Chương 20
– Được thôi, nếu không còn gì nữa thì tôi về được rồi chứ. Ngày mai còn phải lên đường sớm.
Joster gật đầu giơ tay lên sau đó anh ta lẩm bẩm câu thần chú gì đó trong miệng, ánh sáng lóe lên. Khi cô mở mắt ra thì mình đã có mặt trước căn nhà mà cô và mọi người được sắp xếp tá túc tại đây. Khóe miệng giật giật, cô tặc lưỡi một cái bước vào trong nhà thì thấy anh trai đang ngồi ở ghế đợi cô về, cô tường thuật lại cuộc gặp gỡ vừa rồi cho anh trai biết để anh yên tâm hơn. Anh cô cũng rất ngạc nhiên khi tộc trưởng ở đây ngỏ lời sẽ đồng hành cùng cô và mọi người tới đó. Cô chào anh cô một tiếng sau đó về phòng ngủ, trong giấc mơ cô nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh lam đang đi dạo trên cánh đồng hoa, cô gái đó quay lại chào cô nhưng vì ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô nên cô không thể nhìn rõ mặt cô gái đó, cô định tiến lại gần để nhìn thấy rõ hơn thì có tiếng gọi thân thuộc cất lên:
– Arina! Dậy đi!
Cô mở to mắt nhìn lên là trần nhà màu gỗ, nhìn sang bên là anh trai đang nhìn cô với khuôn mặt lo lắng. Hóa ra vừa rồi chỉ là giấc mơ, cảnh đẹp người đẹp nhưng trong cô chỉ có cảm xúc tiếc nuối và thống khổ. Anh trai không thấy cô đáp lời, cứ thất thần nhìn lên trần nhà. Liền vỗ nhẹ vào mặt cô một cái:
– Em làm sao vậy Arina, nằm mơ ác mộng sao?
Nghe thấy giọng anh trai một lần nữa lọt vào tai cô, cảm giác như được trấn an, đôi mắt ngấn lệ chồm người dậy ôm lấy anh trai giọng nghẹn ngào:
– Vâng, em nằm mơ thấy ác mộng. Đáng sợ lắm.
Martser vỗ lưng cô an ủi:
– Không sao rồi, chỉ là ác mộng thôi.
Cô gật đầu, ôm anh trai một lúc rồi thả ra, hồi phục lại tinh thần cô mỉm cười nói:
– Em ổn rồi, anh xuống dưới trước đi. Em thay đồ rồi sẽ xuống ngay.
* * *
Cô vừa xuống dưới thì đúng lúc tộc trưởng của tinh linh cũng đã đến, giờ là ban ngày nhìn kĩ khuôn mặt của anh ta quả thật là một mỹ nam nhưng đương nhiên không bằng Renol của cô rồi. Nói tới đây mặt cô bất chợt đỏ bừng lên, Martser thấy cô cứ nhìn tộc trưởng mặt thất thần nên tiến lại đánh nhẹ vào vai cô. Lúc này cô mới biết hành động hơi quá lố của mình ho nhẹ một cái rồi tiến lại mỉm cười chào Joster:
– Chào buổi sáng, tộc trưởng! Đây là anh trai của tôi Martser DieMons và đây là những hậu vệ của nhà DieMons.
Tộc trưởng lại gần giơ tay chào Martser:
– Chào anh! Tôi là Joster tộc trưởng tinh linh. Rất vui được đồng hành cùng mọi người.
Martser cũng mỉm cười lịch sự bắt tay lại:
– Chào ngài! Chúng tôi rất sẵn lòng khi được đồng hành cùng ngài. Giờ chúng ta xuất phát luôn được chứ.
– Được!
Nói xong Joster vẽ một vòng tròn và kêu mọi người đi vào vòng tròn đó, anh ta đọc câu thần chú tất cả mọi người chốc lát đã ra khỏi ngôi làng tinh linh. Sự lạnh lẽo âm u của khu rừng bao trùm lấy tất cả. Martser quay ra nói với Joster:
– Ngài Joster, chúng ta bắt buộc phải gặp được bà ta trong hôm nay.
