Chương 9
– Thưa giáo sư! Tiểu thư Arina nhà tôi chưa về, liệu thầy có thể huy động người đi tìm kiếm cùng tôi được không?
Giáo sư thở dài lắc đầu:
– Qua 12h rồi chúng tôi cũng không thể làm gì được vì khu rừng đã nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi. Vào thời điểm này là thời gian những linh vật hệ thú cấp cao hoạt động nhiều nhất vào đó chỉ tìm đường chết mà thôi. Tôi e rằng học viên Arina lành ít dữ nhiều.
Charli tức giận nói:
– Giáo sư! Sao người có thể nói vậy! Thầy phải có trách nhiệm với học viên của mình chứ, chỉ là tìm kiếm ở ngoài vìa rừng thôi thì nguy hiểm gì chứ.
Bộ ba Tessi vẫn còn ngồi trong sảnh mục đích là xem kịch hay này, Yalos lên tiếng mỉa mai:
– Arina vẫn chưa về sao? Có trách thì trách cô ta đã ngu lại còn kiêu ngạo không để lời thầy vào tai bị vậy là đáng đời.
Charli lên tiếng đáp trả:
– Ý cô là sao! Arina có thể đã gặp chút chuyện gì đó trong rừng nên về không kịp giờ thì sao! Chẳng hạn như bị kẻ bỉ ổi nào đó hãm hại.
Tessi nhíu mày ra vẻ bình thản nói:
– Chẳng phải thầy có dặn đi dặn lại là phải về trước 12h sao. Vả lại nếu cô ta gặp nguy hiểm chẳng lẽ không biết bắn kí hiệu để xin trợ giúp?
Verny nhếch môi tiếp lời Tessi:
– Cô ta tự làm thì tự chịu hậu quả. Giờ lại muốn liên lụy đến người khác.
Charli nắm chặt tay nghiến răng định lên tiếng cãi thì tiếng của Alent cất lên:
– Tiểu thư Arina!
Tất cả mọi người hướng tầm mắt ra cửa, thấy bóng dáng cô từ từ đi vào khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng người vẫn lành lặn không hề bị thương. Charli vội chạy ra đỡ cô lo lắng hỏi:
– Arina! Cậu không sao chứ? Sao cậu về muộn vậy? Gặp chuyện gì sao?
Cô mệt mỏi đáp:
– Không có, không có chuyện gì, tớ không sao.
Rồi cô hướng tới chỗ Alent đang đứng bất động, dụi mắt nói:
– Alent, em hơi buồn ngủ, anh đưa em về phòng đi.
Alent giật mình tỉnh táo lại đỡ cô ân cần nói:
– Người có sao không tiểu thư?
Cô ôm lấy cổ Alent tựa vào người anh ấy, lắc đầu nói với giọng nũng nịu:
– Không có! Không có! Em buồn ngủ lắm! Em cũng không đi nổi nữa! Anh cõng em về phòng đi.
Alent không nỡ làm phiền cô nhiều, nhanh chóng cõng cô về phòng. Giáo sư điểm danh đã đủ học viên trở về nên cũng về phòng mình. Charli thấy cô về cũng yên tâm về phòng ngủ, lúc đi qua chỗ mấy người Tessi còn đắc ý để lại một câu:
– Khiến mấy người thất vọng rồi!
Rồi cố ý hất tóc kiêu căng đi qua, mấy người Tessi giận đến tím người. Yalos tức giận nói:
– Rõ ràng lúc ở trong rừng chính mắt thấy cô ta bị đao ghim vào chân rồi cơ mà! Tại sao cô ta lại còn lành lặn trở về như chưa có chuyện gì chứ? Đã thế hơn 12h cô ta mới trở về mà không bị linh vật hệ quái thú tấn công sao?
Tessi nhíu mày nghi vấn:
– Chẳng nhẽ trên người cô ta có bí mật gì hoặc ở trong rừng đã có người cứu cô ta? Nhưng nhìn biểu hiện của cô ta lúc trở về rất lạ.
