Chương 12
– Giáo sư! Có ba học viên bị thương ở trong rừng.
Tất cả đều tỏ vẻ hoang mang nhìn về phía cửa, vài học viên đang cùng nhau khênh ba học viên bị thương đi vào. Nhìn họ trông rất thảm, mặt bê bết máu, có một người bị nặng nhất do có vết thương ở trước ngực, cả ba đều bất tỉnh. Giáo sư ra xác nhận ba học viên bị thương thì cùng lúc cũng có ba cận vệ của họ ra xác nhận đồng thời trị thương cho họ:
– Đây là tiểu thư Tessi, Yalos và Verny của khu D.
Họ cũng coi như có tiếng trong trường nên rất nhiều người biết đến họ, một học viên lên tiếng:
– Tại sao họ bị thương nặng vậy? Mà tình huống nguy hiểm như vậy sao lại không thấy họ bắn kí hiệu trợ giúp?
Một học viên khác lên tiếng:
– Nhìn vết thương của họ giống như bị linh vật hệ thú cấp cao làm bị thương vậy.
Giáo sư trầm tư suy nghĩ hỏi học viên vừa đưa họ về:
– Các em phát hiện ba bạn ý ở chỗ nào và tại hiện trường có gì kì lạ không?
Học viên kia lên tiếng:
– Bọn em nghe thấy tiếng kêu cứu nên đi ra xem thì thấy ba người này nằm bất tỉnh ở đó, xung quanh không có điều gì bất thường cả cũng không thấy dấu hiệu ẩu đả. Lúc em lại gần thì học viên bị thương nặng nhất có nói là một linh vật hệ thú cấp cao đã tấn công họ.
Giáo sư suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Vậy có khả năng chỗ ba học viên này ngất không phải hiện trường mà linh vật tấn công, họ chạy thoát được đến đấy thì ngất.
Một học viên khác lo lắng lên tiếng:
– Phải là linh vật cấp cao đến đâu mà ba người đánh lại không được. Nếu là linh vật bậc đá quý đỏ thì họ sẽ không đụng chạm đến nó, linh vật chỉ tấn công người khi nó cảm thấy có sự đe dọa hoặc đang trong tình trạng đói khát bạo động. Nhưng nếu họ phát hiện thì đáng nhẽ phải bắn tín hiệu trợ giúp chứ, sao lại liều mạng với nó rồi chạy trốn.
Một học viên khác lên tiêng:
– Mà kì lạ, một khi linh vật đã nhắm đến mục tiêu sẽ đuổi cùng giết tận, vậy mà họ chỉ bị thương mà không chết. Linh vật rất nhạy cảm với mùi máu, chỉ cần họ còn trong rừng thì linh vật sẽ tìm ra được.
– Mà trong buổi thực hành thầy có giăng kết giới trong phạm vi an toàn để kiểm soát linh vật. Nếu linh vật bạo động thì phải biết chứ.
– Chẳng nhẽ có linh vật cấp cao có vốn hiểu biết đang ẩn nấp trong đấy. Linh vật một khi đã đạt đến trình độ có vốn hiểu biết như con người thì nó đã ở giai cấp cao cỡ nào rồi chứ.
– Như vậy thì thật nguy hiểm cho lần thực hành tiếp theo.
* * *
Lời bàn tán không ngừng cất lên, ai nấy cũng hoang mang. Giáo sư lên tiếng trấn an:
– Các em yên tâm, tôi đã gọi sự trợ giúp từ trường. Buổi thực hành tới sẽ có thêm hai giáo sư trợ giúp bảo vệ an toàn cho các em.
Một học viên lên tiếng:
– Giáo sư, ba người họ tỉnh lại rồi.
Tất cả đổ dồn về phía ba người Tessi, giáo sư lại gần hỏi:
– Các em, kể rõ cho tôi biết. Tại sao các em lại bị linh vật cấp cao tấn công?
Tessi kể lại đúng như những gì họ vừa suy đoán, chỉ là linh vật không hề bị bạo động mà nó chủ động tấn công ba người họ.
