Chương 7
Lạc Thanh Dã nghe được hai chữ ‘Hà Thiệp’ cảm thấy hơi quen tai, một lúc sau mới nhớ ra mình đã từng thấy cái tên này trên điện thoại của Sở Dập Kiều, là người nhắn cho Sở Dập Kiều cái tin nhắn mập mờ đó.
Hóa ra là Alpha.
Ánh mắt cậu càng thêm lạnh lùng.
Lạc Thanh Dã ôm chặt người trong lòng, ánh mắt toát ra dục vọng chiếm hữu không hề che dấu.
Hà Thiệp cau mày dò xét cậu thiếu niên mà y chưa gặp bao giờ. Ngoại hình xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh giống sói, hơn nữa còn là Alpha có tính công kích cao. Không khí trong phòng tràn ngập pheromone của Alpha và Omega, là trạng thái giao hòa vô cùng phù hợp, khiến người ngoài không cách nào dung nhập vào.
Đặc biệt mùi pheromone của Alpha kia rất thơm ngọt, nhưng theo như y cảm nhận được, mỗi một luồng hương tỏa ra đều giống như đang đánh dấu lãnh thổ, cảnh cáo y không được động tới Omega này.
Mà mùi pheromone của Omega kia, là của Sở Dập Kiều?
Phân hoá!
Lạc Thanh Dã phát giác Hà Thiệp chuẩn bị phóng ra pheromone đối chọi với mình thì lập tức hừ mũi. Ngay lúc cậu tính thả ra pheromone công kích lại thì đột nhiên bàn tay bị nắm chặt, cậu cúi đầu thì thấy Sở Dập Kiều đã tỉnh.
Biểu cảm bực bội trên mặt vừa rồi đều thu hết lại, trở về là một Alpha ngoan ngoãn mềm mại. Lạc Thanh Dã ôm lấy Sở Dập Kiều đỡ người dậy dựa vào ghế sô pha, sau đó lo lắng hỏi:
“Anh không sao chứ? Dọa em sợ chết khiếp.”
Lật mặt nhanh như chớp.
Hà Thiệp nhíu mày.
“A Thiệp? Sao cậu lại ở đây?” Sở Dập Kiều cảm thấy cơ thể hơi oải, nhưng ít ra không quá khó chịu. Hắn ngồi dậy tựa lưng vào ghế, sờ lên phần gáy nóng rực, nhìn vẻ mặt Lạc Thanh Dã như đang trực khóc đối diện với mình, hắn mỉm cười: “Tôi không sao, cảm ơn.”
Đứa trẻ này hữu ích hơn nhiều so với thuốc ức chế.
Lạc Thanh Dã nắm chặt tay Sở Dập Kiều, nhìn mặt mũi Sở Dập Kiều suy yếu tái nhợt, nghĩ tới việc người này rất có thể vừa bị ai đó kích thích dẫn đến phát tình, nếu cậu không có ở đây, ai khác đi qua nơi này không khống chế được đẩy cửa vào thì phải làm sao?
Đáy mắt cậu hiện lên vẻ u ám.
“Đứa trẻ này là ai?”
“Giới thiệu với cậu, bạn nhỏ này tên Lạc Thanh Dã, là một Alpha. Tiểu Dã, chào anh Hà đi.”
Lạc Thanh Dã vâng lời chào hỏi Hà Thiệp: “Em chào anh Hà.”
“Ừm, chào cậu.”
Hà Thiệp cảm giác được địch ý của Lạc Thanh Dã, tiếng chào hỏi này chỉ sợ cũng chỉ chào cho có. Nhưng y không quan tâm lắm, cứ thế bước đến trước mặt Sở Dập Kiều, càng đến gần mùi pheromone càng nồng đậm, chẳng qua tất cả chỉ toàn là mùi của Alpha, pheromone của Sở Dập Kiều giống như đã được an ủi ổn định.
“Kiều, cậu vừa phân hoá, hiện tại có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Đột nhiên lại phân hóa vào lúc này.
“Có, cổ rất không thoải mái.” Sở Dập Kiều nghiêng cổ, định cúi xuống để lộ gáy thì bị Lạc Thanh Dã nắm lấy cằm.
Cằm Sở Dập Kiều bị nâng lên, hai mắt hắn đối diện trực tiếp với tròng mắt đen láy của Lạc Thanh Dã, khiến hắn có cảm giác ngột ngạt không thể thoát ra. Tay bị nắm rất chặt, lòng bàn tay áp vào nhau nóng đến mức rịn mồ hôi.
“Anh ơi, tuyến thể không được tùy tiện cho Alpha nhìn, chỉ có thể cho Alpha mà anh yêu nhất nhìn thôi.” Lạc Thanh Dã ngồi quỳ chân bên cạnh ghế sô pha, cúi người lại gần, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại giống như đang ra lệnh.
