Chương 2
– Thưa giáo sư! Em là học viên mới đến nhận lớp ạ!
Trong phòng vọng ra tiếng nói của một người đàn ông đã có tuổi:
– Vào đi!
Cô mở cửa đi vào, ấn tượng đầu tiên của cô khi nhìn thấy vẻ bề ngoài của người giáo sư này có chút khó tính a. Đã vậy phòng quản lý này có chút tối và tĩnh lặng đến đáng sợ. Cô cảm thấy cô chút lạnh thầm nuốt nước bọt:
– Em xin chào giáo sư! Em là Arina, học viên mới đến để nhận lớp ạ.
Giáo sư đẩy gọng kính lên cất giọng:
– Gọi tôi là giáo sư Mas, em là Arina Diemons?
Cô ngập ngừng đáp:
– Vâng.. thưa giáo sư Mas! Em là Arina Diemons.
Giáo sư Mas gật gù đứng dậy cầm tập hồ sơ đi ra khỏi phòng:
– Học viên Arina, em theo tôi, tôi sẽ dẫn em đến lớp học của em.
Cô nhanh chóng đi theo giáo sư Mas. Ông vừa đi vừa cung cấp những thông tin cần thiết cho cô:
– Theo hồ sơ về em mà chúng tôi tìm hểu được thì em đang thuộc giai cấp xanh. Ở đây có năm giai cấp gồm: Đỏ, trắng, vàng, xanh, đen tương ứng với năm khu học: A, B, C, D, E cũng như khu ăn, nghỉ, ở. Giai cấp đỏ là cao nhất sẽ ở tòa nhà khu A, cứ lần lượt như vậy. Nên em sẽ học ở khu D, chương trình học như nào thì sẽ có thông báo lịch với em. Em sẽ có một tuần để chuẩn bị đồ đạc dọn vào đây ở. Nói đến đây cô liền sững sờ cắt ngang lời ông:
– Sao cơ ạ, em phải dọn vào đây ở trong suốt khóa học sao!
Giáo sư Mas nhíu mày nhìn cô:
– Đó là thông tin cơ bản nhất mà học viên nào cũng nắm bắt được vậy mà em phớt lờ nó sao. Ở đây bắt buộc tất cả học viên phải vào sống trong trường suốt quá trình đào tạo. Tuy nhiên cứ hai tuần em sẽ được về nhà hai ngày vào cuối tuần.
Cô mếu máo gật đầu.
– Dạ vâng ạ!
– Đây là khu D nơi em học, vào lớp đi, lớp học là tòa nhà ở chính giữa này. Tầng một là nhà ăn luôn.
Cô nhíu mày trước cái khu D này, nó khác hoàn toàn với vẻ ngoài tráng lệ như các tòa nhà kia. Đã vậy nó còn nằm ở một góc khuất và nhìn có vẻ cũ kĩ:
– Thưa giáo sư Mas! Tòa nhà học thì ở đây vậy khu ở nằm chỗ nào ạ?
Giáo sư Mas chỉ tay về phía tay trái và từ tốn nói:
– Nó nằm ở bên kia đằng sau rừng cây này!
Cô không khỏi khóc trong lòng, nhìn rừng cây um tùm đáng sợ này là cô không dám đi rồi nói gì đến việc ở tòa nhà phía sau kia chứ. Nhìn biểu hiện của cô, giáo sư Mas nhếch môi khinh khỉnh nói:
– Đừng trách điều gì cả, có trách thì trách bản thân em không có trình độ cao đi. Ở đây là phù hợp với em rồi đó. Nếu muốn đến các tòa nhà đẹp hơn thì cố gắng đi. Vậy nhé, tôi chỉ đưa em đến đây thôi. Còn lại em tự lo liệu đi.
Môi cô giật giật lên từng hồi, gì vậy chứ cô thấy có độ phân biệt giai cấp thì thôi đi giờ đến khu học cũng phân biệt là sao. Tráng lệ, đồ sộ, thú vị cái con khỉ khô. Cô hối hận rồi không muốn đi học chút nào. Vừa đi đến lớp học cô vừa than vãn:
– Nhìn là không ưa nổi từ giáo sư cho đến học viên mà lại. Tự nhiên nhớ nhà, nhớ mẹ ghê!