Lúc này tại cửa sảnh, cô được Kiteran cõng vào, tất cả lần nữa lại nhìn ra cửa với vẻ hoang mang. Kiteran phải nói là rất có tiếng trong trường, ai cũng biết cậu ta, bên khu A còn có phần kiêng dè với cậu ta. Cậu được mệnh danh là lạnh lùng, khó gần, trước giờ chỉ đơn độc một mình, không ai dám đứng gần cậu ta, thấy cậu ta liền cách xa ba mét. Có lần một bạn học viên nữ vì cuồng cậu ta mà cố chấp lại gần liền bị cậu ta không thương tiếc mà một chân đá văng học viên nữ đó bay xa vài mét. Hậu quả là học viên nữ bị thương nặng phải nghỉ học mà không làm gì được. Từ lúc đó Kiteran có tuyên bố rằng ai dám lại gần cậu ta thì hậu quả còn nặng hơn. Ai cũng sợ hãi mà không dám lại gần, dần dần cũng quen với điều đó. Thế mà hôm nay cậu ta lại còn cõng một cô gái trên lưng, ai cũng tò mò người mà cậu cõng là ai sao có thể lợi hại thu phục được Kiteran. Do cô đang ngủ trên lưng cậu nên không biết gì, tóc xõa che hết cả khuôn mặt. Alent ngờ ngợ nhận ra là Arina nên cất tiếng gọi:
– Tiểu thư Arina! Người sao vậy?
Các học viên khu khác thì tự hỏi Arina là ai, còn khu D thì biết rõ cô. Họ bàn tán:
– Là con nhỏ xấu xí vô dụng ấy ư?
– Cậu ấy thích thể loại như vậy à?
– Chắc cô ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó bắt cậu ấy cõng cô ta.
* * *
Tiếng ồn ào xung quanh đánh thức cô dậy, cô dụi mắt giọng ngái ngủ cất lên:
– Về đến nơi rồi sao?
Kiteran nghe giọng cô không khỏi nhếch miệng cười đáp:
– Ờm.
Cô vẫn đang ngái ngủ không nhận thức được tình hình xung quanh cho đến khi Charli lại gần nhắc nhở:
– Arina! Đang ở sảnh đó, cậu còn không rời khỏi lưng người ta.
Lúc này cô mới giật mình quan sát xung quanh, tất cả đều dồn lực chú ý ra chỗ cô. Cô nhanh chóng nhảy xuống người cậu, nhưng vừa chạm chân xuống lại té ngã, Alent ra đỡ cô hỏi han:
– Tiểu thư, người sao vậy?
Lúc này cô mới chú ý đến việc tóc xõa hết khuôn mặt rất khó chịu, đưa tay vén tóc gọn gàng sang hai bên đáp lới Alent:
– Chân em không có sức.
Tất cả nhìn cô không khỏi ngỡ ngàng, ai nấy đều đứng hình, ngay cả Alent cũng đứng hình tại chỗ. Cô lay lay Alent thắc mắc hỏi:
– Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Alent vội vàng lên tiếng:
– Tiểu thư, mặt của người..
Lúc này cô mới hiểu, chẳng nhẽ mặt cô lại bị trôi hết lớp trang điểm rồi. Nhiều tiếng xì xào bắt đầu vang lên:
– Đó là học viên khu nào vậy? Cô ấy trông như thiên thần vậy.
– Cũng xinh đấy, nhưng nếu giai cấp thấp thì cũng chỉ đến thế thôi.
– Đấy là Arina xấu xí vô dụng đó sao? Chẳng nhẽ cô ta cố tình làm mình xấu đi vì không muốn ai chú ý.
– Khuôn mặt này cũng quá sát thương rồi đấy. Bảo sao Kiteran lại để ý.
– Không ngờ trường mình lại có học viên có nhan sắc không kém gì tiểu thư Lavor.
* * *
Arina lúng túng nói thầm với Alent:
– Anh đỡ em về phòng đi.
Alent theo lời cô đỡ cô về phòng, lúc này có đi qua ba người Tessi, cô khựng lại ngạc nhiên lên tiếng hỏi Alent:
– Alent! Ba người họ sao vậy?
Alent lên tiếng giải thích:
– Ba người họ bị linh vật cấp cao tấn công.
