Chương 26
– Arina! Nhớ cậu chết mất thôi, một tuần không được gặp cậu, cậu có biết tớ buồn cỡ nào không.
Cô bật cười vỗ đầu Charli, giọng trêu ghẹo:
– Không biết là quý cô đây nhớ tôi hay anh trai của tôi vậy.
Charli đỏ mặt cáu gắt nói:
– Cái con nhỏ này, người ta đang nghiêm túc đó, vừa mới gặp đã trêu người ta rồi.
Cô cười khúc khích nói:
– Ah! Được rồi không trêu nữa, tớ cũng nhớ Charli của tớ lắm.
Kiteran thở dài bất lực nói:
– Hai quý cô, làm ơn cho kẻ bị què này được an tọa tại chỗ ngồi được không.
Lúc này cô mới để ý mình và Charli đang chắn hết cửa ra vào tại lớp học. Cười trừ, cô đỡ cậu vào rồi lại bàn ngồi cùng Charli tám chuyện.
Tiết học sau một tuần nghỉ lễ diễn ra một cách bình yên, nhóm Tessi không thấy ra gây sự như mọi khi sau vụ thực hành lên cấp. Tan học, như đã hứa với Renol rằng cô sẽ tập luyện cùng anh sau khi tan học. Vừa bước đến cửa lớp thì Charli gọi với lại:
– Arina, cũng sắp đến kì thi học kì rồi, cậu không muốn ở lại tập luyện chút sao. Còn có 5 ngày nữa thôi đó.
Cô gãi đầu nói:
– Tớ có, tớ đã hứa với Renol sẽ tập luyện cùng anh ấy rồi.
Charli chạy lại đôi mắt long lanh nói:
– Cho tớ tập cùng với được không? Tớ chưa có ai tập cùng, tập một mình chán chết.
Cô vui vẻ gật đầu rồi quay ra nhìn Kiteran nói:
– Cậu có muốn tập cùng bọn tôi không, càng đông người càng vui.
Thấy cô vui vẻ mời như vậy, cậu mỉm cười gật đầu:
– Được, mong tên què này không làm vướng chân hai quý cô.
Cô bĩu môi chạy lại đỡ cậu đi cùng:
– Kể cả cậu có què luôn tay thì vẫn mạnh hơn bọn tôi thôi.
Cậu dở khóc dở cười nói:
– Cô đang trù tôi đấy à.
Charli thấy thế liền đánh trống lảng sang chỉ đề khác:
– À đúng rồi Arina, cái người cậu bảo tập cùng đó tên gì nhỉ.. uhm.. tên là..
Arina bất lực nói:
– Là Renol, sao cậu nhanh quên vậy, tớ nhớ mình có nhắc rất nhiều về anh ấy với cậu mà.
Charli ngượng ngùng gãi đầu nói:
– Haha! Xin lỗi cậu, không hiểu sao tớ chả có tý ấn tượng gì về anh ta cả, mặt tới còn không nhỡ rõ cơ. Lạ thật đấy.
Arina lên giọng nói:
– Cậu á, cậu chỉ có nhớ mỗi anh trai tớ thôi.
Charli đỏ mặt lên tiếng phản bác:
– Ai bảo cậu thế, cậu trêu vậy nữa tớ kí đầu cậu đấy.
Cô lắc đầu cười, cô chính là muốn tác thành bạn thân của cô với anh trai, thấy rất hợp nhau đó. Kiteran đứng bên cạnh suy ngẫm, nghe tên Renol cậu cũng thấy vừa lạ vừa quen, bỗng dưng cũng không thể nhớ rõ mặt anh ta, cảm giác thật sự rất mờ nhạt.
Từ xa cô đã thấy Renol đứng ở cổng đợi, cô vui vẻ gọi anh:
– Renol!
Anh nghe thấy giọng cô, cũng vui vẻ quay ra nhìn, nhưng khi nhìn thấy có thêm hai người nữa đi cùng, gân xanh ở trán hằn lên trong giây lát rồi biến mất. Cô lại gần thì hỏi anh:
– Anh đợi bọn em có lâu không?
Anh mỉm cười dịu dàng nói:
– Anh cũng vừa mới đến thôi.
Thấy anh nhìn hai người đi bên cạnh cô, lúc này cô mới nói:
– À, em có rủ thêm hai người bạn đến tập luyện cùng, được chứ?
Anh cười nói:
– Nếu là bạn em thì được, càng đông thì càng vui mà.
Charli và Kiteran gật đầu chào, Charli huých nhẹ tay cô thì thầm:
– Anh ấy đẹp trai vậy sao tớ không nhớ mặt được nhỉ.
Cô búng vào chán Charli một cái thật đau rồi nói:
– Được rồi, chúng ta đi thôi.
Kiteran quay ra hỏi:
– Chúng ta sẽ tập ở đâu?
Cô lên tiếng đáp:
– Do các khu rừng thuộc quản lý của trường phải 3 ngày nữa mới mở cho chúng ta luyện tập. Nên chúng ta sẽ đến một khu rừng không thuộc quyền quản lý của trường.
Charli lo lắng hỏi:
– Như vậy có phải nguy hiểm quá không?
Cô lên tiếng trấn an:
– Đừng lo, tớ từng đến khu rừng đó cũng gần trường mình thôi, nếu chỉ tập luyện ở ngoài vìa rừng thì rất an toàn sẽ không gặp các loài thú bậc cao đâu.
