Chương 4
Sở Dập Kiều nuốt hết đống thuốc trong lòng bàn tay run lẩy bẩy, nhìn giọt nước còn sót lại từ miệng cốc trượt xuống đáy, mím môi cố nén cơn buồn nôn, trên trán hắn phủ một tầng mồ hôi, môi trắng bệch, tầm mắt mơ hồ không rõ, đau đớn nhức nhối từ trong xương cốt lan tràn ra, đau đến mức thở không nổi.
Quả nhiên phản ứng bài xích kiểu gì cũng tới, vấn đề là sớm hay muộn thôi. Bình thường tan tầm về nhà hắn sẽ bắt đầu cảm thấy thân thể không ổn, sau đó xuất hiện các triệu chứng nhẹ hoặc nặng, hôm nay khác ở chỗ đến tận đêm khuya mới đau.
Những thuốc giảm đau này chỉ khi đau mới uống chứ không phòng được.
Còn có một mũi tiêm tăng hiệu lực của thuốc ức chế.
Hội chứng rối loạn pheromone khiến tận tuổi này rồi pheromone của hắn vẫn chưa xuất hiện, cho nên Hà Thiệp kiểm tra đo lường cũng không phát hiện được alpha có pheromone gì sẽ phù hợp với hắn, hay nói cách khác là có độ phù hợp 100% có thể cứu hắn.
Sở Dập Kiều cầm ống thuốc tiêm vào mu bàn tay, liều lượng lần này mạnh hơn, tiêm vào cũng đau hơn.
“… Ca ca?”
Đúng lúc này, một giọng ngái ngủ vang lên từ phía sau, hắn đút ống tiêm vào túi, quay đầu thấy Lạc Thanh Dã đứng đó.
“Sao lại dậy?” Sở Dập Kiều đặt cốc nước lên tủ bên cạnh cửa sổ để che đi hộp thuốc.
“Ca ca, sao anh chưa ngủ?” Lạc Thanh Dã đi chân đất đến trước mặt Sở Dập Kiều, ngửa đầu nhìn hắn: “Anh không ngủ được ạ?”
Cậu phát hiện sắc mặt Sở Dập Kiều rất xấu, dù không bật đèn cũng có thể nhìn ra sự tái nhợt.
“Bây giờ ngủ đây.” Sở Dập Kiều chuẩn bị đi thì cánh tay bỗng bị Lạc Thanh Dã giữ chặt, hắn liền ngẩn người.
“Ca ca, anh không khỏe ạ? Anh đổ mồ hôi nhiều quá.” Lạc Thanh Dã nhón chân đưa tay sờ trán Sở Dập Kiều, sờ xong lòng bàn tay toàn mồ hôi, nhưng trán người kia lại không nóng. Cậu lo lắng hỏi: “Anh đau đầu ạ? Hay có chỗ nào không thoải mái?”
Sở Dập Kiều nhíu mày nhìn Lạc Thanh Dã như đang suy tính điều gì.
Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều trầm mặc nhìn mình, trong lòng hoảng loạn tưởng rằng hành động của mình đã quá phận nên vội vàng thu tay: “Ca, ca ca, em xin lỗi, em không nên chạm vào anh, anh đừng khó chịu.”
Ngay lúc thả tay xuống thì lại bị Sở Dập Kiều bắt lấy, cậu mở to mắt ngạc nhiên.
Sở Dập Kiều bắt lấy tay Lạc Thanh Dã xong lại thấy hoài nghi. Không đúng, cái cảm giác này không giống với lúc Lạc Thanh Dã chạm vào mình.
“Chạm vào tôi.”
Lạc Thanh Dã trong lúc nhất thời không kịp phản ứng Sở Dập Kiều có ý gì, nhưng cậu vẫn nghe theo nắm chặt tay Sở Dập Kiều.
Ngay lập tức cảm giác đau đớn trong người dần dịu đi như có thứ gì đó hung hăng đẩy những pheromone của Alpha khác ra ngoài cơ thể, điều này lại một lần nữa chứng thực khả năng…
Thằng nhóc này…còn hữu dụng hơn cả thuốc.
Hay là do hắn đau đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
“Ca ca, anh…” Lạc Thanh Dã thắc mắc không thôi, trong lòng lại bị câu Sở Dập Kiều vừa nói làm cho ngứa ngáy.
