Chương 562 Đấu địa chủ
Chương 562: Đấu địa chủ
“Trả tiền trước thì không gấp, chúng ta trước tiên chơi một chút đi! Nhìn gã mập mạp này, Cổ Dục cũng cười nói. Nghe được lời này của Cổ Dục, gã mập mạp cũng nheo mắt lại, việc làm ăn đưa tới cửa thế này, hắn không có khả năng không làm, đúng không?
“Được rồi, Cổ tiên sinh, cậu chọn đi, cậu muốn chơi cái gì tôi tìm người cùng cậu chơi.”
“Vậy đấu địa chủ đi! Tùy ý ngồi trên một cái đài, Cổ Dục cười nói.
(Đấu địa chủ: Sử dụng bộ bài thông thương nhưng kèm cả hai lá Joker vào, cách chơi gần như tương tự binh xập xám, mậu binh, bài tố,…)
Nghe Cổ Dục nói như vậy, gã mập mạp này cũng nháy mắt với hai thủ hạ chơi bài tốt nhất của mình. Sau đó bọn họ lập tức ngồi ở bên cạnh, một lần nữa tháo một bộ bài mới. Xác định là bài mới không có vấn đề gì, bọn họ cũng bắt đầu xào bài.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không có động tay động chân gì, kỳ thật nói trắng ra là bọn họ cũng có một ít khinh thường Cổ Dục. Cổ Dục đúng là có tiền thì cái này bọn họ rất rõ ràng.
Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua Cổ Dục đánh bạc lợi hại, cho nên thoạt nhìn bọn họ chính là xem Cổ Dục như thịt gà chuẩn bị làm thịt. Nhưng bọn họ lại không biết, lúc bọn họ xào bài, thị lực linh hoạt của Cổ Dục, đã nhớ kỹ vị trí của mỗi một lá bài khi bọn họ xào bài, sau khi ba người chọn xong bài, Cổ Dục đã biết rõ tất cả lá bài trong tay hai người này, thậm chí ngay cả vị trí hắn cũng rõ ràng.
Cổ Dục nhẹ nhàng gật đầu rồi hắn cũng cầm bài lên, ván bài này đúng là rất bình thường, nhưng mà hai nhà còn lại bài cũng không có gì đáng nói.
Liếc nhau một cái, hai người bên kia nhìn về phía Cổ Dục.
“Ông chủ Cổ, chúng ta đặt cược một chút đi, bao nhiêu tiền một điểm?” Nhìn Cổ Dục, một người trong đó cười hắc hắc, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Đánh nhỏ một chút thôi, 10,000 một điểm đi! Nhìn thoáng qua người này, Cổ Dục rất bình thản nói. Nhưng mà sau khi nghe Cổ Dục nói, mọi người ở đây đều bỗng hít sâu một hơi khí lạnh, 10,000 một điểm… Cái này gọi là đánh nhỏ một chút sao? Người có tiền có phải là quá hào phóng rồi không?
“Mười ngàn thì mười ngàn, tới nào!” Có chút chột dạ nhìn thoáng qua gã mập mạp kia, sau khi nhìn thấy gã mập mạp gật gật đầu, người này cũng cắn răng đáp ứng ván cược này.
“Ừm, được thôi.” Nghe được bọn họ đồng ý, Cổ Dục rất lạnh nhạt đáp.
“Tôi không cần!”
“Tôi cũng không cần!”
Nghe Cổ Dục nói như vậy, hai người này liếc nhau một cái, chỉ cần không ngốc thì cũng nhìn ra, hai người này chính là một nhóm. Bọn họ chính là muốn bẫy Cổ Dục một vố, sau đó đào hết tiền của Cổ Dục. Nhưng ai biết được, sau khi hai người này nói xong, Cổ Dục cũng đặt bài, sau đó nhìn về phía hai người này.
“Tôi cũng không cần, so một chút đi! Theo Cổ Dục nói xong, hắn trực tiếp đem bài mở ra.