Joster gật đầu đồng tình:
– Được! Mọi người đến cũng đúng lúc. Ngày hôm nay chính là ngày trăng tròn. Chúng ta sẽ gặp được bà ta, tôi biết rõ chỗ bà ta ở.
Cô nhíu mày nhìn Joster thắc mắc:
– Ngày trăng tròn thì liên quan gì tới việc đi tìm Mes chứ?
Joster mỉm cười giải thích:
– Đương nhiên là có, nơi bà ta ở nằm trong khu đầm lầy ở cuối bìa rừng này. Nơi đó bình thường dày đặc sương mù mang khí độc và tập tụ rất nhiều kết giới do linh vật thượng cổ để lại, đặc biệt chúng hoạt động rất mạnh mẽ cả ngày lẫn đêm. Chỉ có lúc trăng tròn, sương mù và kết giới ở đó mới yếu đi, những linh vật thượng cổ đó sẽ nghỉ ngơi để hấp thụ những tinh hoa do trăng tròn gieo xuống. Như vậy chúng ta mới có thể lẻn vào dễ dàng hơn.
Cô gật gù như đã hiểu:
– Cũng thật may mắn khi đến đúng lúc, chẳng trách đến cha cũng không thể tìm thấy bà ta. Truyện Hài Hước
Anh trai cô nghe Joster nói thì nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi nói với Joster:
– Cho dù như vậy cũng không thể chủ quan được, những linh vật đó dù đang nghỉ ngơi nhưng vẫn có thể bị đánh thức nếu chúng ta gây tiếng động lớn. Vẫn là nên cẩn thận một chút. Ta xem bản đồ thì khu đó rất khó đi, cạm bẫy thì rất nhiều mà trăng tròn thì đến rạng sáng sớm là sẽ kết thúc nên chúng ta phải tranh thủ thời gian.
Cô tán thành điều mà anh trai nói:
– Đúng vậy, linh vật thượng cổ rất khó đối phó vì chúng thuộc bậc cấp cao chúng có tư duy gần như một người thường. Nên phải cẩn thận.
Joster lên tiếng đề xuất chiến lược:
– Như vậy đi, chúng ta tổng cộng có 8 người. Cần 2 người dò đường dẫn lối, 2 người giải quyết sương mù, 3 người phá kết giới và người còn lại sẽ quan sát xung quanh đề phòng linh vật thức dậy.
Martser gật đầu sau đó phân công người:
– Goderie và Narie sẽ dò đường, Kansas và Copil sẽ giải quyết sương mù. Ta, Joster và Ren sẽ phá kết giới còn Arina sẽ quan sát động tĩnh của linh vật xung quanh.
Mọi người nhận nhiệm vụ rồi cùng nhau đi vào khu rừng, anh trai gọi cô lại:
– Arina, anh bận phá kết giới nên em nhớ phải cẩn thận và đi theo sát Goderie nhé.
Cô giơ tay trước chán nghiêm túc nói:
– Em rõ rồi anh trai, sẽ không để vướng chân của anh đâu. Anh cứ yên tâm ở em.
Anh trai cô thở dài sau đó nhìn Goderie nói:
– Hãy trông chừng em ta cẩn thận
– Đã rõ thưa Ngài Martser!
* * *
Đến khoảng trưa cô và mọi người đã tới đầm lầy, không khí ẩm thấp, đất dưới chân không dám dùng lực mạnh để đi bởi có thể bị đầm lầy dưới chân cuốn lấy nên phải dùng sức mạnh của bản thân để di chuyển nhẹ nhàng trên đó. Mọi người cùng nhau kết hợp người dò đường, người giải quyết sương mù người phá kết giới. Mọi chuyện rất suôn sẻ cho đến khi đi được vào giữa khu đầm lầy, sương mù càng dày đặc hơn. Joster dừng chân lại lên tiếng:
– Có gì đó không ổn, sương mù ở đây rất kì lạ.
