Chương 19
– Không có gì. Chúng ta đi thôi
Ren dẫn cô đi qua thị trấn tiến thẳng tới tòa nhà cao nhất nằm sừng sững ngay cuối cung đường của làng tinh linh. Nhìn lên bầu trời, giờ này thì đã muộn rồi nên đi qua thị trấn không còn bóng dáng tinh linh nào. Cô bỗng cảm thấy có chút thất vọng trong lòng, càng đến gần tòa nhà trước mặt tim cô cảm giác như bị đè nén lại khó thở đến lạ thường. Quả đúng là tộc trưởng của tinh linh, áp lực này quá mạnh mẽ rồi. Ren để ý thấy sắc mặt của cô không được tốt nên lên tiếng hỏi:
– Cô làm sao vậy?
Arina đè nén sự khó chịu mỉm cười đáp lại:
– Không sao. Chúng ta đi tiếp thôi.
Dừng trước tòa nhà lớn, Ren mở cửa quay lại nhìn cô nói:
– Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi, bước vào cánh cửa này là sẽ đến chỗ của tộc trưởng rồi.
Cô có chút chần chừ nhưng vẫn gật đầu rồi bước vào, sau khi bước vào một luống sáng che khuất tầm mắt cô, sau khi mở mắt ra là khung cảnh bình yên. Cô mở to đôi mắt ngắm nhìn xung quanh mà không khỏi ngỡ ngàng. Sau cánh cửa của một tòa nhà lại là một không gian trải dài cánh đồng hoa Dunkelrote Rose, một bầu trời đầy sao và gió, ánh sáng hoàn toàn tự nhiên từ những đàn đom đóm mang lại chiếu sáng cả không gian. Nhìn nơi đây cô lại cảm thấy quen thuộc, tim bất chợt nhói đau. Cảm giác này là sao chứ. Cô đi dạo ngắm nhìn và hít lấy mùi hương ngọt ngào này mà quên mất việc mình đến đây. Từ xa một thân ảnh cao lớn đang tiến lại gần thì khựng lại, giọng run rẩy cất lên:
– Ros.. rossy.. Rossy!
Nghe thấy có tiếng người sau lưng, cô quay lại thì một bóng đen lao nhanh tới ôm chặt lấy cô. Cơ thể đối phương không ngừng run rẩy. Cô bị bất ngờ ôm lấy nên đơ ra vài giây, sau khi định hình lại được tình huống trước mắt. Cô lấy sức giãy giụa tay không ngừng đấm vào lồng ngực đôi phương mà hét:
– Này anh! Mau buông tôi ra. Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải rossy gì đó tôi là Arina.
Anh ta hình như không thèm nghe cô nói vẫn ôm chặt lấy cô khiến cô khó thở vô cùng. Hết cách cô liền cắn vào ngực hắn đến nỗi ứa máu. Lúc này hắn mới biết đau mà buông cô ra. Sau khi thoát khỏi cái ôm tí nữa thì đoạt lấy hơi thở của cô, cô cố gắng lấy lại hơi thở. Tức giận chỉ vào mặt anh ta:
– Tên chết tiệt nhà anh dám chiếm tiện nghi của bà đây.
Lúc này nhìn anh ta như một người khác hoàn toàn, đôi mắt sắc nhọn mang màu xanh lục như phát sáng chiếu thẳng lên người cô. Cô không kiềm chế được mà rùng mình một cái, lùi lại về phía sau hai bước. Thấy hành động của cô, anh ta cười nhạt lạnh lùng lên tiếng:
– Cô chính là người con gái tên Arina mà Ren đã nói sao.
Cô nhíu mày trước thái độ khinh kkhỉnh đó của anh ta, lên tiếng trả lời cộc lốc:
– Đúng vậy. Mà anh là ai? Ren bảo tộc trưởng muốn gặp tôi nên đưa tôi đến đây. Nhưng vào đây rồi thì không biết đi thế nào.
Anh ta nghe vậy liền đưa tay ra mỉm cười nói:
– Chào cô! Tôi là Joster Dian, tộc trưởng của tinh linh. Vừa rồi khiến cô khiếp sợ rồi. Cho tôi gửi lời xin lỗi tới quý cô đây.
Cằm cô như rớt bộp bộp nhiều lần xuống đất. Gì chứ, hắn ta là tộc trưởng. Cô không nghe nhầm chứ, cô cứ nghĩ tộc trưởng tinh linh phải là một ông già khú khụ rồi. Ai mà ngờ được lại là một chàng trai bảnh bao tuấn tú thế này. Mà cũng đúng thôi loài tinh linh luôn có vẻ đẹp hoàn mĩ mà. Trẻ đẹp cũng là điều hiển nhiên thôi. Cô cười trừ bắt tay với Joster:
– Chào anh! Tộc trưởng tôi có thể gọi anh là Joster được chứ?
– Được! Tôi nghe nói là cô mắc phải căn bệnh nghiêm trọng phải đi qua khu rừng này để đến nơi chữa bệnh.
Nghe đến căn bệnh cô không kiềm lòng được mà thở dài:
– Phải. Nó rất nghiêm trọng
Joster mỉm cười đáp lời cô:
– Tôi có biết chút về y thuật. Có thể tôi sẽ giúp được chút ít cho cô.
Arina buồn bã nhìn Joster:
– Cảm ơn anh! Nhưng căn bệnh này cần có đáp án mới giải được. Hiện tại tôi đang đi tìm đáp án mà chỉ một người duy nhất mới có
Joster nhíu mày hỏi cô:
– Cô là đang tìm người nắm giữ đáp án về bệnh của cô sao.
– Đúng vậy!
– Vậy cô có thể cho tôi biết tên người đó, có thể tôi sẽ giúp được gì đó.
Cô nghi hoặc nhìn Joster:
– Chúng ta chỉ vừa mới quen biết, sao nhìn anh có vẻ nhiệt tình giúp đỡ tôi vậy. Chẳng phải tộc tinh linh các anh ghét con người lắm sao.
Joster không chút chần chừ liền trả lời cô:.
Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
– Bởi vì cô rất giống một người
Arina ngờ ngợ hỏi Joster:
– Ai vậy?
– Hiện tại tôi chưa thể nói. Nhưng cô chỉ cần biết là tôi có ý tốt với cô. Nếu không tôi đã không để cô vào đây tá túc một đêm rồi.
Arina cảm thấy lời nói của Joster khá thuyết phục liền nói cho anh ta biết người mà cô đang tìm:
– Người tôi đang đến tìm là bà
Joster nghe thấy tên sửng sốt nói:
– Là bà ta sao, mụ phù thủy đó đã ăn cắp một thứ ở chỗ ta và ta cũng đang tìm kiếm bà ta. Nếu được thì mai ta sẽ đi cùng cô.
Arina có chút ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý sau đó tò mò hỏi Joster:
– Bà ta ăn cắp thứ gì ở chỗ anh vậy?
Joster thần bí trả lời:
– Đến lúc đó rồi cô sẽ biết.