Trong nháy mắt, khoảng cách của hai người rút ngắn đến gần trong gang tấc.
Tựa như có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, cùng cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái truyền ra khi hai luồng pheromone giao hòa.
Trong mấy giây đó Sở Dập Kiều tưởng rằng khứu giác của mình có vấn đề, hắn ngửi được một mùi ngọt như mật đường, nhưng dần dần lại không ngửi thấy nữa, cứ như tất cả chỉ là ảo giác của hắn.
Sau đó nhận ra khoảng cách giữa mình và Lạc Thanh Dã quá gần, hắn im lặng rời tầm mắt ra khỏi đôi mắt của Lạc Thanh Dã, lúc này hắn mới ý thức được mình lại bị thằng nhóc làm cho phân tâm.
Cũng không biết do nguyên nhân gì ảnh hưởng, có lẽ bởi vì Lạc Thanh Dã là Alpha đầu tiên không bị hắn bài xích, thậm chí có thể ở một mức độ nào đó an ủi hắn. Giống như vừa nãy hắn đau đến thế, được Lạc Thanh Dã ôm lấy lại không thấy đau nữa.
Về phần Lạc Thanh Dã vì sao lại cuống quýt như vậy, là thật lòng quan tâm hắn ư?
Sở Dập Kiều đột nhiên cười ra tiếng: “Nơi này ngoại trừ cậu là Alpha thì làm gì còn có ai là Alpha, Hà Thiệp là bạn của tôi, y là Beta.” Hắn giơ tay kéo bàn tay đang nắm cằm của mình xuống, nhìn về phía Hà Thiệp: “Sao cậu lại tới đây? Hôm nay nghỉ làm à?”
Lưng dựa về phía sau, không lộ ra gáy nữa.
Lạc Thanh Dã nghe thấy Sở Dập Kiều nói Hà Thiệp là Beta, đang muốn mở miệng thì thấy Sở Dập Kiều giấu phần gáy đi, ánh mắt cậu hơi sáng lên, nhìn xuống tay mình đang được Sở Dập Kiều nắm lấy, khóe môi khẽ câu lên.
“Trợ lí của cậu gọi điện cho tôi thông báo cha cậu đến đây, nói trạng thái của cậu không ổn, tôi lập tức xin phép nghỉ chạy tới.” Hà Thiệp nhận ra pheromone của hai người này rất mập mờ, trong lòng y hơi khó chịu, nhưng sắc mặt của Sở Dập Kiều lại không khó coi lắm, giống như Omega trong kì mẫn cảm đã được Alpha an ủi.
“Cha cậu lại gây khó dễ à? Ông ấy thả ra pheromone kích động cậu?”
“Ừ.” Sở Dập Kiều nhẹ giọng đáp, liếc qua Lạc Thanh Dã: “Trước đây cũng gặp phải chuyện tương tự, chỉ là lần này không biết vì sao tôi lại thấy khó chịu đến thế. Không phải dày vò khó chịu, mà là một sự nóng nảy khó mà nhẫn nại….”
Nói rồi tay hắn sờ đến vị trí nóng rực sau gáy.
“Chắc là tuyến thể của cậu phân hoá chứ không phải kỳ phát tình, để tôi kiểm tra xem.” Hà Thiệp muốn giúp Sở Dập Kiều xem xét phần gáy, vừa giơ tay lên đã bị cậu thiếu niên kia đẩy ra.
‘Bốp’ một tiếng, lực tay cực lớn.
Vẻ mặt Lạc Thanh Dã không vui: “Này chú, cháu đã nói là chú đừng tùy tiện chạm vào Omega của người khác rồi mà? Tuyến thể là thứ mà chú muốn nhìn là nhìn sao?”
Chú?
Hà Thiệp cứng ngắc. Y bị gọi là chú?
Sở Dập Kiều kéo Lạc Thanh Dã lại: “A Thiệp, xin lỗi, thằng bé khiến cậu chê cười rồi.”
Hà Thiệp không ngờ Sở Dập Kiều lại có thể che chở thằng nhóc này như vậy, ánh mắt y rơi xuống bàn tay Sở Dập Kiều đang cầm tay thằng nhóc rồi rất nhanh liền rời đi: “Cậu quen thằng nhóc này từ bao giờ? Lại còn là Alpha? Nó có thể đến gần cậu sao?”
Sở Dập Kiều nắm lấy bàn tay Lạc Thanh Dã vừa đánh người, nhìn cậu một cái: “Nó có thể tới gần tôi.”
Lạc Thanh Dã nhận ra ý trách cứ của Sở Dập Kiều dưới mắt kính trong trẻo lạnh lùng, như đang trách mình vô lễ. Ánh mắt cậu lóe lên, cúi đầu xuống ngoan ngoãn không lộn xộn nữa.
