Chương 60: Nhớ Anh
Chiếc xe lăn bánh vào cổng biệt thự, chạy thẳng vào gara, Tống Cận Trạch vừa vào đến cửa chính không thấy bóng dáng Tần Nguyệt đâu, thường ngày mỗi buỗi tối cô đều ngồi ngoài phòng khách chờ anh về, thấy anh liền chạy ra ôm, lông mày Tống Cận Trạch khẽ nhíu lại, lúc này dì Trần từ trong phòng bếp đi ra khẽ gật đầu chào anh, thấy bà anh liền hỏi:
“Dì Trần, Tiểu Nguyệt đi đâu rồi.”
Dì Trần nhớ ra, liền nói:
“Hồi chiều Tần tiểu thư nói bị đau đầu, hiện tại đang ở trên phòng nghĩ ngơi.”
Tần Nguyệt bị bệnh? Nét mặt Tống Cận Trạch hiện lên sự lo lắng, cô bệnh tại sao anh lại không biết? Tống Cận Trạch lạnh lùng có chút tức giận:
“Cô ấy bị bệnh sao tôi lại không nghe ai báo.”
Buổi cảm trên khuôn mặt anh, dì Trần nhìn một cái liền nhận ra, Tống Cận Trạch đang tức giận, bà sợ hãi khẽ khom người vội vàng nói xin lỗi.
“Đều do sự tắc trách của tôi. Tôi nghĩ nhức đầu chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi sẽ không còn đáng ngại nên đã chủ quan. Mong cậu chủ bỏ qua.”
Tống Cận Trạch nhíu mày, anh thuê bọn họ là để chăm sóc Tần Nguyệt nếu cô có chuyện gì phải báo cho anh biết, vậy mà chiều cô bệnh mà không ai báo. Ánh mắt anh lạnh lùng khẽ liếc nhìn dì Trần bàn tay đang run rẫy, sợ hãi khi đối diện với Tống Cận Trạch.
“Sau này, Nguyệt bị bệnh hay có chuyện gì phải báo cho tôi biết dù lớn hay nhỏ. Lần này tôi không truy cứu, không có lần sau.”
Dì Trần nghe “không truy cứu” liền vui mừng, vội vàng gật đầu.
“Nhất định, sẽ không có lần sau.”
Tống Cận Trạch không tiếp tục đứng ở đây, nghe dì Trần nói thêm, chỉ làm anh tốn thời gian, quan trọng bây giờ là sức khỏe của Tần Nguyệt, Tống Cận Trạch liền bỏ đi về phòng.
Mắt thấy, Tống Cận Trạch đã đi lên lầu, dì Trần liền thở ra một hơi, bàn tay lau vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lúc nãy, sắc mặt anh có bao nhiêu đáng sợ, nhưng lần này là bà sai, sau này nhất định phải cẩn thận hơn.
Bước chân dồn dập đi lên cầu thang, anh đi rất nhanh, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nét mặt vô cùng lo lắng, Tống Cận Trạch vội vàng mở cửa phòng, không ngừng gọi tên cô.
“Nguyệt! Nguyệt!em có làm sao không.”
Nhưng Tần Nguyệt không lên tiếng cả căn phòng bao trùm trong bóng tối, không lấy một chút ánh sáng, chỉ nghe tiếng gió mát lạnh thổi mạnh vào phòng qua khung cửa sổ, không hiểu sao trong lòng Tống Cận Trạch lại có cảm giác bất an, anh tìm đến công tắc đèn phòng, mở lên.
Cả căn phòng trong chốc lát liền sáng lên, dễ dàng cho Tống Cận Trạch tìm kiếm bóng dáng của Tần Nguyệt.
Đôi lông mày của anh khẽ nhíu chặt lại, khi thấy, Tần Nguyệt đang ngồi cạnh cửa sổ, quay mặt ra bên ngoài vì vậy Tống Cận Trạch không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, từng cơn gió thổi lạnh thổi qua cơ thể nhỏ nhắn của Tần Nguyệt, đôi vai bất giác run lên, chứng kiến cảnh như vậy anh liền cởi chiếc áo vest đi đến bên cạnh khoác lên đôi vai khẽ run của cô. Liền lên tiếng trách móc:
“Trời lạnh. Sao em lại ra đây ngồi”
Trời sắp vào mùa đông, mang theo cơn gió lạnh, rất dễ bị cảm.
Tần Nguyệt đã ngồi đây được hơn một tiếng, cô muốn những cơn gió lạnh làm cô có thêm tỉnh táo, Tần Nguyệt vẫn luôn nghĩ về dòng chữ kia dù cô có không không muốn nghĩ đến thì dòng chữ đó vẫn luôn hiện diện trong đầu Tần Nguyệt, một giây cũng không thể nào quên được. Cô chỉ có thể ngồi đây để cơn gió lạnh tự dày vò cơ thể cho trái tim có thể giảm bớt cơn đau, ngoài cách này ra Tần Nguyệt cũng đã không nghĩ ra thêm được cách nào nữa.
Mắt thấy Tần Nguyệt vẫn im lặng, Tống Cận Trạch lại gọi cô thêm một lần nữa.
“Nguyệt! Em bị sao thế.”
Tống Cận Trạch chưa bao giờ thấy Tần Nguyệt giữ im lặng với anh thế này bao giờ, cô luôn vui vẻ khi bên cạnh anh, Tống Cận Trạch ngồi xuống bên cạnh ôm cô từ phía sau.
“Nguyệt! Đừng làm anh sợ.”
Anh còn đang muốn nói tiếp, đột nhiên Tần Nguyệt xoay người lại ôm chầm lấy Tống Cận Trạch, hai vai cô khẽ run rẫy không phải vì cảm thấy lạnh mà là sợ hãi, nước mắt không thể nào kiềm lại được nữa mà rơi xuống. Bị cái ôm của Tần Nguyệt làm cho bất ngờ, trong chốc lát anh không phản ứng, nhưng rất nhanh Tống Cận Trạch liền nhận ra có gì đó không đúng, hình như cô đang khóc, đang rất sợ hãi, anh liền ôm lấy Tần Nguyệt, bàn tay vuốt nhẹ tóc cô, khẽ dỗ dành.
“Không sao. Có anh ở đây.”
Tống Cận Trạch không hiểu tại sao Tần Nguyệt lại khóc nhưng anh cũng không hỏi chỉ một mực dỗ dành người trong lòng.
Qua một lúc, Tần Nguyệt bình tĩnh, cô buông Tống Cận Trạch, im lặng nhìn anh, Tống Cận Trạch nhẹ nhàng lau đi nước mặt còn đọng lại trên khuôn mặt của cô.
“Sao lại khóc.” Anh hỏi
Cô im lặng sau liền trả lời, rất nhỏ nhưng anh nghe rất rõ.
“Nhớ anh.”
Tần Nguyệt đã chờ Tống Cận Trạch rất lâu, rất lâu ở đây khi thấy anh, cô không thể nào kiềm chế được nước mắt, Tần Nguyệt không hỏi chỉ muốn im lặng ôm Tống Cận Trạch, cái ôm lại khiến trái tim cô yên tâm đến lạ thường.
Anh biết Tần Nguyệt đang dấu anh chuyện gì đó, cô đã muốn dấu anh cũng không hỏi, chỉ mỉm cười khẽ nói:
“Không phải anh đã ở đây rồi sao.”