Chương 65: Chậm Một Bước
Hôm qua, cô có nghe loáng thoáng nhân viên nói Tần Diệp không tiếp tục học ở nước ngoài nữa mà đã quyết định trở về làm việc tại Tần Thị, Tần Diệp đã làm ở đây được một tuần thời gian đó Tần Nguyệt không ở đây nên không biết, dù có biết cô cũng không để ý tới, trước sau Tần Diệp cũng sẽ đến Tần Thị chỉ là sớm hay muộn thôi.
Thu lại ánh mắt của mình, Tần Nguyệt bước vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng cô nghe thấy có giọng nói gấp gáp bước chân vội vàng:
“Đợi chút!”
Tần Nguyệt không nghĩ nhiều nhanh tay ấn nút mở cửa thang máy. Người bước vào là Tần Diệp, cô khẽ liếc nhìn bộ dạng thở không ra hơi của Tần Diệp, mi tâm khẽ nhíu lại, Tần Nguyệt nhích người vào trong một chút nhường chỗ Tần Diệp, bên tai cô liền nghe thấy hai từ “cảm ơn”.
Đứng trong một góc Tần Diệp len lén nhìn Tần Nguyệt đánh giá từ trên xuống dưới, người chị này của cô vẫn dữ một bộ dáng lạnh lùng khó gần như hồi còn bé, đôi mắt lại có thêm vài phần sắc bén, nhưng có một thứ mãi không thay đổi vẫn vô cùng xinh đẹp. Tần Diệp cứ ngây ngốc ngắm nhìn Tần Nguyệt mà quên mất bản thân đang nhìn lén.
Cảm nhận ánh mắt cứ nhìn mình mãi, Tần Nguyệt liền quay lại nhìn người đang đứng ở trong góc kia, lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Bị phát hiện Tần Diệp nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đầu khẽ cúi xuống nhìn xuống sàn thang máy, ánh mắt kia có bao nhiêu đáng sợ.
“Tinh”
Thang máy mở cửa, Tần Nguyệt liền bước ra ngoài. Mắt thấy cô đã đi tần Diệp lúc này mới dám nhấc chân ra khỏi thang máy, nhìn theo bóng dáng xa dần của Tần Nguyệt ánh mắt của Tần Diệp không biết tại sao lại có chút buồn.
Không phải bây giờ Tần Nguyệt mới đối xử lạnh nhạt như vậy với cô, một mảnh kí ức đột ngột xuất hiện trong đầu Tần Diệp, lúc nhỏ cô đã từng rất nhiều lần, dùng mọi cách chỉ muốn nói chuyện hay chơi cùng Tần Nguyệt nhưng mỗi lần lại gần, Tần Nguyệt luôn tránh né, xua đuổi, luôn dùng vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn cô, ánh mắt thì chứa đựng sự lạnh lùng cùng chán ghét, lúc đó, Tần Diệp đã không hiểu tại sao chị gái của mình lại như vậy, lớn lên một chút cô mới hiểu được nguyên nhân là do cô là con gái của người đã cướp mất gia đình hạnh phúc của chị ấy, nếu đổi là Tần Diệp cô cũng sẽ làm như vậy, chưa bao giờ cô oán trách Tần Nguyệt một lần cũng không có. Nhưng sâu thẳm trong lòng Tần Diệp luôn muốn mình và chị gái có thể hòa hợp, nghĩ đến đây cô khẽ cười, sau đó liền rời đi.
Tần Nguyệt lúc này còn đang chìm đắm trong sổ sách, một lúc lại nhìn vào đồng hồ. Vừa nãy, cô nhận được cuộc điện thoại của Tống Cận Trạch chuẩn bị tối cùng anh đi dự tiệc, đây cũng là lần đầu tiên cả hai đi cùng nhau nên Tần Nguyệt không muốn bản thân chậm trễ.
Tầm ba giờ chiều, cô dừng tất cả công việc lại để có thể chuẩn bị thật tốt cho buổi tối nay, Tần Nguyệt vừa bước đến cửa chính Tần Thị lại không ngờ gặp lại Hoắc Cẩn.
Hoắc Cẩn đã đợi ở ngoài được một lúc, vừa thấy Tần Nguyệt anh khẽ cười, đi lại chỗ cô.
“Tiểu Nguyệt.”
Ánh mắt cô khá bất ngờ khi thấy Hoắc Cẩn xuất hiện ở trước cửa Tần Thị.
“Anh đến tìm em có chuyện gì sao?”
Anh khẽ gãi đầu, có chút lúng túng.
“Không có! Chỉ là muốn mời em một bữa cơm.”
Tần Nguyệt nhìn vào đồng hồ, liền nói:
“Tối nay chắc không được.”
Biểu cảm trên khuôn mắt Hoặc Cẩn có chút thay đổi, nhưng nụ cười vẫn duy trì trên môi.
“Vậy sao… Vết thương của em đã như thế nào rồi.”
“Đã không còn gì đáng ngại.” Tần Nguyệt trả lời.
Hoắc Cẩn lại nói: “Lần trước ở bệnh viện, anh có quay lại thăm em, nhưng em đã xuất viện, anh có đến căn hộ của em cũng không gặp. Biết em đã đi làm trở lại nên anh đến thăm em.”
Nhớ lại lúc đó, chỉ vừa mới ngủ dậy Tống Cận Trạch đã vội vã dục cô xuất viện thì ra là vì nguyên do này, khóe miệng Tần Nguyệt liền nhếch lên.
Do dự một lúc Hoắc Cẩn liền hỏi:
“Em và Tống Tổng ở chung một chỗ.” Mặc dù Hoắc Cẩn đã sớm có câu trả lời nhưng anh lại muốn nghe chính miệng Tận Nguyệt thừa nhận.
Cô cũng không do dự mà dứt khoát trả lời.
“Phải! Em đã nhận lời anh ấy.”
Hoắc cẩn: “Anh ta vốn không phù hợp với em.” Bàn tay anh khẽ siết chặt lại.
Tần Nguyệt: “Yêu một người còn phải cần phù hợp sao anh?”
Lúc này, Hoắc Cẩn liền im bặt. Tần Nguyệt cũng không nán lại ở đây thêm lâu liền nói mình còn có việc rời đi trước.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Nguyệt, ánh mắt Hoắc Cận hiện lên sự chua sót, anh lại chậm một bước rồi.