Chương 2716
“Vù!”
Râu tóc Trần Hùng dựng ngược, không nén được cơn giận, chém một đường kiếm về phía trước, chống lại bốn người cùng một lúc.
Lúc này Trần Hùng thực sự rất mạnh.
Một mình ông ta đại chiến với bốn người Trần Đức, Thiên Yêu Hoàng, Linh Lung, Hiên Viên Trường Không, uy lực của đường kiếm đó vô cùng khủng bố, đánh lui cây trượng của Hiên Viên Trường Không, đánh tan uy lực của trận pháp, đối kháng VỚI sức mạnh thần hồn của Lão Yêu Hoàng.
‘Ầm!
Điện Trấn Thần giáng xuống, ông ta cũng tránh được.
Trần Đức hơi sững lại, ông ta chỉ có một chút thần thức mười vạn năm trước của thần đế Vĩnh Hằng thôi, vậy thì thần đế Vĩnh Hằng đó phải mạnh đến thế nào đây?
Anh đã từng hứa với Ma Hoàng, sẽ có một ngày thực lực đủ mạnh, giết thần đế báo thù cho ông ta.
Hiện giờ xem ra, thần đế đó còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Không có thời gian nghĩ nhiều, sau khi bốn người đánh xong một đòn, cuộc đối quyết thực sự bắt đầu, trong nháy mắt, tấn công giao chiến với Trần Hùng hàng ngàn hàng vạn đợt, bầu trời cũng bị đánh ra một cái hố lớn, trong cái hố dường như có một thế giới khác, tỏa ra khí tức khiến người ta sợ hãi.
Từ trên không trung bí cảnh nhà họ Trần, bọn họ chiến một trận tanh máu, hoành hành không biết bao xa, trên bầu trời chỉ còn lại tiếng sấm sét ầm ầm, cảnh tượng đáng sợ đến mức khiến trời đất xuất hiện dị tượng, bắt đầu đổ mưa máu.
Trần Hùng gầm thét vang trời, băng lạnh rùng rợn vang khắp, khiến người ta lạnh đến tận xương cốt, vỡ nứt bầu trời, điên cuồng, ánh mắt còn hung dữ hơn hung thú hồng hoang, tuy ông ta đã bị thương, nhưng vẫn thề phải giết ra một con đường máu bằng sức mình.
Hôm nay là ngày thứ bảy của cuộc đại chiến, đã đến mức tôi sống ông chết, ông ta không kêu một tiếng, mỗi một chiêu đều vô cùng chí mạng, một đường kiếm chém xuống như chém một phương thế giới, trấn áp bốn người Trần Đức.
“Trần Hùng, hôm nay nhà họ Trần ông khó mà thoát khỏi kiếp nạn!”, Trần Đức quát lên, Tự Tại Thần Ma Thân thúc động điện Trấn Thần, sức mạnh Thái Dương Thái Âm được anh hút ra, thần lực thời gian và không gian cũng ngưng tụ thành đại đạo, vận hành hết thanh khí bản nguyên.
Đôi mắt Thiên Yêu Hoàng gần như biến thành hai vầng mặt trời gay gắt, bốn chân như trụ trời, lân giáp trên người hóa thành lưỡi đao, vô cùng sắc nhọn, như thiên nữ tung hoa bắn đến Trần Hùng.
Linh Lung điếm từng trận văn, mỗi một trận văn đều vô cùng đáng sợ, trong đó có đại trận khi thiên, ánh sáng trận văn lấp lánh, khiến lòng người sợ hãi, dưới đại trận, ngay cả bầu trời cũng trắng bệch, hơi ảm đạm, từ đó có thể suy đoán tộc trận mấy triệu năm trước cường mạnh và hùng vĩ đến mức nào.
Trong tay Hiên Viên Trường Không cũng xuất hiện một thanh kiếm, đó là kiếm Hiên Viên, di vật của Hiên Viên Anh Hùng, uy năng của thần dập dờn, kiếm ý đáng sợ rung động hư không, từng pháp tắc cảu kiếm vờn quanh, trời đất âm lạnh băng giá, kiếm Hiên Viên tỏa hào quang chói mắt, khiến cả khu vực sinh ra cộng hưởng với kiếm Hiên Viên.
Đây là lúc quyết chiến, không có ai buông lỏng, người nào cũng lấy ra sát chiêu mạnh nhất, muốn phân thắng bại, định sống chết!
Bởi vì, bọn họ biết rất rõ, Trần Hùng đã bị thương, uy năng thần đế trong cơ thể ông ta đang suy giảm dần, ảnh hưởng đến chiến lực và tâm trí của ông ta, đây là thời cơ tốt nhất để giết ông ta.
‘Ầm!
n
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, điện quang chớp lóe, bọn họ đập vào nhau.
Năng lượng khổng lồ như vậy đập vào nhau sinh ra uy năng quá khủng bố, trong không trung cao vô tận, xuất hiện tiếng nổ lớn, lúc này một phần ba thế giới đại thiên đều cảm nhận được, trời và đất đều đang kêu gào, chấn rung, trong lòng vô số thú hoang, vô số tu sĩ dâng lên nỗi sợ hãi và bất an.
Sau khi va đập, Linh Lung, Trần Đức, Hiên Viên Trường Không, Lão Yêu Hoàng đều bay ngược ra, người nào cũng như muốn đổ, sẳc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào trung tâm vụ nổ.
“Phụt!”
Trong hỗn loạn, có thể thấy rõ ràng, thanh kiếm trong tay Trần Hùng đã vỡ vụn, hai phần ba cơ thể bùng nổ, hóa thành sương máu, tuy ông ta là tiểu thần, lúc này vẫn bại trận, thất bại thảm hại.
“Không!
II
“Tao không cam tâm!”
Nguyên thần của Trần Hùng gầm lên, nhưng không thể làm gì được, sau một tiếng gầm thét, ông ta không suy nghĩ gì, liều mạng trốn chạy, trước khi khai chiến, ông ta vốn không nghĩ mình sẽ bại trận, càng không nghĩ sẽ có kết quả như vậy.
Nhưng kết quả lại rất chân thực, khiến ông ta mệt mỏl suy sụp, vong hồn rung lên, lúc này, ông ta đã mất đi thần lực, hồi phục chiến lực đại chí tôn.
Thần thức của ông ta tỏa ra thần quang rực rỡ, muốn bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt!
Chỉ cần ông ta còn sống, thì còn có cơ hội!
Chỉ đáng tiếc.
Trần Đức sẽ không cho ông ta cơ hội, trực tiếp chặn lại, giáng xuống một quyền, tấn công thần thức của ông ta rách nứt chia năm sẻ bảy!
Trần Hùng đã chết!
Trong điện Trấn Thần, tất cả đều hiện ra trước mặt năm người Trần Dược, Trần Vạn Chi, bọn họ tận mẳt chứng kiến cuộc chiến này, tận mắt nhìn thấy Trần Hùng chết, càng có thể nhìn rõ được bí cảnh nhà họ Trần phía dưới bị san bằng, hết người này hết người khác nhà họ Trần đang ngã xuống, sẳc mặt năm người trắng bệch, đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Trần Vạn Chi vô cùng hối hận!