi sáng lên: “Là anh đã cứu em, cho em ở lại và pheromone của anh…thực sự rất thơm.”
Bẩn đục rơi trên áo sơ mi trắng, khiến người ta muốn xé nó thành mảnh vụn.
“Sở Tổng, tới nơi rồi.”
Nghe tiếng tài xế, vẻ mặt Sở Dập Kiều trở lại bình thường: “Được, vất vả rồi.”
Ngay lúc tài xế chuẩn bị mở cửa cho hắn, tên nhóc Lạc Thanh Dã vội vàng mở cửa xuống xe, chạy sang cánh cửa bên phía hắn mở ra, động tác thành thạo, tay còn đỡ trên đầu cửa xe.
Lạc Thanh Dã hơi cúi người, hạ mắt nhìn Sở Dập Kiều trong xe: “Anh ơi, sau này để em mở cửa xe cho anh được không ạ?”
Ánh mắt của thiếu niên nóng rực, hai tiếng ‘sau này’ dường như đang tìm kiếm hy vọng để hứa hẹn với hắn.
Sở Dập Kiều nâng kính, lòng bàn tay che lại sự trầm tư dưới đáy mắt. Hắn luôn thấy mình có thể tùy ý khống chế Lạc Thanh Dã, điều này không làm hắn thoải mái mà ngược lại mang đến cho hắn cảm giác như đồng thời bị dắt đi.
Giống như hắn được trao cho quyền khống chế.
Có một câu nói thế này,
Thợ săn giỏi thường xuất hiện dưới hình dạng con mồi.
“Được.”
Lạc Thanh Dã nghe được câu trả lời vừa ý, trong lòng ấm lên, cậu cười rạng rỡ: “Tuyệt vời.”
Sở Dập Kiều cúi xuống bước ra khỏi xe.
Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn trở nên thân mật, sợi tóc hắn phất qua mặt Lạc Thanh Dã, hương Brandy anh đào lướt qua chóp mũi cậu, giống như khí chất của Sở Dập Kiều, trong trẻo lạnh lùng mạnh mẽ nhưng lại chứa đựng sức hấp dẫn nồng đậm, quyến rũ người ta đánh mất chừng mực.
“Không phải cười. Từ tuần sau cậu bắt đầu là học sinh cấp ba, phải học tập cho tốt.” Sở Dập Kiều nhìn Lạc Thanh Dã, hờ hững nói: “Trọ ở trường không phải lúc nào cũng có thể đi cùng tôi”
Quả nhiên, hắn thấy Lạc Thanh Dã thay đổi sắc mặt.
Sở Dập Kiều cong khóe miệng, đi về phía trước.
“Em không muốn trọ ở trường, em muốn ở cùng anh!” Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều đi lên phía trước vội vàng đuổi theo: “Em… em không thể ở trường học.”
“Tại sao?”
“Vì em sợ.”
Sở Dập Kiều dừng trước thang máy, cửa kính phản chiếu bóng dáng hai người họ. Dáng người Lạc Thanh Dã nhỏ gầy, đứng sau lưng gần như có thể bị hắn che khuất: “Sợ cái gì? Sợ có người bắt nạt sao?”
“Em đã từng trải qua mấy năm học, bọn họ đều bắt nạt em. Chê bai hình dáng em, làm bẩn cặp sách, quần áo, bàn học của em và nhốt em trong…nhà vệ sinh không cho ra.” Lạc Thanh Dã nghẹn ngào, túm lấy góc áo Sở Dập Kiều.
“Đã là quá khứ rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, thang máy ‘Đinh’ một tiếng mở ra.
Lạc Thanh Dã nhìn Sở Dập Kiều bước vào thang máy, lúc hắn xoay người lại, cậu chợt ngơ ngác.
Dưới ánh đèn thang máy, trên người Sở Dập Kiều mặc một bộ vest màu xám bạc toát ra khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ, một sự tồn tại không thể bỏ qua, khó có thể tưởng tượng người này đã yếu ớt nằm trong vòng tay cậu vài tiếng trước.
“Bây giờ không ai dám bắt nạt cậu.” Sở Dập Kiều nở nụ cười nhạt, dưới kính mắt lạnh lẽo có sự tao nhã: “Người của Sở Dập Kiều không ai dám động.”