Chương 6
Viên Niên – Trợ lí đặc biệt của tổng giám đốc đứng trước cửa phòng tiếp khách, nhìn về phía Sở Dập Kiều yên lặng ngồi trên sô pha, y không thấy được vẻ mặt của Sở Dập Kiều, nhưng chỉ riêng bóng lưng đã có thể toát lên cảm giác lạnh lùng xa cách.
Cả tập đoàn đều biết Sở tổng tuổi trẻ tài cao có người cha là đại thiếu gia của gia tộc tai to mặt lớn, nhưng có tiếng lại không có miếng, còn thường xuyên đến tập đoàn tìm con trai mình đòi hỏi, thực sự là không ra thể thống gì.
“Ông ta không ở được lâu đâu, mọi người không cần để ý.” Sở Dập Kiều cất giọng khàn khàn trả lời.
Người khác nghe không ra không có nghĩa Viên Niên nghe không ra, y biết cơ thể Sở Dập Kiều nhất định đang rất khó chịu. Mấy năm qua y đi theo Sở Dập Kiều, tận mắt chứng kiến người thiếu niên Sở Dập Kiều trưởng thành mạnh mẽ như hiện tại, đấy không phải việc mà một người bình thường có thể dễ dàng làm được.
Chớ nói chi vẫn là một Omega.
Y cũng biết rõ về chứng bệnh rối loại pheromone, bài xích Alpha tiếp xúc gần và không có khứu giác.
Đúng lúc này, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm ngọt của rượu Brandy cao cấp, tựa như lông vũ khe khẽ vuốt ve đáy lòng, trêu đến mức thần trí mơ hồ như đang say.
Trong đầu Viên Niên chợt ‘ong’ một tiếng, y vịn vào khung cửa, khó tin nhìn về phía Sở Dập Kiều: “Sở Tổng, cậu…”
“Tôi làm sao?” Sở Dập Kiều đột nhiên không đứng lên được, hắn không biết đây là cảm giác gì, vừa đau vừa nóng, đặc biệt vị trí sau gáy như có hàng nghìn con kiến đang cắn lung tung khó chịu.
“Là mùi pheromone. Sở Tổng, kì phát tình của cậu tới rồi sao?”
Pheromone mùi Brandy anh đào của Omega thực sự quá mức ngọt ngào, hoàn toàn không thể chống đỡ được. Mùi hương tràn ngập trong không khí, thậm chí có khả năng lan mạnh ra.
Không ai biết Sở Dập Kiều tuổi trẻ tài cao đến nay vẫn là Omega chưa phân hoá, nên trong hoàn cảnh này sẽ chỉ nghĩ đơn giản là kì phát tình.
Sở Dập Kiều sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại: “Lấy thuốc ức chế giúp tôi.”
Sự đau nhức từ trong xương tủy đang có dấu hiệu lan rộng, còn có cảm giác thập phần xa lạ không thể khống chế. Đau là bởi vì hắn bài xích với pheromone của Alpha, vậy còn nỗi tê dại nóng bỏng như muốn nhũn ra từ sau gáy là do đâu?
Kì phát tình?
Không thể nào, hắn chưa phân hoá mà.
Vừa nghĩ đến tình huống này là do Giang Miễn Hoài kích thích, từ dạ dày lập tức trào dâng cơn buồn nôn, mặt hắn trắng bệch.
Viên Niên dù gì cũng là Alpha, rất khó cưỡng lại mùi pheromone ngọt ngào này, bản năng thúc đẩy y tiến đến gần Sở Dập Kiều, thế nhưng lí trí không cho phép y làm thế: “Sở Tổng, tôi…”
“Viên Niên, mỗi năm tôi đều sẽ sắp xếp cho nhân viên tiêm vắc xin cản trở, phát minh ra kỹ thuật này chính là vì mong muốn có thể ổn định trật tự xã hội, chúng ta là nhân vật hàng đầu trong ngành, anh muốn phá vỡ quy tắc sao?”
Sở Dập Kiều vỗ mạnh cái đầu đang choáng váng, cơ thể nghiêng ngả nóng hầm hập, hắn không nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, nhưng hắn biết nhất định trông rất chật vật.