“Tôi đã gọi cho trợ lí thu xếp việc học của cậu rồi. Trong lúc chờ đợi thì mấy ngày tới cứ theo tôi đến công ty cho đỡ buồn.” Sở Dập Kiều dịu dàng cười nói: “Được không?”
Hắn thấy cần phải thử.
Tiếp xúc thân mật hơn.
Tại tập đoàn Ngân Hà.
“Mọi người đã biết tin gì chưa? Hôm nay Tổng giám đốc dẫn người đến tập đoàn đó!! Trời ơi mấy người không biết đâu, cậu bé kia xinh đẹp đến nỗi… tim tôi đập bình bịch luôn!”
“Tôi cũng thấy rồi. Cậu bé kia hình như rất thân với tổng giám đốc, vừa rồi tôi đem văn kiện đến cho tổng giám đốc thấy cậu ta nằm sấp trên bàn làm nũng với tổng giám đốc đó! Trời ơi em bé xinh đẹp đáng yêu làm nũng với mình thì chịu sao thấu!”
“Tôi chưa được thấy! Koko có chụp hình không, mau cho tôi chiêm ngưỡng nhan sắc đó thế nào đi!”
Ban thư ký lúc này đã sớm nháo nhào, vây quanh thư ký Koko của tổng giám đốc đòi xem ảnh chụp.
Koko ra vẻ thần bí lấy điện thoại ra, điện thoại ngay lập tức bị cướp đi, phản ứng của ai nấy đều thay đổi từ khó tin đến dạt dào tình thương của mẹ: “Ui nhìn kìa, bé Alpha này đáng yêu thế! Xinh quá! Đẹp quá!”
Nhóm thư ký mắt sáng lên, ôm mặt cảm thán: “Quá đẹp quá đẹp, vừa đẹp vừa đáng yêu, đây là gì của tổng giám đốc vậy? Chưa từng nghe nói qua.”
“Mà… Tổng giám đốc không phải Omega sao?” Thư ký A chần chừ nhìn bức ảnh: “Cậu bé này giống Omega hơn mà nhỉ? Thật sự là Alpha?”
Koko ‘Chậc’ một tiếng, ngón tay thon dài nghịch lọn tóc: “Mấy người không biết rồi. Ai quy định Omega nhất định phải nhỏ nhắn xinh xắn, ai quy định Alpha cứ phải cao lớn cường tráng? Ngược lại thì có làm sao? Nhìn Sở Tổng nhà chúng ta mà xem, là minh chứng sống phá vỡ hình tượng Omega truyền thống đó!”
“Đúng đúng!” Nhóm thư ký nhao nhao gật đầu.
Tập đoàn Ngân Hà là doanh nghiệp sản xuất nghiên cứu và phát triển thiết bị y tế công nghệ cao hàng đầu thế giới, trình độ khoa học kĩ thuật tân tiến, cổ phiếu công ty nằm trong top cổ phiếu có giá thành cao nhất thị trường. Thử hỏi có bao nhiêu người có thể làm được đến trình độ này, chứ đừng nói đến lãnh đạo còn là Omega chỉ mới 28 tuổi đã thành danh.
Tập đoàn thành lập mười năm luôn phát triển, Sở Dập Kiều trong ngành sáng tạo ra vô số kỳ tích. Hắn dựa vào chuyên môn và tầm nhìn xa trông rộng của mình bồi dưỡng ra một nhóm nhân tài y tế sử dụng công nghệ cao, nhân viên trên toàn cầu là hơn 150.000 người, vì thế có một câu nói được lan truyền trong ngành đến tận bây giờ.
Đó chính là…
Sở Dập Kiều là Omega có nhiều Alpha nhất trên thế giới.
Vắc xin ức chế còn có một tên gọi lãng mạn hơn, đó là vắc xin tiêm chủng cho toàn dân, toàn dân bảo hộ Omega.
Cũng chính vì tồn tại truyền kỳ như Sở Dập Kiều, địa vị của Omega hiện giờ đã được đề cao, giúp Omega không còn phải sống dè dặt ẩn nhẫn như trước, có thể quang minh chính đại tiêm thuốc ức chế để không bị kỳ phát tình ảnh hưởng, trở thành cá thể chân chính độc lập mạnh mẽ không cần dựa dẫm vào Alpha.
“Cho nên! Sở Tổng rất hợp với Alpha kiều mị khả ái nhu mì!” Koko gật đầu chắc nịch, cất điện thoại: “Thôi tôi đi mang đồ uống cho Sở Tổng và tiểu kiều thê Alpha của ngài ấy đây, bái bai.”
