Chương 9
Vị tài xế kia che ô bước xuống, anh ta cau có: “Cô bị điên sao? Đi đường không biết nhìn à? Muốn chết thì đâm đầu vào tường mà chết đi.”
Noãn Thanh biết là mình có lỗi nên vội cúi đầu xin lỗi, muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng cơn đau nhói ở chân khiến cô không thể đứng dậy được.
Cô lúng túng, loay hoay không biết phải làm sao, cô mím chặt môi, ngăn cho bản thân không nức nở, nếu không vị tài xế này chắc chắn sẽ lại tức giận.
Một người khác bước xuống, anh che chiếc ô đen, mang giày da, mặc âu phục, anh bước đến, trịch thượng nhìn cô gái chật vật từ trên cao, sắc mặt không tốt là mấy.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói anh trầm thấp, lấn át luôn cả tiếng mưa rơi.
Vị tài xế kia nói: “Không có gì đâu Trần tổng, cô ta đang muốn ăn vạ thôi, trường hợp này tôi gặp nhiều rồi.”
Nghe thấy vậy Noãn Thanh liền ngẩng mặt lên, vội lắc đầu, cô không hề muốn ăn vạ.
Trần Lục Diên nhìn thấy cô liền không khỏi bất ngờ, thì ra cô và anh lại hữu duyên đến vậy.
Noãn Thanh sợ hãi, cô không muốn gây phiền phức cho người khác nên muốn nhanh chóng đứng vậy, nhưng tay lại bị thương, chân còn bị trật, cô không có cách nào đứng lên nổi.
Trần Lục Diên bước đến, anh đưa ô cho tài xế, sau đó cởi áo, khoác lên cho cô, cúi người xuống bế cô lên trước sự kinh ngạc của tài xế.
Noãn Thanh hoảng hốt, cô cựa quậy, liên tục lắc đầu, muốn anh thả cô xuống, cô không sao cả.
Nhưng anh lại không có phản ứng gì còn mở cửa bế cô lên xe, sau đó bản thân cũng lên xe.
“Đừng nháo, tôi đưa cô đến bệnh viện.” Anh lạnh giọng, ánh mắt đăm chiêu khiến cô sợ hãi, cắn chặt môi.
Đến khi cho xe chạy, tài xế vẫn không khỏi ngỡ ngàng, cứ nhìn lên chiếc gương ở giữa xe, nhìn Trần Lục Diên rồi lại nhìn cô.
Noãn Thanh ngồi co ro ở một góc, cơ thể ướt sủng không ngừng run rẩy, lúc đầu anh không để ý lắm, nhưng sau đó lại để cô vào tầm mắt.
Anh nói: “Bật máy sưởi đi.”
Anh nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn mưa nặng hạt, không biết bao giờ sẽ dừng. Rồi anh lại liếc nhìn sang cô, cô ngồi cách rất xa anh, dáng vẻ sợ sệt, môi mím chặt.
Anh nhìn đôi chân trần của cô rồi lại nhìn chiếc váy ngủ kín đáo của cô, không thể không hỏi: “Sao cô lại ra ngoài vào giờ này?”
Cô quay sang nhìn anh, sau đó thì lắc đầu.
Tại sao lại lắc đầu mà không nói chuyện? Anh bực bội cau mày, vươn tay đến muốn chỉnh lại mái tóc cho cô nhưng cô lại tránh né.
Không những cô rất sợ anh mà từ đầu đến cuối còn không nhớ anh là ai.
Anh bị chọc tức đến bật cười, không thèm để ý đến cô nữa. Anh có chút hứng thú với cô là thật, nhưng anh ghét nhất là cái bộ dạng khúm núm này, nhìn rất ư là chướng mắt.
Anh đưa cô đến bệnh viện và bế cô vào trong.
“Ư… ư…” Cô lắc đầu muốn nói là mình có thể đi được.
“Chậc!”
Nhưng chỉ cần anh tặc lưỡi, cau mày một cái là cô liền ngoan ngoãn, cô thật sự rất sợ, sợ anh sẽ mất kiên nhẫn mà đánh mình.