Thắt lưng dần dần mềm nhũn, hai tay chống lên hai bên sô pha, đầu gục xuống, từng luồng hơi thở phả ra đều nóng rực, cánh tay phát run với lấy điện thoại, bây giờ hắn phải tìm Hà Thiệp.
Viên Niên ngừng thở nhanh chóng quay người rời đi. Y không dám ở lại nữa, sợ bản thân sẽ đánh mất lý trí.
Mùi pheromone này ngọt thấu xương, câu hồn đoạt phách.
Y đóng cửa phòng lại tránh cho nhân viên bên ngoài ngửi thấy mùi. Đây là cấp trên của mình, phải bảo vệ.
Lúc cửa đóng lại, Sở Dập Kiều ấn nút điều khiển màn cửa, chờ cho trong phòng chìm vào bóng tối, hắn như mất hết sức đổ ập xuống ghế sô pha.
“A…”
Các khối cơ trên người đau nhức, toàn thân nóng rực, cơ thể này dường như không còn là của hắn, như bị pheromone xa lạ khống chế ý thức.
Nhiều năm như vậy, pheromone của hắn vẫn chưa xuất hiện chứ đừng nói chi là kỳ phát tình.
Hà Thiệp từng nói nếu xảy ra tình huống như vậy thì rất tệ, bình thường Omega vào giai đoạn 16 tuổi đã có thể phóng thích ra pheromone và phân hóa tuyến thể, nhưng hắn thì không. Giả dụ có một ngày pheromone bị kích thích xuất hiện, kì phát tình tất nhiên sẽ mạnh mẽ và dữ dội.
Tựa như lượng biến dẫn đến chất biến.
Ngón tay phát run sờ lên cúc áo sơ mi, cố thế nào cũng không cởi ra được.
Sở Dập Kiều cảm thấy hít thở không thông. Hắn khẽ nhếch cái cằm, môi mím chặt, từng giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống, dọc theo đường xương hàm thanh tú thấm vào trong vạt áo. Tất cả lớp ngụy trang đều bị sự bất lực này đánh vỡ, thân bất do kỷ, trông chật vật không chịu nổi.
—— Kiều, bây giờ thứ cậu cần không phải thuốc, mà là một Alpha.
Hắn muốn với tay lấy điện thoại, không cẩn thận lại đẩy điện thoại rơi xuống tấm thảm sàn nhà. Hai mắt hắn ướt đẫm khiến tầm mắt không được rõ ràng. Tựa đầu vào cánh tay thở hổn hển nhìn chiếc điện thoại rơi trên thảm, bây giờ đến một động tác đơn giản như vậy cũng không làm được thì hắn còn có thể làm được gì nữa đây.
Những nỗ lực mà hắn đã bỏ ra, những đau đớn đã trải qua, những loại thuốc hắn đã uống, lại dễ dàng bị tên cặn bã kia phá hủy. Tại sao thế giới lại bất công với Omega đến vậy? Bao việc hắn làm vẫn không chống nổi một công kích từ pheromone của Alpha?
Nhắm mắt lại, hắn thấy hình ảnh mẹ mình nằm trên vũng máu, tuyệt vọng nói hắn mau chạy đi.
—— Kiều Kiều, chạy mau đi… Đi tìm ông nội, chạy mau…
Chạy đi đâu bây giờ?
Tìm ông nội? Ông nội sẽ bao che cho tên cặn bã, vậy có ích gì chứ?
Mối thù giết mẹ này, nhất định phải báo!
Nhưng bây giờ…
Ai có thể cứu hắn?
Giữ lại Lạc Thanh Dã là giữ lại tia hi vọng cuối cùng của hắn, hắn chưa khiến Giang Miễn Hoài nếm trải cảm giác tan nát cõi lòng thì hắn chưa cam lòng mà chết đi như vậy được.
“Anh ơi!!”
Cánh cửa phòng khách bị mở toang, mang theo ánh sáng chiếu vào.
Tiếng gọi to này giống như xông phá rào chắn tối tăm. Cảm giác nóng rực dính nhớp trên người dần bớt đi như được dịu dàng an ủi, vuốt ve từng dây thần kinh cháy bỏng không yên trong người hắn.
Sở Dập Kiều bỗng nhiên thở dài một hơi, gối đầu lên cánh tay. Toàn thân hắn ướt đẫm, lông mi run rẩy.