Vừa nói xong thì một tiếng gầm rú vang lên như bạo động sau đó lại càng nhiều động tĩnh hơn. Martser lên tiếng cảnh báo:
– Không ổn, một linh thú bạo động nó đang đánh thức tất cả các linh thú khác. Mọi người cẩn thận.
Joster bất ngờ lên tiếng:
– Không thể nào có chuyện đó xảy ra vào ngày trăng tròn, có người đang phá đám chúng ta. Giờ hãy tập trung lại không nên đánh lẻ lúc này, trước mắt hãi tìm chỗ khuất tạo kết giới. Chỉ cần trong thời gian trăng tròn, chúng bạo động một lúc là sẽ lại rơi vào trạng thái nghỉ ngơi nếu không cảm nhận được mỗi nguy hiểm.
Nghe Joster nói vậy Martser cho tập hợp tất cả mọi người, lúc này Goderie mới hốt hoảng lên tiếng:
– Thưa Ngài! Tiểu thư Arina không thấy đây nữa! Vừa rồi rõ ràng cô ấy còn đang đứng bên cạnh thần, nhưng sau tiếng hú liền như biến mất.
Martser hoảng sợ đến mất bình tĩnh:
– Mau! Mau chia nhau đi tìm em ấy trước khi linh thú phát giác ra chúng ta.
Joster lên tiếng ngăn cản:
– Không được! Tất cả nên tập hợp lại tạo kết giới ẩn nấp, tôi sẽ tạo thuật chú tìm cô ấy như vậy nhanh hơn. Bây giờ chia nhau đi tìm chưa chắc đã thấy được cô ấy mà còn lạc cả đội.
Dù rất lo lắng cho Arina nhưng Martser vẫn nhẫn nhịn gật đầu đồng ý với Joster.
* * *
Arina hoảng hốt nhìn xung quanh, vừa nghe thấy tiếng linh thú bạo động cô vì giật mình mà buông tay Goderie, khi quay lại liền không thấy người đâu, mà chỗ cô đứng không phải chỗ ban đầu, nó biến thành một vị trí khác như có người sự dụng thuật không gian dịch chuyển cô tách khỏi mọi người vậy. Cô dù sợ hãi nhưng không dám lên tiếng sợ linh thú sẽ phát giác ra mình. Đúng lúc này không biết một còn thú mặt thỏ nhưng mình gấu từ đầu phi ra nhảy đến trước mặt cô, móng vuốt sắc nhọn chĩa thẳng về phía cô. Cô bật nhảy sang bên trái để né nhưng không kịp, móng vuốt của nó sượt qua lưng cô, một cơn đau nhói truyền tới lưng. Móng vuốt của nó có độc, cô có thể cảm nhận được ra cô bị ăn mòn một mảng. Khi cô ngước lên, miệng nó chảy đầy dãi, miệng ngoác đến mang tai đầy cơn thèm khát đang muốn nuốt chửng lấy con mồi là cô đây. Một lần nữa nó phi nhanh về phía cô, đúng lúc này một thanh đao lóe sáng trên bầu trời tối tăm thẳng một đường chém tới đỉnh đầu của linh thú dứt khoát bổ linh thú làm đôi, từng giọt máu bắn lên khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữ. Lúc này một con linh thú khác lại nhảy ra, con này hung tợn hơn con linh thú vừa nãy, là đầu quỷ thân vượn. Đôi mắt đỏ như máu liếc nhẹ qua con linh thú đó, đôi môi màu đỏ khẽ nhếch lên đầy vẻ phấn khích. Ánh trăng tròn ngay lúc này chiếu rọi một màu đỏ của máu.
* * *