So bài, đây là một cách chơi ở tỉnh Hắc Long, những nơi khác có hay không hắn cũng không rõ ràng lắm, quy tắc chính là khi ba người đều không muốn rút bài nữa thì sẽ mở bài. Tiếp đó xác định ai là địa chủ, 3 lá bài úp dưới bàn sẽ thuộc về người chơi đó. Đồng thời 2 người còn lại trở thành nông dân và có quyền nhận thưởng từ địa chủ.
Trong tay Cổ Dục cũng chỉ có một tấm hai, mà hai người kia một người có hai lá hai, một cái thì có một lá K và một lá hai, tự nhiên người có một tấm K một lá hai tự động được bầu làm địa chủ. Tiền của đồng bọn mình hắn có thể không cần bồi thường, nhưng cổ Dục bên này phải bồi ba điểm là 30,000 tệ. Chuyện này quá bất ngờ, nhìn thấy tình cảnh này, mặc dù thời tiết hiện tại là tháng mười một nhưng tên này đều đã đổ mồ hôi đầy trán, ánh mắt tên này bỗng nhìn về phía cái gã mập mạp kia.
Gã mập mạp kia cũng thật không ngờ, Cổ Dục vậy mà còn chơi trò này, nhưng mà đánh thua thì phải trả tiền. Uy tín rất quan trọng, nếu như gã ta phá cái điều lệ này thì đến lúc làm ăn không phải sẽ thất bại hay sao, ai mà dám đến chỗ hắn chơi nữa.
Cho nên hắn đành méo miệng ra giấu với tên đàn em của mình, vậy là tên này đành lấy ra 60,000 tệ ra chung cho Cổ Dục 30,000 và 30,000 còn lại đẩy tới trước mắt tên đồng bạn kia.
“Nào, tiếp ván kế! Nhìn thấy tiền đến tay, Cổ Dục cũng ném bài vào đống bài rồi tiếp tục ván tiếp theo!
Lúc này sau khi xào bài xong, hai người bên kia lập tức cẩn thận hơn nhiều. Thông qua ánh mắt, bọn họ đại khái đã biết bài của đối phương có cái gì, nhưng chính là bởi vì biết bài của đối phương có cái gì, tên đàn em bên này lại có một chút rối rắm…
Người này sở dĩ rối rắm là bởi vì trong tay gã có một đôi K cùng hai lá hai. Ngoại trừ ba lá bài này ra thì những lá bài khác của hắn đều là bài rác, khiến cho người ta giận sôi máu.
Một lá 3, một lá 4, một lá 5 nhưng không có lá 6. Một lá 7, ba lá 8 nhưng không có lá 9, một lá mười, một lá J nhưng không có lá Q và một đôi K cùng một lá A.
Chủ bài này đã chết chắc, nhất là Cổ Dục vẫn là nhà trên của hắn. Nếu như không cần kéo bài, đến lúc đó Cổ Dục lại ném bài, nói mở bài thì hắn chỉ có nước thua tiền.
Thua một cái chính là 60,000 tệ, tuy rằng có 30,000 là không cần trả. Thế nhưng còn có 30,000 tệ phải bắt buộc giao ra ngoài đó nha. Nghĩ đến đây thì trên đầu hắn lúc này giống như là đài phun nước, sắp bắt đầu phun nước rồi, áp lực này quá lớn.
Phải biết rằng, bọn họ chỉ là đám đàn em đánh bạc. Một mùa đông chưa biết là có kiếm được 30,000 hay không nữa, hiện tại một lần thua hết 30,000, bọn họ thứ sự phát run rồi.
Vì sao đánh bài gọi là trò lừa gạt, đó chính là bởi vì so trình độ xem gan ai lớn mới là quan trọng nhất. Lá gan không đủ lớn vậy thì có bao nhiêu trình độ đi nữa thì chơi bài cũng không thể dùng được.