Chương 35
Vì không muốn làm vướng tay vướng chân anh nên cô đã chủ động véo vào ống tay áo anh, chỉ về phía bên bàn bánh kẹo.
Anh nghĩ là cô cảm thấy đói nên cho cô đi, nhưng thật ra, cô đang cảm thấy rất ngột ngạt, cũng chả có tâm trạng ăn uống, mặc dù ở đây có rất nhiều đồ ăn, còn là loại bánh ngọt mà cô rất thích.
Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, muốn trốn ở một góc nào đó tìm sự yên tĩnh, bởi vì nơi này không thuộc về cô, không có ai quen biết, cũng không thể nói chuyện cùng người khác, chỉ có thể mỉm cười, cô khiến người khác khó chịu mà bản thân cũng không được thoải mái. Sự lạc lõng này, làm cho cô vô cùng căng thẳng, vô cùng bí bách.
Noãn Thanh chậm rãi đi trên đôi giày cao gót, lúc này cô mới cảm nhận được sự đau nhói, không cẩn thận mà va vào người khác, không may làm đổ rượu lên váy của người ta.
Cô liên tục cúi đầu xin lỗi, tay chân luống cuống.
Vốn dĩ cô ta định làm ầm lên, nhưng lúc đó lại có một ông chủ lớn đi ngang qua nên cô ta nuốt cục tức xuống, chỉ bực bội nói vài câu: “Đúng là xúi quẩy, cô có biết cái váy này đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Cô mím môi, đầu hơi ngẩng lên, lo sợ nhìn cô ta, đương nhiên cô không nhận ra cô ta là ai, cũng chẳng biết cô ta tên là Khánh Tiên.
Còn cô ta, vừa nhìn thấy cô đã nhận ra, cô chính là cái người đi cùng Trần Lục Diên, từ đầu buổi tiệc cô ta đã chú ý đến cô rồi. Cô ta lại liếc nhìn chiếc lắc tay trên tay của cô, cô ta không ngờ, anh lại bỏ ra hai tỷ để mua một chiếc lắc cho người phụ nữ ngu ngốc này.
Cô ta cười đểu, anh nói cô ta không xứng, vậy Noãn Thanh thì xứng? Anh nói cô ta không khác gì chó, vậy Noãn Thanh là gì, không phải chỉ là một con điếm bám theo đàn ông vì tiền à? Khác ở chỗ nào chứ?
Khánh Tiên nghiến răng, sau đó nặn ra nụ cười tà mị: “Tôi không sao, không phải chỉ là chiếc váy thôi à, yên tâm, tôi sẽ không bắt cô đền đâu.”
Cô ta không muốn làm khó tình nhân của Trần Lục Diên, khiến anh càng thêm ghét mình nên mới lật mặt nhanh như vậy.
Nhưng Noãn Thanh không biết chuyện này, cô có hơi ngẩng ra, còn nghĩ cô là một người tốt, một người rộng lượng, không so đo. Cô đúng là dễ tin người, nhìn ai cũng ra người tốt, cũng không biết đây là khuyết điểm hay là ưu điểm của cô nữa.
Cô mỉm cười cúi đầu chào cô ta sau đó thì rời đi, khi cô vừa quay lưng đi, ánh mắt của cô ta liền thay đổi, vô cùng đáng sợ.
Noãn Thanh cất bước đi đến một nơi vắng người, cô cảm thấy thoải mái khi không có ánh mắt của người khác.
Cơ mà còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cô đã nhìn thấy ở phía trước, có một cặp nam nữ đang hôn hít, quấn quýt bên nhau.
Mặt cô đỏ ửng lên, vội lấy tay tự bịt miệng mình lại, cô cảm thấy xấu hổ, vội vàng đi chỗ khác. Nhưng đáng lẽ ra, người cảm thấy đáng xấu hổ là hai người họ mới đúng, vậy mà cô lại cuống quýt chạy trốn.
Lúc này mọi người đều tập trung vào buổi tiệc, tập trung vào MC đang giới thiệu sản phẩm mới trên sân khấu, nên ở hồ bơi rất vắng lặng và yên tĩnh, chỉ có cô cùng ánh trăng đang soi gương dưới mặt hồ, vô cùng xinh đẹp.
Noãn Thanh hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời và ánh trắng mờ mờ ảo ảo, khoé môi bất giác, cứ vậy mà cong lên, mỉm cười rạng rỡ. Quả thật, thiên nhiên là một thứ thuốc chữa lành rất tốt, cho dù là trời mưa hay trời nắng, hoặc ngay cả đêm đen, chỉ cần biết thưởng thức là có thể khiến cho tâm tình người ta tốt lên không cần bất cứ lí do gì.
Nhưng cũng có thể là do cô quá dễ thoả mãn, không đòi hỏi nhiều, cũng đã quen với việc tự mình chữa lành các vết thương lòng, nên, chỉ cần điều gì đó mang đến cho cô một chút ấm áp, cô vẫn có thể nở nụ cười tươi rói như ánh ban mai.
Chợt, từ đằng sau, cô nghe thấy có tiếng động, dường như là có ai đó đang đến gần.
Noãn Thanh vốn định quay người lại nhìn xem là ai đến, nhưng không ngờ, chỉ ngờ giây sau, một bàn tay đã chạm vào vai cô, đẩy mạnh cô, khiến cô bất ngờ, không có cách nào đứng vững…
“Bùm!”
Âm thanh vang lên chấn động, khiến nước văng tung tóe, Noãn Thanh… bị ngã xuống dưới hồ bơi.
Vì hồ bơi khá sâu nên cô bị chìm xuống rồi lại nổi lên, nhưng cô không biết bơi, chỉ có thể quơ quào lung tung, muốn bám vào thứ gì đó nhưng lại không quơ trúng thứ gì. Cô hoảng loạn, cổ họng vang lên tiếng ú ớ, nhưng chưa gì đã bị sặc nước, âm thanh dần vỡ vụn như không nghe thấy.
Người phụ nữ kia… không ai khác chính là Khánh Tiên, cô ta đứng ở đó, dùng ánh mắt lạnh lẽo và khinh miệt nhìn về phía cô, khoé miệng nhếch lên nụ cười tà ác, mấp máy hai chữ: “Đáng đời!”
Sau đó thì cô ta cất bước đi, âm thanh của giày cao gót vang lên lộc cộc càng khiến người ta phát hoảng bởi sự tàn nhẫn ấy.
Cùng là phụ nữ với nhau, tại sao phải làm tới mức như vậy?