Mí mắt chầm chậm khép lại.
Lạc Thanh Dã đứng trước cửa thở hổn hển. Từ trong phòng khách tối tăm, mùi pheromone vị Brandy anh đào nồng đậm phả ra ập vào người cậu. Cậu cảm nhận sâu sắc nét yếu ớt lung lay sắp đổ bên trong pheromone ấy, giống như đang đau khổ phát ra tín hiệu cầu cứu sự giúp đỡ.
Không biết từ bao giờ, cậu đã thả ra pheromone trên người mình đi trấn an Sở Dập Kiều đang yếu ớt ấy.
Vốn là cậu không đi xa, cũng không theo Koko đi mua sắm, cậu vẫn ở trong văn phòng đợi người, thậm chí còn đối mặt với cha của Sở Dập Kiều, sau lại thấy trợ lí của Sở Dập Kiều chạy vào phòng làm việc nói muốn lấy thuốc ức chế.
Nghe nhắc đến thuốc ức chế là cậu đã thấy có gì đó không đúng, sau lại ngửi được mùi Brandy anh đào quen thuộc ở trên người trợ lí, cậu chợt tức giận khi lãnh địa của mình bị xâm phạm, lập tức bắt lấy trợ lí hỏi Sở Dập Kiều đang ở đâu.
“Anh ở đâu?” Lạc Thanh Dã nhận ra phòng tiếp khách không bật đèn, lại còn bị màn cửa che lấp hết ánh sáng. Cậu bèn rờ tay trên tường tìm công tắc đèn.
Đèn vừa được bật lên, cậu thấy ngay Sở Dập Kiều đang nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, quần áo không chỉnh tề, sắc mặt tái nhợt. Đầu cậu liền kêu ‘Ong’ một cái.
“Anh ơi!!” Lạc Thanh Dã bước nhanh về phía sô pha, ngồi xổm xuống nhìn Sở Dập Kiều.
Trong nhận thức của cậu, Sở Dập Kiều là một người không có điểm yếu, vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng. Cậu không ngờ người này cũng sẽ có một mặt yếu ớt chật vật như vậy.
Sở Dập Kiều nhắm mắt nằm bẹp trên sô pha giống như bóng hết hơi, hai má ửng đỏ, đuôi mắt cũng phiếm hồng, trên môi loáng ánh nước như bị cắn.
Lạc Thanh Dã nhìn chăm chú không rời mắt. Bộ dạng này của Sở Dập Kiều tựa như biển lớn yên ả bị từng viên đá ném xuống tạo nên những cơn sóng nhỏ dập dờn, nhỏ nhưng lại khiến con tim người đối diện đập rộn ràng.
Đây là Omega lí tưởng trong suy nghĩ của ngàn vạn Alpha, ai nhìn thấy mà không động lòng?
Chắc chỉ có mình cậu mới được thấy mặt yếu ớt này của Sở Dập Kiều nhỉ?
Khắc sâu bộ dáng này của Sở Dập Kiều vào đáy mắt, cậu cẩn thận vén sợi tóc ẩm ướt, xoa lên lông mi nhíu chặt, một lần nữa phóng ra pheromone của mình xoa dịu sự bất an của Sở Dập Kiều:
“Em đến rồi đây. Anh đừng sợ.”
Giọng nói Lạc Thanh Dã ngọt ngào, động tác dịu dàng, trong mắt lại lộ ra lòng ham chiếm hữu mạnh mẽ, mang theo nét u ám không hợp với tuổi tác, thả ra pheromone Alpha giống như Sói vương bảo vệ lãnh thổ mà mình đã đánh dấu, hung hăng áp chế những pheromone của Alpha khác đang lẩn quẩn xâm phạm Omega của mình.
Nhưng khi ghé lại gần Omega của mình, cậu dịu dàng hơn.
Ô Long hoa quế mật và Brandy anh đào tựa như một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, quấn quýt hòa quyện vào nhau. Ô Long hoa quế mật bao quanh Brandy anh đào, giống như đang dùng hương vị mật ong của bản thân an ủi mùi vị rượu nồng cháy.
