Chương 57: Tần Nguyệt Ghen
“Không biết tôi mạo phạm Giang tiểu thư ở đâu.”
Tần Nguyệt sớm biết người đến là ai, chỉ có chủ nhân của căn phòng này đã quay trở lại nên mới có khả năng biến một người phụ nữ giọng nói chanh chua, hung dữ thành một người yếu đuối, dễ bị người khác khi dễ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng khiến cô nghe cũng phải cảm lạnh. Tần Nguyệt vẫn vô cùng bình tĩnh đứng tại chỗ khẽ xoay người lại đối diện với người trước mắt.
Giang Hàn Phi thấy Tống Cận Trạch ở đây có người dựa dẫm thì còn phải sợ. Cô ta chỉ tay vào mặt Tần Nguyệt lập lại một lần nữa:
“Là cô ta. Cô ta ức hiếp em.”
Tần Nguyệt xuất hiện ở đây thật làm Tống Cận Trạch bất ngờ, anh không có nghe ai báo lại.
“Nguyệt! Sao em lại ở đây.” Không phải cô đang ở biệt thự dưỡng thương sao lại có mặt ở đây rồi.
Cô nở nụ cười rất tươi nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén nhìn thẳng vào mắt Tống Cận Trạch trả lời:
“Sao em lại không được ở đây.”
Không đến đây sao Tần Nguyệt có thể tận mắt “cô nhân tình bé bỏng” đang được anh che giấu ở văn phòng làm việc. Còn không ở đây không lẽ Tống Cận Trạch muốn cô đợi cái “cô nhân tình bé bỏng” này của anh tới tận cửa tìm cô.
Khóe miệng Tống Cận Trạch khẽ giật lên, nụ cười cùng ánh mắt kia của cô làm anh cảm thấy sợ, nhanh chóng rút bàn tay đang bị Giang Hàn Phi ôm ra, liền đi về phía Tần Nguyệt đang đứng, nở nụ cười lấy lòng.
“Phải! Phải! Em là “phu nhân tương lai” đến đây lúc nào cũng được.”
Bàn tay anh tính ôm Tần Nguyệt vào lòng nhưng cô liền nhanh chân né ra một bên, lạnh lùng nói:
“Đừng đụng vào em.”
Tống Cận Trạch biết lần này cô giận anh thật rồi.
Giang Hàn Phi bị anh đẩy ra, vẫn còn đứng một bên ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt thấy tình hình không tốt, cô không cam tâm liền đi lại chỗ Tống Cận Trạch níu lấy tay anh, nũng nịu:
“Anh Cận Trạch cô ta không biết điều nói em kém cõi còn….còn nói xấu anh.”
Đầu lông mày của Tần Nguyệt khẽ nhướn lên mắt cũng dời sang người Giang Hàn Phi. Người phụ nữ này nói cũng giỏi thật, cô cần gì phải nói xấu sau lưng Tống Cận Trạch cứ trực tiếp nói thẳng là được, xem xem anh làm gì được cô.
Tống Cận Trạch lại rút bàn tay ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn Giang Hàn Phi như muốn nói “không được đụng vào tôi” khiến cô ta sợ hãi lùi về sau vài bước.
Dám nói xấu Tiểu Nguyệt trước mặt anh, Tiểu Nguyệt của anh nói xấu ai kém cõi thì người đó kém cõi. Anh còn đang bận dỗ dành “phu nhân tương lai” người phụ nữ này cứ liên tục quấy phá.
“Giang tiểu thư nếu không phải lần đó cô cứu tôi một mạng nên tôi mới nâng đỡ cô trong giới giải trí, hiện tại cô lại không yên phận chọc giận người phụ nữ của tôi, nể tình cô cứu tôi lần này tôi sẽ không truy cứu, mong rằng từ nay về sau cô cũng đừng tìm tôi không khéo lại để phu nhân tương lai của tôi hiểu lầm.”
Nghe được những lời này sắc mặt Giang Hàn Phi tái nhợt, liền lên tiếng cầu xin:
“Anh Cận Trạc! Em biết rồi! Sau này nhất định em sẽ an phận cầu xin anh đừng vứt bỏ em.”
“Tiểu thư, tôi đắc tội với cô là tôi sai, mong cô nói giúp tôi vài câu.”
Tần Nguyệt thấy một màn này, cô cũng muốn che mặt xấu hổ thay cho cô ta. Cô không quan tâm quay mặt đi hướng khác, giúp loại phụ nữ như cô chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Dần dần Tống Cận Trạch cũng mất hết kiên nhẫn liền gọi người vào lôi Giang Hàn Phi ra ngoài. Căn phòng hiện tại chỉ còn cô và anh.
“Để em chịu ấm ức. Chắc em ngồi xe đến cũng mệt nào ngồi đây.”
Vừa muốn ôm Tần Nguyệt liền bị cô tránh né. Ánh mắt nhìn trên người nhìn anh khẽ nhíu mày.
“Tống Tổng chắc cũng mệt nghĩ ngơi sơm đi.”
Cách xưng hô Tống Tổng vô cùng xa cách.
Đặt hộp cơm xuống bàn, âm thanh phát ra tiếng “cạch” rất lớn, Tần Nguyệt đi thẳng ra cửa chính.
Hiểu được mắt nhìn của cô Tống Cận Trạch cởi nhanh chiếc áo vest vứt xuống sàn, vội vàng cản bước chân của Tần Nguyệt.
“Nguyệt! Đừng giận anh nữa! Được không.”
Tần Nguyệt vẫn im lặng không trả lời nhưng cũng không tiếp tục rời đi.
Mắt thấy cô không trả lời Tống Cận Trạch liền lên tiếng giải thích:
“Anh không biết tại sao cô ta lại có mặt trong phòng của anh. Trước kia Giang Hàn Phi từng cứu anh trong một lần anh đi thị sát vô tình một vật thép rơi xuống ngay chỗ anh đang đứng không biết cô ta từ đâu chạy tới liền đẩy anh ra đỡ lấy vật thép kia. Tống Cận Trạch anh có một quay tắc “có ơn tất trả, có thù tất báo” cho nên anh đã nâng đỡ cô ta một chút.”
Tần Nguyệt biết rõ Tống Cận Trạch làm như vậy là có lý do của anh nhưng cũng không thể tha lỗi cho anh dễ dàng.
Nhân cơ hội cô không phòng bị, anh kéo Tần Nguyệt ôm vào lòng, đi đến ghế sopha, ngồi xuống, tiếp tục dỗ:
“Nguyệt! Đừng giận nữa, anh biết sai rồi.” Khuôn mặt dụi vào hõm cổ cô, ăn năn hối lỗi.
Thấy anh đã chân thành xin lỗi, Tần Nguyệt cũng không tiếp tục truy cứu thêm.
“Nếu hôm nay em không đến không biết anh giấu cô nhân tình bé bỏng này bao lâu.”
“Anh nào có cô nhân tình nào.” Tống Cận Trạch liền phản bác.
“Không biết trong phòng của Tống Tổng đây còn giấu bao nhiêu người nữa.” Nói xong còn giả vờ đứng dậy tìm kiếm nhưng bị anh giữ lại
Tổng Tổng xưng hô xa cách như vậy Tống Cận Trạch khẽ cười khỗ.
“Sẽ không một ai ngoài em bước vào. Ngoan gọi Cận Trạch.”
Tần Nguyệt khẽ lườm anh, huých vào ngực Tống Cận Trạch một cái.