Cô gật đầu, quay ra nhìn Kiteran nói:
– Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.
Kiteran gật đầu rồi cũng trở về phòng, cô được Alent đưa về phòng nghỉ ngơi nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được. Mặt cô giờ đã không thể che giấu được nữa, giờ cô còn đang là chủ đề mà toàn trường bàn tán. Ngày tháng sau này khó sống yên bình rồi đây. Rồi vừa nãy đi qua ba người Tessi cô cảm giác như mình quên điều gì đó, trong ánh mắt ba người họ như có sự sợ hãi khi nhìn cô. Cảm thấy có chuyện gì không đúng, sao lần nào cô đi vào rừng đều ăn trúng phải linh vật rồi bị tác dụng phụ. Mà cô lại không nhớ mình ăn phải chúng bằng cách nào, trong đầu cô lúc đấy chỉ ý thức được là mình đã ăn chúng.
Cô ngắm nghía sợi dây chuyền trên cổ, cô nghĩ buổi thực hành cuối cùng đó cô phải tìm hiểu thật kĩ. Chỉ còn một viên đá quý màu vàng nữa thôi là cô có thể lên giai cấp rồi. Nhưng giờ cô mới để ý số lương linh vật để lên giai cấp trong rừng có hạn. Nên số học viên lên giai cấp cũng không quá nhiều. Suy nghĩ một hồi cô liền chìm vào giấc ngủ.
* * *
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô không thấy Charli sang gọi cô như mọi hôm. Alent có nói hôm nay phải đi có việc một chuyến. Chỉ còn mình cô xuống nhà ăn một mình, nhìn bản thân mình trong gương, hôm nay cô mặc một chiếc váy tay lỡ đơn giản màu xanh dương, tóc để xõa, đi thêm đôi giày cao cổ màu trắng cô thở dài đi ra khỏi phòng. Đi đến đâu đều có học viên nhìn cô mà bàn tán, cô khóc thầm. Xuống nhà ăn thấy Charli đang ngồi thẫn thờ một góc, cô lại gần mặt tội lỗi nói:
– Charli! Cậu đang giận tớ về chuyện khuôn mặt sao? Tớ thật sự xin lỗi! Chỉ là bất đắc dĩ phải vậy.
Charli giật mình ngờ ngợ nói:
– Không! Không phải! Tớ chỉ là đang hoang mang, không ngờ mình lại có một cô bạn đẹp đến vậy. Tớ chưa thể bình tĩnh lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống nói:
– Cậu đó, làm mình lo gần chết. Chỉ là khuôn mặt đẹp thôi mà có phải thần thánh gì đâu.
Charli lắc đầu nắm tay cô nói:
– Cậu không biết sao, trường mình cũng ưa chuộng vẻ đẹp lắm. Đã vậy cậu không biết mình xinh đẹp đến mức nào đâu. Cậu có nghe về mỹ nhân Lavor của trường chứ. Cậu còn đẹp hơn chị ấy đó.
Cô có nghe qua về người này, nghe nói chị ta còn là tiểu thư của một gia tộc rất có tiếng và chị ta còn rất giỏi nữa. Đẹp thôi còn chưa đủ. Cô xua tay nói:
– Bỏ qua đi, đừng nói về điều này nữa, chúng ta ăn cái gì đi. Tớ đói rồi.
Cô và Charli đi gọi món, từ đằng xa có hai người một nam một nữ đang hướng mắt về phía cô. Nữ thì mang vẻ đẹp thanh tao, quý phái. Nam thì anh tuấn, nhu hòa. Người nam cất tiếng, giọng điệu ấm áp:
– Xinh đẹp thật đấy!
Nữ nhếch mép nói:
– Cũng chỉ là vỏ bọc, chả có gì đáng phải chú ý tới.
Nam khó chịu lên tiếng:
– Có thể đào tạo mà.
Nữ lườm nam nói:
– Tầm thường thì vẫn chính là tầm thường.
Nói xong liền quay gót đi.
Người nam đứng đó lẩm bẩm:
– Tầm thường mà lại được Kiteran chú ý?
Rồi cũng quay gót đi theo người nữ đó.