Lạc Thanh Dã nhẹ tay đỡ lấy phần gáy của Sở Dập Kiều, cảm nhận tuyến thể Omega nóng bỏng, mùi Brandy anh đào lướt qua mũi càng thêm nồng đậm. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vị trí tuyến thể, cơ thể Sở Dập Kiều khẽ run rẩy, ánh mắt cậu trở nên đậm sâu.
Người đàn ông này mẫn cảm nhất trong số Omega cậu từng gặp qua.
Sở Dập Kiều cảm giác có một luồng nhiệt rất thoải mái bao bọc xoa dịu nỗi đau trên người hắn, đem tất cả pheromone của Alpha mà hắn bài xích ngăn cách ra bên ngoài. Đặc biệt là phần gáy được ngón tay vuốt ve nhè nhẹ, không nhịn được muốn lại gần.
Đầu hắn được nâng lên rồi gối lên một cánh tay hơi lạnh. Ý thức lênh đênh mơ hồ, bên tai bỗng có hơi nóng phả vào.
“Anh ơi, nóng lắm hả anh?”
Sở Dập Kiều có cảm giác khô nóng tê dại từ xương cùng bò lên, sau gáy bắt đầu đau nhức, giống như có gì đó sắp mọc ra.
Quan trọng hơn là, hắn không cách nào kháng cự Lạc Thanh Dã.
Sự im lặng lúc này giống như một loại dung túng.
Cúc áo sơ mi bị cởi ra mấy cái, đầu ngón tay lướt qua da thịt nóng bỏng.
Lạc Thanh Dã nửa quỳ bên sô pha, nhìn Sở Dập Kiều run rẩy mỏi mệt gối trên cánh tay, tay còn lại bị cậu nắm chặt. Người đàn ông bình thường dịu dàng mạnh mẽ lúc này ở trước mặt mình bày ra dáng vẻ bị vây lấy không thể kháng cự.
Cổ áo sơ mi mở rộng lộ ra xương quai xanh phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Tay cậu đang cầm tay Sở Dập Kiều đổi thành mười ngón đan xen, áp lên mặt mình. Trong mũi ngửi được mùi pheromone ngọt thấu xương từ đầu ngón tay Sở Dập Kiều tràn ra. Đáy mắt cậu mang đầy vẻ mê luyến.
Thân thể Lạc Thanh Dã hơi nghiêng về phía trước.
Cậu biết vì sao lần đầu tiên gặp nhau bản thân đã bị Sở Dập Kiều hấp dẫn, vì sao lại ngửi được pheromone trên người Sở Dập Kiều. Chỉ có một câu giải thích, là bản năng thôi thúc cậu theo đổi pheromone của người đàn ông này.
Vì một số nguyên nhân mà cậu đã xuất hiện pheromone của Alpha từ rất sớm, nhưng chưa bao giờ bị khuynh đảo bởi pheromone của Omega, kể cả nổi lên tâm tư chiếm hữu như lúc này.
“Anh ơi, anh muốn em làm gì cho anh?”
Trong đầu Sở Dập Kiều bây giờ như một mớ bòng bong, không phân biệt được mình muốn nói gì, nhưng khi Lạc Thanh Dã tới gần, hắn lại có ý muốn thân cận, thậm chí có loại khát vọng theo bản năng.
“Anh muốn em chạm vào anh?”
Lạc Thanh Dã hạ giọng, dán người sát lại gần, ánh mắt của thiếu niên trong veo mà nóng bỏng.
“Cậu đang làm gì với Kiều thế??!”
Đúng lúc này, trước cửa truyền đến một giọng nói tức giận, Lạc Thanh Dã ngẩng đầu, phát hiện một người đàn ông đứng ở cửa.
Kiều?
Lạc Thanh Dã thu lại nét dịu dàng ngoan ngoãn, ôm chặt Sở Dập Kiều vào trong ngực, dùng ánh mắt không có độ ấm nhìn người đứng trước cửa:
“Anh là ai?”
“Tôi là Hà Thiệp, bạn thân nhất của Sở Dập Kiều.” Hà Thiệp híp mắt, nhìn Sở Dập Kiều trong ngực cậu thiếu niên: “Cậu là ai?”
Khoảnh khắc chạm mắt đối phương, cả hai dường như bắt được hơi thở mạnh mẽ thuộc về Alpha trong người nhau, không bên nào chịu thua kém bên nào.