Chương 33: Thăm bà
Ngước mặt lên nhìn khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh. Ngủ cùng Tống Cận Trạch rất nhiều lần Tần Nguyệt chưa bao giờ ngắm anh ở khoảng cách gần như vậy bây giờ đã có cơ hội rồi.
Bất giác bàn tay cô sờ lên khuôn mặt anh tuấn của anh, từng ngón tay di chuyển qua tất cả các ngũ quan sau đó Tần Nguyệt lại nở nụ cười.
Thật đẹp!!!! Khuôn mặt đào hoa này khiến cho bao phụ nữ phải say mê.
Đột nhiên, ngón tay của cô bị ngậm lại, lúc này Tần Nguyệt mới để ý đến Tống Cận Trạch đã dậy từ lúc nào và còn đang nhìn cô nữa.
Mãi chìm đắm trong vẻ đẹp của anh mà cô lại…… Xấu hổ quá!!!
Tần Nguyệt xấu hổ, mỉm cười:
– ” Anh…… anh dậy rồi “.
Nhìn khuôn mặt xấu hổ của cô thật khiến Tống Cận Trạch phải bật cười.
Anh càng cười thì gương mặt của Tần Nguyệt lại càng thêm đỏ, cô nhanh tay chặn anh lại không cho anh cười.
– ” Không cho anh cười….. “
Sau đó, xấu hổ rúc vào ngực của Tống Cận Trạch.
Gỡ bàn tay nhỏ nhắn đang chặn miệng mình lại, xoa xoa mái của cô khẽ nói:
– ” Được rồi không cười nữa, khuôn mặt và cả cơ thể này đều là của em, em muốn nhìn bao nhiêu cũng được “.
Tần Nguyệt từ trong lồng ngực của chui ra, chu mỏ lên phản bác lại lời anh vừa nói.
– ” Ai thèm nhìn anh chứ…… “
– ” Không phải em đã nhìn đến mất hồn luôn sao đến anh tỉnh lúc nào cũng không biết “. Tống Cận Trạch thẳng thừng vạch ra lời nói dối của cô.
Rúc sâu vào trong chăn Tần Nguyệt không muốn tiếp tục tranh cãi với anh nữa.
Khoé miệng của anh nhếch lên cười, ba tháng da mặt vẫn mỏng như vậy mới chỉ ghẹo cô một chút đã trốn mất rồi.
Tống Cận Trạch không tiếp tục trêu ghẹo Tần Nguyệt thêm nữa. Anh bước xuống giường liếc nhìn chiếc người đang cuộn tròn trong chiếc trăn bông thì không khỏi lắc đầu.
– ” Được rồi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng “.
Không đợi cô kịp phản ứng Tống Cận Trạch đã cúi người xuống ôm chiếc chăn đang bao bọc Tần Nguyệt bên trong bế lên hướng về phòng tắm.
Cuộn người trong chiếc trăn ấm áp Tần Nguyệt bị anh làm cho bất ngờ, cô từ trong chăn chui ra.
– ” Anh mau thả tôi xuống…… tôi tự làm được oái….. a…… “
Mặc cho Tần Nguyệt phản kháng như thế nào Tống Cận Trạch không những không buông tay mà ngược lại ôm cô càng thêm chặt, nở một nụ cười gian trá khẽ thì thầm vào tai cô:
– ” Chúng ta cùng tắm chung….. “
Một giờ sau……..
Tống Cận Trạch cùng Tần Nguyệt bước xuống lầu nhưng cả hai người đều có hai biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt, một người tươi cười thoải mái tràn đầy tinh thần, một người thì uể oải, thiếu sức sống trầm trọng, đến cả đi đứng cũng không thể nào vững.
Thủ phạm làm cho Tần Nguyệt thành ra như bây giờ thì tươi cười rạng rỡ trước mặt cô. Lúc nãy ở trong phòng tắm cô đã bị Tống Cận Trạch hành thêm một lần nữa mặc cho Tần Nguyệt có xin tha nhưng cũng bị anh phớt lờ.
Tần Nguyệt hầm hực ngồi vào bàn cùng Tống Cận Trạch dùng bữa sáng. Mặc dù trong lòng cô đang vô cùng tức giận nhưng cả buổi tối lẫn sáng đều bị hành nên bây giờ bụng Tần Nguyệt đã đói meo lên rồi.
Sau khi cùng ăn xong bữa sáng, Tống Cận Trạch tiếp tục lái xe đưa cô đến một nơi.
– ” Anh tính đưa tôi đi đâu thế “.
Ngồi trong xe, Tần Nguyệt thắc mắc Tống Cận Trạch đang muốn đưa cô đi đâu chiếc xe đã chạy ra khỏi ngoại ô đến một vùng nông thôn Tần Nguyệt cảm thấy nơi này rất yên bình.
– ” Đến nơi thì xem sẽ biết “.
Đi hơn nữa giờ thì đã đến một viện dưỡng lão. Không hiểu sao anh lại đưa cô đến đây nhưng Tần Nguyệt vẫn đi theo Tống Cận Trạch vào trong.
– ” Trong viện dưỡng lão có người nhà anh sao”.
– ” Phải. Là bà của anh “.
Cô khá ngạc nhiên, Tống Thị lớn mạnh như vậy chẳng lẽ lại để một bà cụ ở trong viện dưỡng lão. Có điều viện dưỡng lão này cũng không phải hạng sang trọng lại ở nơi nông thôn thiếu thốn này.
Nhìn khuôn mặt đang trầm tư suy nghĩ của cô thì Tống Cận Trạch bật cười hiểu ý liền lên tiếng giải thích:
– ” Do công việc của ba mẹ bận rộn từ nhỏ anh đã sống chung với bà sống cùng bà đến năm anh được mười ba tuổi ba mẹ quay về đón anh đi. Dù anh ba hay mẹ thuyết phục bà đi cùng nhưng bà không nỡ rời xa nơi đã để lại cho bà những kỉ niệm khó quên cho nên bà thà là ở viện dưỡng lão cũng nhất quyết không chịu theo ba mẹ cho nên mỗi năm anh sẽ về thăm bà ba đến bốn lần do công việc của anh rất bận”.
Tần Nguyệt im lặng nghe Tống Cận Trạch kể sau đó thì gật gật đầu đã hiểu.
Đi thêm một chút đã đến một căn phòng.
Tống Cận Trạch gõ cửa sau khi nghe được âm thanh đáp lại thì mới đẩy của bước vào.
Vừa mới mở cửa đã có một chiếc gối bay thẳng vào mặt anh, Tống Cận Trạch không những không né mà còn để cho chiếc gối vào mặt mình. Anh cầm lấy chiếc gối, nhìn người đang ngồi trên giường mỉm cười.
– ” Bà “.
Tống Cận Trạch từ từ tiến lại phía giường.
– ” Bà sao rồi hôm nay cảm giác như thế nào “.
Bà cụ vẻ mặt giận dỗi nằm xuống giường vờ như không quan tâm đến anh.
– ” Chưa chết được “.
Tống Cận Trạch bật cười, ngồi xuống bên cạnh giường xoa bóp chân tay cho bà.
– ” Phải rồi sức khoẻ của bà rất tốt làm sao có thể bị bệnh được “.
Bà đẩy tay anh ra không thèm đếm xỉa đến anh.
Hết cách, Tống Cận Trạch đã phải dỗ dành, lấy lòng bà mãi bà mới chịu tha lỗi cho anh.
Nhìn một màn này khiến Tần Nguyệt cũng không nhịn được mà nỡ một nụ cười, không ngờ đến Tống Cận Trạch lại có một mặt rất dễ thương.