Chương 91: Sợ Hiểu Lầm
Ninh Khuê khẽ giật mình, tâm tư cũng không che dấu mà hiện rõ trên khuôn mặt, lát sau mới cười khổ nói: “Có phải hôm nay rất giống con ngốc không?”
Chu Dật Hạo khẽ thở dài: “Anh sớm khuyên em nên bỏ cuộc, em lại không nghe cứ một hai đòi trở về”. Dừng lại một chút anh lại nói “Cận Trạch đã không còn tình cảm với tại sao em cứ phải cố chấp…”
Ninh Khuê quay lại nhìn Chu Dật Hạo phản bác lại lời nói vừa rồi của anh ta: “Không! Em không tin! Rõ ràng người anh Cận Trạch yêu là em! Sao có thể nói đổi là đổi được chứ.”
“Chính mắt em cũng đã thấy bên cạnh Cận Trạch đã có Tần Nguyệt rồi, tình cảm của họ tốt như vậy.” Chu Dật Hạo hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt Ninh Khuê nhìn anh với vẻ kiên định nói: “Không! Anh Cận Trạch cố ý bày tỏ tình cảm với Tần Nguyệt trước mặt em chỉ để khiến em đau lòng, chỉ là đang muốn trả thù em mà thôi, người anh Cận Trạch yêu là em không phải Tần Nguyệt.”
Chu Dật Hạo khẽ lắc đầu: “Tại sao em cứ phải cố chấp như vậy!”
Lúc này, Đỗ Lam Tuyết vừa vệ sinh xong, quay trở lại thì thấy bầu không khí giữa Ninh Khuê và Chu Dật Hạo không được vui vẻ cô ta còn thấy mắt Ninh Khuê hơi đỏ như vừa mới khóc.
Đỗ Lam Tuyết đi lại nhìn Ninh Khuê một cái sau đó lại lườm Chu Dật Hạo: “Không phải anh lại nói gì bậy bạ làm cho chị ấy buồn đó chứ?”
Chu Dật Hạo im lặng không lên tiếng.
Thấy vậy, Ninh Khuê mới vội vàng lên tiếng: “Không phải đâu do lúc nãy có con gì bay vào thôi. Chúng ta lên xe thôi.”
Đỗ Lam Tuyết có chút bán tín bán nghi nhưng rồi cũng lên xe, vừa lên xe miệng của cô ta đã quay sang Ninh Khuê không ngừng mắng Tần Nguyệt.
“Đúng là con hồ ly tinh! Không biết cô ta đã dùng thủ đoạn nào mà khiến anh Cận Trạch mê mệt như vậy.” Sau đó lại nắm lấy tay Ninh Khuê an ủi: “Chị đừng buồn! Cô ta có đôi mắt rất giống chị anh Cận Trạch có lẽ xem cô ta là người thay thế chị bây giờ chị đã về ngày anh ấy bỏ cô ta không còn xa nữa đâu.”
Ninh Khuê không nói thêm gì nhưng những lời Đỗ Lam Tuyết nói ra cũng giống như những gì trong trong cô ta đang nghĩ.
Ở trên xe, Tần Nguyệt chống tay lên cằm quay sang nhìn Tống Cận Trạch bên cạnh, ánh đèn đường chiếu vào khuôn mặt của anh cương nghị của anh.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Tống Cận Trạch thản nhiên nắm lấy tay của cô đặt trong lòng mình, trong lúc chiếc xe đang di chuyển ánh đèn nhấp nhoáng đan xen giữa hai người, đôi mắt sâu thẳm lạnh lung của anh loé lên một tia sáng.
“Em không muốn hỏi anh điều gì sao?”
Tần Nguyệt nhướng mày, sau đó lại bật cười lắc đầu: “Không có.”
“Không thật sao?” Bàn tay Tống Cận Trạch siết chặt lấy bàn tay trắng nõn của cô, hàng lông mày khẽ nhướng lên ý cười như thoát ẩn thoát hiện trên đôi mắt sắc bén của anh.
Thấy biểu cảm này của anh, cùng chút hành động nhỏ này của anh Tần Nguyệt có thế đoán Tống Cận Trạch đang suy nghĩ điều gì.
“Anh lo em đang ghen hay đang sẽ hiểu lầm điều gì.”
Nếu là người phụ nữ khác họ đã sớm làm ầm lên rồi còn có thể im lặng và giữ bình tĩnh được như cô sao. Nhưng nếu nói trong lòng Tần Nguyệt không có một chút nào khó chịu thì đã sai rồi ngay từ lúc gặp Tống Cận Trạch ở nhà hàng cùng nhóm người của Ninh Khuê trong lòng Tần Nguyệt đã không thấy thoải mái bởi vì trước đo anh có nói buổi tối có công việc bận nhưng đến đây lại bắt gặp anh đi cùng người khác, khó tránh khỏi việc cô suy nghĩ Tống Cận Trạch đang nói dối.
Tần Nguyệt im lặng không phải cố chịu đựng một mình mà đang chờ câu trả lời từ Tống Cận Trạch
Ánh mắt Tống Cận Trạch dừng lại trên khuôn mặt của Tần Nguyệt, ánh mắt anh hàm chứa sự dịu dàng yêu chiều pha lẫn một cảm xúc mãnh liệt.
Cô không ghen tuông vô lý hay làm ầm ĩ như những người phụ nữ khác.
Cô thật sự không giận cũng không hề hiểu lầm anh.
Trong lòng Tống Cận Trạch cảm thấy tràn ngập tình yêu hạnh phuc, một thứ cảm xúc anh chưa bao giờ cảm nhận được, anh buông bàn tay của Tần Nguyệt ra, rồi bất chợt ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, đôi môi anh dán lên chán của cô, hôn xuống.
Lát sau, Tần Nguyệt tựa vào vai Tống Cận Trạch, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ngón tay nghịch ngợm đặt trên ngực anh không ngừng cọ qua cọ lại, ánh mắt không che dấu ý cười: “Thì ra là anh đang sợ em hiểu lầm gì sao”.
Tống Cận Trạch không che dấu thẳng thắn thừa nhận, suy nghĩ của mình “Đúng là rất sợ.”
Tần Nguyệt khá bất ngờ với sự thẳng thắn này của Tống Cận Trạch.