Khu D này chỉ có khoảng 50 học viên thôi nên chỉ có một lớp học, cô tiến đến phòng học thì đã thấy một giáo sư nữ đang đứng ở cửa, hẳn là đợi cô đi. Cô tiến lại gần cúi đầu chào hỏi:
– Em xin chào giáo sư! Em là học viên mới ạ.
Giáo sư nữ mỉm cười thân thiện đáp lại lời cô:
– Chào em! Cứ gọi cô là giáo sư Nee. Chúng ta vào lớp thôi.
Cô theo chân giáo sư Nee vào lớp, phải nói thế nào nhỉ, nhìn tác phong của lớp nó thể hiện rõ cái giai cấp xanh luôn.
– Các em, đây là học viên mới của lớp ta. Em giới thiệu một chút bản thân với các bạn đi.
Cô khẽ gật đầu đáp lại giáo sư Nee, sau đó quay xuống lớp nói:
– Xin chào mọi người! Mình là Arina DieMons rất vui được học ở đây. Mong mọi người giúp đỡ.
Sau màn chào hỏi của cô lớp vẫn tĩnh lặng, hình như bọn họ không thèm quan tâm cô thì phải. Giáo sư Nee thấy vậy gượng cười bảo cô về chỗ ngồi để học. Cô cũng chả quan tâm mà đi xuống chỗ của mình. Chỗ của cô là ở cuối cùng gần cạnh cửa sổ, cô rất hài lòng về vị trí ngồi này. Lúc đi xuống chỗ ngồi cô tình cờ nghe được vài lời của học viên nói với nhau:
– Thất vọng thật đó, cứ nghĩ cô ta sẽ có điểm gì nổi bật để có thể vượt mặt được các bọn giai cấp ở trên nhưng ai ngờ lại
là một con vịt xấu xí tầm thường.
– Đúng đó, tớ nghĩ cô ta xác định sẽ là mục tiêu bắt nạt của toàn trường thôi, nếu xinh thì đã đành, tụi mình còn bênh cô ta một chút.
– Không biết bao giờ tớ mới thoát được khỏi khu D đây.
Nghe lời họ nói cô không khỏi bất lực. Gì chứ cô cũng đâu muốn xấu đâu, sinh ra vốn đã vậy rồi. Bộ xấu là một cái tội hay gì. Tâm cô không ngừng gào thét: Vẻ bề ngoài quan trọng lắm sao! Ngồi xuống chỗ học, gạt mọi lời bàn tán xung quanh, chăm chú nghe giáo sư giảng bài. Môn hôm nay cô học là lý thuyết về linh vật hệ thực vật. Đang mải chăm chú nghe thì một học viên nữ ngồi trên cô quay xuống bắt chuyện:
– Chào cậu! Mình là Charli! Cậu đừng để ý đến những lời bàn tán đó, nó thường xuyên xảy ra với các học viên mới như cậu đó. Mình cũng từng bị vậy rồi, nhưng lâu rồi cũng quen ý mà. Cứ sống lặng lẽ âm thầm, họ sẽ không có cớ gấy sự với mình đâu.
Cô rất xúc động vì cuối cùng cũng có một người quan tâm đến sự tồn tại của cô:
– Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, sau này mong cậu có thể giúp đỡ mình.
Cô bạn vui vẻ đồng ý:
– Được! Sau này hãy giúp đỡ lẫn nhau. Lát kết thúc giờ học chúng ta cùng nhau đi ăn nhé.
Cô nhanh chóng nhận lời mời:
– Ừ!
Cô vui vẻ trong lòng, may thay ở đây cô cũng có được người bạn, không bị lẻ loi một mình. Cô bạn mới quen này của cô nhìn mặt khá là dễ thương với thân hình nhỏ nhắn. Cô nhìn đã thấy yêu thích rồi.