Verny nhếch mày nhìn xa xăm nói:
– Tìm hiểu thì sẽ biết thôi. Chuyện này thú vị rồi đây.
* * *
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, cảm thấy bản thân không còn chút mệt mỏi như hôm qua nữa. Cô vui vẻ vào nhà tắm để tắm rửa, lúc thay đồ cô tình cờ nhìn thấy một vết xanh tím mờ mờ ở trên cổ. Cô nhíu mày lấy tay ấn nhẹ vào đó:
– Không đau! Chẳng nhẽ bị con gì đó đốt trong rừng? Chắc vậy rồi.
Cô lại vui vẻ tiếp tục thay một bộ đồng phục mới để chuẩn bị xuống sảnh ăn sáng. Hôm nay là ngày nghỉ, cô được nghỉ hai ngày để chuẩn bị cho buổi thực hành tiếp theo. Đang sửa soạn lại đầu tóc thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa thì là Charli, chưa kịp nói lời chào buổi sáng thì Charli kéo cô vào ngồi xuống ghế sofa hỏi dồn dập:
– Arina! Rốt cuộc hôm qua ở trong rừng đã xảy ra chuyện gì vậy? Tớ nghe nói ở trong rừng sau 12h đêm rất nguy hiểm sao cậu lại về được mà không bị chút thương tích nào? Đêm qua cậu trở về nhìn cậu rất lạ, giờ cậu sao rồi? Cậu..
– Dừng! Cậu hỏi từng câu một thôi, hỏi dồn dập vậy tớ nghe không kịp.
Arina vội lên tiếng ngắt lời Charli trước khi cô ấy lại bắt đầu 10 vạn câu hỏi nghi vấn. Charli gãi đầu cười nói:
– Hì hì! Tại tớ lo cho cậu quá thôi!
Cô mỉm cười, cảm thấy một dòng ấm áp chảy trong người, cô thật may mắn khi có người bạn như vậy. Cô từ tốn kể lại cho Charli:
– Hôm qua lúc đang ở trong rừng săn bắn, tớ tình cờ bị mấy người Tessi chơi đểu. Họ bắn phi tiêu làm chân tớ bị thương, khiến tớ không thể đi tiếp được.
Nghe đến đây Charli tực hộc máu quát lên:
– Biết ngay là mấy ả bầy trò mà lại! Mấy còn nhỏ chết tiệt đấy, có ngày tớ sẽ xử lý từng ả một.
Rồi Charli chợt nhận ra điều gì đó liền hỏi:
– Cậu nói cậu bị thương nhưng tại sao đêm qua cậu trở về được? Mà nhìn chân câu không hề có vết thương gì luôn.
Cô nhíu mày mù mịt nói:
– Tớ cũng không biết, hình như lúc đó mất nhiều máu nên tớ mơ màng ăn phải loại linh vật gì đó thì phải. Chắc là loại linh vật hệ thực vật chữa trị nên vết thương tớ lành lại. Cũng thật may mắn đi, sau đó tớ về phòng ngủ. Thế thôi.
Charli nhíu mày nói:
– Nhưng hôm qua cậu về trông cậu lạ lắm, nhìn như người khác vậy. Đã thế còn nũng nịu với Alent bảo anh ta bế cậu về phòng để ngủ cơ. Ha ha!
Nói đến đây Charli không nhịn được cười thật to. Arina sửng sốt nói:
– Vậy ư! Ôi trời ơi! Cậu đừng có đùa mình nhé! Thật xấu hổ mà.
Charli vuốt cằm nói:
– Thật mà! Trông lúc đó cậu vừa có chút ngốc vừa có chút đáng yêu! Alent đã phải đứng ngốc tại chỗ một lúc lâu đó. Ha ha!
