Chương 59: Bão Lòng
Trong đầu cô hiện tại chỉ đầy ắp những câu nghi vấn như: Ninh Khuê là ai? Người phụ nữ trong tấm ảnh đó chính là Ninh Khuê, người mà Tống Cận Trạch yêu? Tại sao Tần Nguyệt luôn cứ có cảm giác như thể mình và người phụ này có điểm gì đó rất giống nhau? Tại sao Tần Nguyệt cứ có cảm giác như thể Tống Cận Trạch xem cô như bản sao của người phụ nữ này….. Chẳng lẽ anh thật sự chỉ yêu cô do cô có điểm rất giống người phụ này….. Khốn kiếp. Vì một suy nghĩ thoáng qua mà trái tim của Tần Nguyệt bị bóp nghẹt đến mức không thể nào hô hấp được nữa.
Thật sự! Tống Cận Trạch yêu cô là vì xem cô là thế thân của người khác hay anh thật sự yêu cô…. Tần Nguyệt bị suy nghĩ “anh xem cô là thế thân của người khác” dọa cho sợ hãi, tấm ảnh trên tay bị cô vô tình làm rớt xuống đất. Trong đầu Tần Nguyệt nhanh chóng phủ nhận, cô không tin điều đó là sự thật, có thể là đã từng yêu Ninh Khuê nhưng bây giờ có lẽ đã không còn, cũng có thể tấm ảnh được anh kẹp vào cuốn sách mà anh quên vứt nó. Bàn tay Tần Nguyệt đỡ lấy trán, đầu cô bị những suy nghĩ kia làm cho đau nhức, lông mày cũng nhíu chặt lại. Chỉ cần Tống Cận Trạch trở về Tần Nguyệt sẽ có câu trả lời.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng mở cửa, Tần Nguyệt nhanh tay nhặt tấm ảnh ở dưới đất lên, nhét lại vào bên trong cuốn sách, sau đó liền đặt lên kệ trở lại như cũ. Vừa lúc, cánh cửa được mở ra, dì Trần từ bên ngoài đi vào phòng, nhìn thấy Tần Nguyệt đang đứng bên trong bà vô cùng kinh ngạc. Dì Trần đang dọn dẹp, thì có điện thoại, bà bỏ ngang công việc xuống lầu nghe máy, cúp máy bà liền quay lại, dì Trần hỏi:
“Sao Tần tiểu thư lại ở đây.”
Tần Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc, nghe được dì Trần hỏi, cô tỏ ra vui vẻ trả lời:
“Chỉ là quá buồn chán, cháu vô tình phát hiện trong thư phòng có vài cuốn sách cháu chưa đọc nên muốn lấy vài cuốn về phòng đọc.”
Dì Trần gật đầu, cũng mỉm cười nhưng bà phát hiện sắc mặt của Tần Nguyệt không tốt, lo lắng đến bên cạnh hỏi han:
“Tần tiểu thư cô thấy trong người chỗ nào không khỏe sắc mặt lại kém như vậy.”
Bàn tay Tần Nguyệt khẽ chạm nhẹ vào mặt, lúng tung trả lời:
“Chắc có lẽ lúc nãy đi dạo cháu bị say nắng đầu có hơi chút nhức.”
Dì Trần lo lắng, đặt bàn tay lên trán xem Tần Nguyệt có bị sốt không:
“Tôi xuống lấy thuốc cho cô uống.”
Tần Nguyệt liền từ chối:
“Cháu không sao chỉ cần nghĩ ngơi một chút là sẽ khỏe lại.”
Nói xong, cô liền cầm đại một cuốn sách, nhanh chân đi về phòng. Sức khỏe của cô, cô biết rõ hơn ai hết, Tần Nguyệt không bị đau nhức ở đâu cả, cơ thể của cô rất bình thường, nhưng trái tim của cô nó rất đau như bị một vật đâm vào, nếu nói Tần Nguyệt bị bệnh, có lẽ là bệnh từ tâm mà ra.
Trở lại căn phòng, cô nhìn một lượt nơi này đã lưu lại rất nhiều kỉ niệm của Tần Nguyệt và Tống Cận Trạch, cô đi đến bên chiếc giường, đặt cuốn sách xuống giường, rồi nằm xuống ngay bên cạnh. Tần Nguyệt không còn tâm trạng nào mà đọc nữa, những dòng chữ kia cứ luẩn quẩn trong đầu cô, những dòng suy nghĩ khiến đầu cô trở nên đau nhức.
Nếu thật sự Tống Cận Trạch chỉ xem cô là thế thân thì cô phải làm sao. Tần Nguyệt thật sự đã yêu người đàn ông này quá nhiều rồi, nếu là lúc trước cô sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều chỉ cần dứt khoát là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong. Còn bây giờ cô lại trở nên sợ hãi, do dự không quyết đoán, sao cô lại bản thân rơi vào hoàn cảnh này Tần Nguyệt của lúc trước đã biến đâu mất rồi.
Thì ra, cũng có lúc cô không thể đưa ra quyết định, có lẽ, bởi vì chữ “yêu” mà cô đã do dự.
Tần Nguyệt ghét bản thân của hiện tại.
Ánh mắt Tần Nguyệt thất thần nhìn lên trần nhà, cô không khóc, không la hét, không đi kiếm Tống Cận Trạch để hỏi người phụ nữ trong ảnh kia là ai, hỏi anh có xem cô là kẻ thay thế không? Chỉ một mực im lặng chờ đợi anh quay trở về.
Nếu nói Tần Nguyệt không muốn biết rõ chân tướng, lừa dối bản thân thì không đúng, cô là người rất muốn biết rõ mọi chuyện. Nếu nói Tần Nguyệt có do dự, sợ hãi không chắc có thể là đúng. Nếu thật sự câu trả lời của Tống Cận Trạch chỉ xem cô là kẻ thay thế, lúc đó, Tần Nguyệt sẽ như thế nào, làm gì đây, hay tuyệt vọng, khóc lóc sao? Đây không phải là tính cách của cô.
Tần Nguyệt ngồi dậy ôm lấy hai chân của mình, đầu đặt lên đầu gồi, mắt hướng nhìn cửa sổ. Thời gian trôi qua, sắc trời đã có những biến đổi, bầu trời cũng hết nắng, mát mẻ, dần dần hoàng hôn buông xuống, những biến đổi đó cũng giống như cảm xúc trong lòng cô vậy.