Koko vuốt vuốt tóc bước ra khỏi phòng.
Văn phòng Tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
Văn phòng có diện tích rộng rãi, cửa sổ sát đất nằm ở vị trí ánh sáng tốt nhất, ánh sáng ban ngày chiếu vào phòng, rơi trên người Sở Dập Kiều đang nghiêm túc làm việc.
Bộ âu phục màu xám bạc ôm gọn thân mình, làm nổi bật khí chất tao nhã quý phái của Sở Dập Kiều. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, môi khẽ mím, mang cảm giác lãnh đạm đừng làm phiền.
Trên mặt thảm nhập khẩu mềm mại, Lạc Thanh Dã nằm sấp ở đó chống cằm đọc tài liệu giới thiệu sơ lược về tập đoàn, trên người mặc áo sơ mi trắng sơ vin quần short bò, hai cẳng chân đan chéo nhau, vẻ mặt ra chiều rất chăm chú nghiên cứu.
Sở Dập Kiều đặt bút xuống nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thanh Dã, nghĩ thầm thằng nhóc này rất có kiên nhẫn. Nhưng chỉ một giây sau, hắn lại thấy ánh mắt Lạc Thanh Dã khẽ trộm liếc mình, bị bắt gặp thì lập tức bối rối.
Lạc Thanh Dã vẫn luôn nhìn trộm Sở Dập Kiều, cậu không ngờ lúc Sở Dập Kiều làm việc lại đẹp mắt đến vậy, càng không ngờ Sở Dập Kiều lợi hại như thế. Trong tài liệu có giới thiệu về Sở Dập Kiều, cậu đọc mà không ngừng cảm thán đây thật sự là một Omega sao?
Vì sao lại có Omega ưu tú đến vậy?
Còn cậu là cái gì?
So với Sở Dập Kiều, cậu chính là một đống bùn đất ngay cả dùng để xây tường cũng không ai muốn, còn bị người ta ném tới ném lui, vừa bẩn vừa đáng sợ.
Càng nhìn càng mê muội, càng so sánh càng cảm thấy mình chẳng xứng xách dép cho Sở Dập Kiều. Đang thất thần thì lại đối mặt với nụ cười dịu dàng của Sở Dập Kiều, đầu cậu “ong” một tiếng, không nghĩ được gì nữa.
“Đang nhìn tôi hả?”
Sở Dập Kiều xoay người tựa lưng vào ghế, hai chân thon dài bắt chéo, tư thế ngồi quý phái ưu nhã, mỉm cười rũ mắt nhìn Lạc Thanh Dã. Rõ ràng bầu không khí rất nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại có cảm giác bị nắm chặt, một cảm giác thần bí không thể nhìn thấu.
Lại có sức hấp dẫn làm cho người ta cam tâm tình nguyện sa đọa vào.
Cậu bò đến.
Ngay lập tức, cái trán bị một đầu ngón tay chặn lại.
“Cậu đang làm gì vậy? Cậu nghĩ tôi cần nuôi sủng vật à?”
Ngữ khí người trước mặt trong trẻo lạnh lùng, Lạc Thanh Dã ngơ ngác nhìn, sau đó tủi thân cúi đầu xuống, hốc mắt ửng đỏ.
“Ca ca, em sai rồi…”
Mặc kệ sai hay không sai, cứ nhận sai là sẽ đúng.
“Tôi có một đội ngũ nhân viên ưu tú nghiên cứu và phát triển thiết bị y tế công nghệ cao, đảm nhiệm nghiên cứu phát triển và sản xuất thiết bị y tế lâm sàng, tập đoàn cũng có vô số bằng sáng chế y tế.”
“Ngoài ra còn có một viện nghiên cứu dành riêng cho việc tối ưu hóa và nâng cấp vắc-xin ức chế, mục tiêu đạt được tỷ lệ tiêm chủng toàn dân 100%.”
Lạc Thanh Dã mông lung nghe cái hiểu cái không. Sở Dập Kiều nói với mình những chuyện này làm gì? Mình có biết cái gì đâu?
“Và tôi cũng cần một người kế nhiệm.”
Lạc Thanh Dã sững sờ nhìn Sở Dập Kiều.
“Cần một người đủ mạnh mẽ đủ ưu tú để nối nghiệp, cậu có thể không?”
Thay vì chĩa súng vào đầu, hắn chọn dỗ ngon dỗ ngọt.
Có lẽ sẽ càng hiệu quả hơn.