Cô ngại ngùng nói:
– Chắc là do tác dụng phụ của linh vật hệ thực vật chữa trị nên chắc tớ buồn ngủ đến mất trí rồi.
Đang nói chuyện với nhau, thì cửa phòng cô lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, cô nói với Charli:
– Chắc là Alent đến gọi đi ăn, chúng ta cũng xuống thôi.
Thế là cô với Charli ra mở cửa, Alent vừa thấy cô thì lo lắng hỏi han:
– Tiểu thư! Người thấy sao rồi.
Cô nhớ lại chuyện Charli kể nên có chút ngại ngùng nói:
– Em khỏe rồi.
Alent định đứng sang bên để cho cô đi ra nhưng chợt tình cờ thấy vết tím xanh trên cổ cô có chút hoảng hỏi:
– Tiểu thư! Trên cổ của người..
Nghe vậy Charli cũng quay ra nhìn xem, sau đó hốt hoảng thốt lên:
– Trời ơi! Charli! Kẻ nào đáng chết đã đụng chạm đến cơ thể cậu vậy. Hôm qua trong rừng thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ!
Cô theo phản xạ che lại vết đó, ngại ngùng nói:
– Cậu nghĩ đi đâu vậy Charli, gì mà đụng chạm chứ. Cái này chẳng qua là trong lúc đánh nhau với linh vật nên bị bầm tím thôi.
Charli xoa cằm đăm chiêu nói:
– Nhìn không giống việc linh vật đả thương cho lắm. Không phải lúc đó cậu không được tỉnh táo cho lắm sao.
Nghe cuộc đối thoại giữa cô và Charli, Alent khó chịu lên tiếng:
– Rốt cuộc đêm qua đã có chuyện gì xảy ra vậy, thưa tiểu thư?
Charli thấy cô im lặng liền thay cô tường thuật lại cho Alent nghe, hiểu được câu chuyện lúc đầu có chút tức giận sau đó liền thở phào nhẹ nhõm. Cô, Charli cùng hai cận vệ đi xuống dưới sảnh ăn. Vừa ăn được nửa chừng thì có một bóng người tiến lại gần cô, lạnh lẽo lên tiếng:
– Chào! Arina! Cuối cùng cũng gặp được cô rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt cô trở nên tái mét. Ông bà ta có câu “trời đánh tránh miếng ăn”, thế nào chưa kịp ăn xong cô đã gặp phải ác quỷ rồi. Công sức trốn tránh cậu ta mấy ngày nay coi như đổ sông đổ bể, cứ tưởng cậu ta bỏ qua cho cô rồi cơ. Cô cố nuốt miếng cơm trong miệng xuống, gượng cười nói:
– Chào cậu! Kiteran!
Cậu ta trao cho cô nụ cười thân thiện nhất, nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta có thể trò chuyện chút không?
Cô khóc trong lòng, thân thiện cái con khỉ. Cô thấy mình sắp tiêu đời rồi. Cô bị cậu ta nắm lấy cổ tay kéo đi, vừa bước được một bước thì có bàn tay khác nắm lại, giọng khó chịu vang lên:
– Cậu học viên này, xin hãy bỏ tay ra khỏi tiểu thư của tôi. Cậu có biết cậu rất thô lỗ không!
Kiteran quay ra mặt đối mặt, mắt đối mắt, cả hai bên đều tỏa ra lực sát thương vô cùng mạnh. Không bên nào thua kém bên nào. Mọi người bắt đầu chú ý đến chỗ cô, hóng hớt chuyện. Cô khẽ nuốt ực một cái, thôi xong cô phải cản hai con người này lại. Nhưng làm sao đây? Cô mà đồng ý đi theo Kiteran thì cô tiêu đời là cái chắc, nhưng nếu cô không đi theo thì Kiteran sẽ lại gây sự và Alent sẽ lại ra bảo vệ cô, xung đột giữa hai nam nhân còn khủng khiếp hơn. Alent nhà cô cũng đâu phải dạng vừa.