Y tá giúp cô thay quần áo của bệnh nhân, sau đó thì bác sĩ mới vào xem vết thương.
Trần Lục Diên cũng đứng bên cạnh nhìn.
“Trần Lục Diên, cậu làm gì mà khiến con gái người ta thành bộ dạng thế này vậy?” Vị bác sĩ này nói chuyện rất thoải mái.
Bởi vì anh ta là bạn của Trần Lục Diên, bạn thời đại học, tên Từ Mặc.
“Bớt hỏi đi.” Anh cọc cằn nói.
Từ Mặc không để ý lắm, ôn nhu nói: “Không sao, chỉ là trầy xước ngoài da thôi, nhưng chân thì bị bong gân rồi, phải băng bó lại đã.”
Trong suốt quá trình cô không nói gì cả, chỉ sợ hãi ngồi yên một chỗ, cử động cũng không dám.
Anh nheo mắt: “Cô tên gì? Nhà ở đâu?”
Cô nhìn anh sau đó lại lắc đầu.
Đây là giới hạn cuối cùng của anh rồi, anh bực bội quát: “Mẹ nó! Cô không biết trả lời à? Có phải cô bị câm rồi không?”
Noãn Thanh sợ sệt, cô nắm chặt tay, cúi đầu rụt người lại, bờ vai nhỏ nhắn khẽ run lên.
“Chậc! Cậu doạ cô ấy sợ rồi đó.” Từ Mặc cau mày đẩy anh sang một bên.
“Cô còn đau ở đâu không?” Từ Mặc hỏi.
Cô lắc đầu.
“Cô… không nói được?” Từ Mặc nhẹ giọng.
Cô gật đầu.
Trần Lục Diên tròn mắt, tỏ ra ngạc nhiên: “Thật sự không nói được?”
Từ Mặc trừng mắt với anh, kêu anh câm miệng.
“Được rồi, vậy cô nghĩ ngơi trước đi, tạm thời đừng nên đi lại nhiều, nếu không sẽ để lại di chứng.”
Nói xong, Từ Mặc trừng mắt với anh một cái rồi mới ra ngoài.
Anh cũng biết là lúc nãy mình có hơi hung dữ nên anh hắng giọng vài tiếng rồi mới dịu dàng nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết là cô không nói được.”
Noãn Thanh chớp chớp mắt nhìn anh, không ngờ anh lại xin lỗi mình.
Cô lắc đầu rồi lại xua tay, ý nói không sao.
Khi cô không còn sợ hãi nữa, thả lỏng hơn, cô lại lộ ra vẻ ngây thơ và đôi mắt long lanh ẩm ướt, làm anh khó mà đỡ được.
Anh mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài còn chút ẩm ướt của cô: “Xem ra cô thật sự không nhớ ra tôi.”
Cô không hiểu anh đang nói gì, ngơ ngác nhìn anh.
Anh lại cười: “Cô tên gì?”
Cô quay sang quay lại, muốn tìm giấy và bút, nhưng không có.
Cô đành xoè bàn tay ra, muốn mượn tay anh.
Anh hơi cau mày: “Tay à?”
Cô gật đầu.
Anh không biết cô đang muốn làm gì nhưng vẫn cho cô mượn tay.
Vô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, dùng ngón trỏ vẽ từng nét, là tên của cô.
“Úc, Noãn, Thanh?” Anh đọc ra thành tiếng.
Cô mỉm cười gật đầu.
Nụ cười của cô rất mộc mạc, ánh mắt hiện lên sự ngây ngô, đôi môi đỏ hồng tự nhiên.
Anh nhìn cô đến mê muội, bất giác nuốt nước bọt.
Anh không ngờ là bản thân lại muốn hôn cô.
Anh hắng giọng: “Tôi tên là Trần Lục Diên, nhớ rõ tên tôi.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, không hiểu cho lắm, không phải chỉ là vô tình gặp nhau thôi sao, nhưng cô vẫn gật đầu.
Cô cảm thấy… thật ra anh không đáng sợ như vẻ bề ngoài. Nhưng điều đó không quan trọng. Sau này cũng chưa chắc sẽ gặp lại.