Chương 2713
“Vâng”.
Trần Y Y gật đầu: “Bố ơi, con xin lỗi, là Y Y quá bướng bỉnh nghịch nghợm”.
“Không sao, con gái của bố, vui vẻ là được”
Trần Đức bế cô bé, kinh ngạc phát hiện, sau khi cô bé tỉnh lại, thương tích trên người đang tự hồi phục, đó là thần lực Bất tử điểu, con gái lại kế thừa thần lực bất tử điểu của cô, đồng thời, năm nay cô bé mới bốn tuổi, mà khí thức cảnh giới của cô bé đã đạt đến cấp quân đỉnh phong!
Biến thái vậy sao?
Phải biết rằng, trước đây cảnh giới của Trần Đức cũng chỉ là thiên đạo lục trọng thiên thôi!
Còn cách cấp quân cả một cảnh giới lớn!
Tuy vì phương thực tu luyện đặc biệt nên anh đột phá rất chậm, nhưng cũng có thể chứng minh sự biến thái và đáng sợ của Y Y, tính theo độ tuổi của cô bé, cũng chỉ khoáng bốn tuổi, cũng có nghĩa là Âu Dã Tư Linh phải mang thai đến mười mấy năm, không thể không nói, đúng là cái thai kỳ quái.
“Con gái, con đến thần điện của bố trá đi trước”, bên ngoài nhà giam đã rất hỗn loạn, vô cùng tanh máu, Trần Đức không muốn đế Y Y nhìn thấy cảnh này, chỉ là có biết bao lời muốn nói, biết bao niềm thương nhớ, cũng phải đợi chuyện này kết thúc rồi tính.
Ngoài ra, vào trong điện Trấn Thần, còn có thể khiến thương tích của Y Y hồi phục nhanh hơn.
“Vâng, thưa bố!”
Cô bé rất hiểu chuyện, từ sau khi gặp Trần Đức, vẫn luôn nở nụ cười, ngoan ngoãn nghe lời anh.
Sau đó, Trần Đức liền cho cô bé vào trong điện Trấn Thần.
Diễn hóa một thế giới vô cùng tươi đẹp, chim hót hoa nở dành riêng cho cô bé.
“Cậu Trần, thế nào rồi? Tôi thấy đại lao cũng bị cậu phá vỡ rồi mà còn chưa tìm được con gái cậu sao? Mẹ kiếp, tôi sắp không chống đỡ được rồi!”, đúng lúc này, giọng của Lão Yêu Hoàng vang lên, cho dù là thần hồn truyền âm, cũng rất khó khăn và gấp gáp.
Trần Đức nhìn qua, thì nhìn thấy lão Yêu Hoàng đã bị thương nặng, toàn thân từ trên xuống dưới, không có chỗ nào không dính máu, đôi mắt đã đỏ bừng.
So sánh ra, Trần Hùng đó chỉ bị thương nhẹ, thái độ kiêu ngạo, đang truy sát lão Yêu Hoàng!
Cứ tiếp tục như vậy, lão Yêu Hoàng sẽ chết chắc!
“Lão Yêu Hoàng, tôi dã tìm được con gái và bảo vệ nó rồi, qua đón tôi đi”, Trần Đức nói.
Đồng thời, anh vụt người, như con vượn, bay về hướng của Lão Yêu Hoàng.
Lão Yêu Hoàng cũng nhìn thấy Trần Đức, thân hình lóe lên, dưới chân bốn con kỳ lân, từng pháp tắc đan xen, trong phút chốc đã đến trước mặt Trần Đức.
Trần Đức lại vụt người nhảy lên lưng của nó.
“Ôi mẹ ơi, hôm nay coi như làm vật cưỡi rồi, tuyệt đối không thể có lần sau”, Lão Yêu Hoàng càm ràm, ngoài miệng thì phản kháng nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn dẫn theo Trần Đức không ngừng né tránh đòn tấn công của Trần Hùng, đáng tiếc, lúc này Trần Hùng thực sự quá mạnh, tấn công mấy lượt, Lão Yêu Hoàng càng bị thương nặng hơn, ngay cả Trần Đức dưới sự ngăn cản của lão Yêu Hoàng và điện Trấn Thần mà cũng bị mất một cánh tay.
“Lão Yêu Hoàng, chẳng phải nói có con át chủ bài sao? Có con át chủ bài gì, đừng giấu nữa, mau lấy ra đi!”, Trần Đức nói, tuy Trần Hùng chỉ tăng cấp tạm thời, không thể duy trì bao lâu, nhưng cứ tiếp tục như vậy, e rằng hai người bọn họ không chết thì cũng bị thương nặng.
“Được!”
Lão Yêu Hoàng đang vội vã xông lên, đột nhiên phanh gấp, dừng lại: “Lão già chết tiệt, cứ chờ đi, ngày chết của ông sắp đến rồi!”
Mắng Trần Hùng một tiếng xong, sau đó, Lão Yêu Hoàng dừng một chút, gầm lớn nói:
“Linh Lung, còn đợi cái gì, thời cơ đã đến, còn không mau hiện thân, ra tay đi?”
Lão Yêu Hoàng gầm một tiếng, Trần Đức ngồi trên người ông ta hơi ngạc nhiên: “Linh Lung? Linh Lung cũng đến ư?”
Đang trong lúc anh nghi hoặc: “Ha ha…”, một giọng nói nhỏ nhẹ du dương như âm thanh tự nhiên vang lên, sau đó, trong hư không bên trên đám người đông đúc phía xa, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, cô ta mặc váy đỏ, ngũ quan tinh tế, đôi mẳt như nước mùa thu, đẹp không tì vết, đôi chân ngọc như món quà được ông trời ban tặng, thon dài, lại không chút vết nào.
“Đại chí tôn?”, nhìn thấy cô ta, Trần Hùng cười lạnh lùng: “Lão Yêu Hoàng, tôi thấy ông già hồ đồ rồi đấy? Đã lúc nào rồi, một đại chí tôn cũng có thể lấy mạng của thần, ha ha…”
“Vù!”
Nhưng ông ta vừa dứt lời, trên hư không vô tận đột nhiên xuất hiện quang hoa rực rỡ, đó là những ký tự cổ xưa, dường như giao tiếp với đại đạo thiên địa, trên không trung cao hai ba trăm ngàn trượng, lóe lên hào quang lấp lánh chiếu rọi mây xanh.
Trận văn!
Đó là hàng loạt trận văn!
“Vù vù!”
Trận văn đáng sợ giống như máy giết người, dường như có thể hủy diệt tất cả, càn quét tất cả, hào quang lấp lánh bao trùm toàn bộ không gian bán kính hàng chục triệu kilomet, thậm chí cả bí cảnh nhà họ Trần, ánh sáng sát phạt lóe lên, quang hoa đáng sợ vô song liên tiếp nổi lên.
Đó là khí tức của thần!
“Soạt!”
Trong phút chốc, thần uy đại trận quét qua, gần mười tỷ người, không biết có bao nhiêu người hóa thành sương máu, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng thì đã chết, phóng mắt nhìn, giống như bị lưỡi liềm lướt qua, trong đám đông, xuất hiện một khoảng trống lớn!
Tay ngọc thon nhỏ của Linh Lung điểm nhẹ, trong khoảng trống đó xuất hiện từng trận văn.
Đó là truyền tống trận.