“Thằng nhóc này ở đâu ra? Do cậu mang về?” Hà Thiệp thấy Sở Dập Kiều không có ý muốn để mình kiểm tra ngay lúc này, trong lòng thấy hơi vi diệu. Mình là bác sĩ điều trị cho Sở Dập Kiều, kể cả kiểm tra thân thể hay là kiểm tra tâm lý đều do y phụ trách, không ngờ hôm nay Sở Dập Kiều lại từ chối mình.
Sở Dập Kiều vốn cũng không định nói nhiều về chuyện này, lại nhận ra bàn tay thằng nhóc đang run rẩy, hắn nói: “Do tôi mang về.”
Thằng nhóc này đang sợ mình nói với người khác sự thật nó từ đâu đến? Còn rất sĩ diện đấy nhỉ.
Thế sao lúc liếm mu bàn tay mình lại không thấy da mặt mỏng tí nào?
“Nó tới gần mà cậu không đau à?” Hà Thiệp nhìn Lạc Thanh Dã từ đầu tới chân, mang theo vài phần dò xét. Ngay khi vừa dứt lời y lập tức cảm giác được một luồng khí tức thuộc về Alpha cường thế ép về phía mình, đạt đến trình độ gần như là bóp nghẹt đường thở.
Giống như rất bất mãn với lời y vừa nói.
Nói xong vừa vặn đối diện với ánh mắt như sói hoang muốn ăn thịt người của Lạc Thanh Dã.
“Không đâu.” Sở Dập Kiều cũng cảm thấy thần kỳ, tối hôm đó hắn còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng bây giờ hắn phát hiện, tới gần Lạc Thanh Dã thật sự sẽ giảm bớt đau đớn trên người hắn: “Còn có thể giúp tôi ngăn cản pheromone xâm lược của Alpha giống như vừa rồi, cho nên đây là vì sao?”
Vừa dứt lời, cánh tay liền bị ôm lấy.
“Bởi vì Tiểu Dã là bé Alpha của anh mà!” Lạc Thanh Dã ôm chặt lấy cánh tay Sở Dập Kiều, cằm dán lên cánh tay Sở Dập Kiều cọ cọ. Cậu ngước mắt nhìn Sở Dập Kiều, ánh mắt lấp lánh, ẩn ý đưa tình: “Anh ơi, em là Alpha thuộc về anh.”
Hơi thở ấm nóng phả vào mặt hắn, giọng nói lấy lòng ngây ngô ngọt ngào vang lên bên tai, giống như bình mật bị đổ, càng nếm càng ngọt.
Sở Dập Kiều cúi xuống nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong trẻo của Lạc Thanh Dã, cái cằm lại cọ qua cọ lại trên tay hắn như trêu chọc, nhìn kiểu gì cũng thấy không phù hợp. Da tay hắn dưới lớp áo bị cọ đến mức nóng lên.
Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ, biết nghe lời lại biết làm nũng, thậm chí biết săn sóc tỉ mỉ, thật đúng là không thể khinh thường.
“Có người khác ở đây còn nhõng nhẽo cái gì? Không thấy xấu hổ à?.”
Lạc Thanh Dã nghe được những lời này của Sở Dập Kiều lập tức cảm thấy nửa người đều mềm nhũn, mùi pheromone như có như không lướt qua mũi, cả người hơi lâng lâng: “Không xấu hổ, thích anh thì có gì xấu hổ đâu chứ.”
Nói rồi vùi mặt vào ngực Sở Dập Kiều, giống như thật sự đang xấu hổ.
Ở góc độ mà Sở Dập Kiều không nhìn thấy, hai tròng mắt của cậu sâu lại càng sâu, cậu hít vào một hơi, điên cuồng hấp thu cái mùi Brandy anh đào khiến cậu trầm mê này, trong đầu không ngừng phát lại bộ dáng yếu ớt của Sở Dập Kiều.
Mang lại cảm giác muốn nghiền nát.
Bên môi Sở Dập Kiều lộ ra ý cười nhạt, hắn nhìn về phía người bạn Hà Thiệp của mình: “Như cậu đã nói, thứ tôi cần không phải thuốc mà là Alpha. Trời xui đất khiến thế nào mà tôi đã tìm ra thuốc của mình, cảm ơn lời khuyên của cậu.”
Hà Thiệp nhíu mày, y làm kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được Sở Dập Kiều lại có thể thân cận với Alpha như vậy. Trong lúc lơ đãng, y đối diện với ánh mắt của thằng nhóc Alpha trong ngực Sở Dập Kiều, trên khuôn mặt ngây thơ này lại là đôi mắt lộ ra vẻ khiêu khích của người chiến thắng.
Thằng nhóc tâm cơ này ở đâu ra?