Charli yên tâm nói:
– Vậy thì được, mà chúng ta đi bộ sao?
Cô cười nói:
– Khỏi lo, tài xế nhà tớ sẽ đón chúng ta đến đó.
Vừa nói dứt câu thì xe đã đến, cô định lại đỡ Kiteran thì Renol đã nhanh tay hơn đến đỡ cậu:.
Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
– Hai em đi trước, để anh đỡ cậu ấy.
Cô gật đầu rồi cùng Charli đi ra xe, Cậu nhìn anh nói:
– Cảm ơn, nhưng nhìn anh lạ thật, chúng ta từng gặp nhau chưa?
Anh cười nói:
– Tôi là bạn của Arina, cậu từng gặp tôi rồi là điều bình thường mà.
Cậu khó hiểu nhíu mày nhưng không lên tiếng nữa. Xe lăn bánh chỉ trong chốc lát đã đến khu rừng. Đến đây Arina nói:
– Do ngày mai là tiết tự học thực hành nên chúng ta sẽ cắm trại ở đây luôn cho đến chiều mai sẽ về lại trường nhé.
Thấy Charli chuẩn bị kêu than, cô lên tiếng:
– Đừng lo tớ đã chuẩn bị thức ăn và lều hết rồi. Cái này tớ có cùng Renol bàn trước đó rồi, do hai người là phát sinh thêm nên giờ mới nói. Hiện tại là buổi chiều, chúng ta đi xe những linh vật hệ thực vật, sau đó đến buổi tối sẽ đi săn linh vật hệ thú. Mọi người thấy ổn chứ.
Tất cả đều gật đầu đồng ý, cô lại lên tiếng:
– Được rồi, giờ chúng ta dựng lều trước rồi đi, sau đó về nghỉ ngơi ăn tối chút rồi chúng ta sẽ luyện tập.
Nói xong thì Renol và Kiteran dựng lều, do chỉ có hai chiếc nên cô và Charli sẽ ngủ cùng, còn Kiteran và Renol sẽ ngủ cùng nhau. Để hai người họ dựng lều, cô Và Charli gom ít củi gần đó lại để tối đốt lửa. Xong xuôi tất cả, Kiteran tạo lớp bảo vệ để không sinh vật nào có thể lẻn vào chỗ họ sẽ nghỉ ngơi sau đó tất cả rời đi. Arina chỉ đường nói:
– Chúng ta men theo đường này ra khu bên kia có rất nhiều linh vật hệ thực vật chúng ta có thể khám phá. Do kì thi này bắt chúng ta phải phân tích linh vật hệ thực vật ngẫu nhiên nên tìm hiểu chút cho chắc.
Đi một lúc thì đến nơi, mọi người chia nhau ra để nghiên cứu chúng, ở đây là một cánh đồng xanh mướt rất nhiều linh vật hệ thực vật khác nhau và chúng đều vô hại nên rất yên tâm. Nhìn cánh đồng xnah mướt vô tận này khiến cô bất giác nghĩ đến cơn ác mộng đó, cô lắc đầu không muốn nhớ đến nữa. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, mặt trời dần lặn xuống, ánh nắng đã tắt chỉ còn những ánh đỏ rực của buổi chiều tà. Kiteran nhận ra không còn sớm mà lên tiếng:
– Chúng ta nên về thôi, muộn rồi.
Mọi người cùng nhau men theo đường cũ để về, cô vẫn dẫn đầu đi trước. Đi được một đoạn, do không để ý chân cô vấp phải tảng đã mà ngã xuống, thấy mình chuẩn bị được ôm đất mẹ tươi mát, cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Nhưng sau tiếng gọi, cô liền nằm gọn trong lòng ai đó.
– Arina! Cô đi đứng cẩn thận chút coi.
Mở mắt ra đập vào mắt cô là khuôn mặt vô cùng khó ưa của Kiteran, nhưng cô bỏ nó qua một bên, điều quan trọng là cô vẫn bình an. Cô cười trừ nói:
– Cảm ơn, tại trời tối dần nên có chút khó nhìn.
Cậu thở dài nói:
– Đi sát tôi, tôi nhớ đường về.
Cô cũng gật đầu ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo cậu và theo sát. Lúc này cô mới quay ra thì phát hiện anh đi cuối cùng. Bảo sao người đỡ lấy cô không phải anh. Nếu như là tay anh đỡ lấy cô thì.. Suy nghĩ này chợt lóe lên thì cô vùi dập ngay.
– Arina, mày điên rồi, nghĩ gì vậy chứ. Quá biến thái rồi.
Cô quay lên mắt nhìn thẳng không dám quay lại nhìn anh nữa, tay vô thức bị Kiteran nắm lấy mà cô không để ý tới. Anh đi cuối cùng, đôi mắt âm u nhìn hai con người đi phía trước tay trong tay mà sinh lên cảm giác muốn giết người. Charli cảm giác có chút lạnh sống lưng bất giác rùng mình một cái, nhanh chân chạy lại theo sát cô. Ở đây, 4 con người nhưng chỉ có duy nhất một người cảm thấy được sự tồn tại của anh.
* * *
– Chương này là lì xì năm mới-
Chúc các độc giả năm mới vui vẻ, hạnh phúc bên người thân và luôn thành công trong cuộc sống!
Chúc các bạn một đời bình an, phía trước là sung túc, phía sau là ấm áp!
* * *Chúc các bạn sẽ thích truyện của Phương Trà ____